*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chú ý thân thể?
Lẽ nào Tống Tình Lam biết buổi tối cậu ngủ không ngon?
Hay là vì trước đó cậu quá yếu kém nên Tống Tình Lam thật sự cho rằng cậu rất yếu?
Quý Vũ Thời đang khó hiểu về hàm nghĩa của mấy chữ này thì Tống Tình Lam đã trực tiếp gọi điện qua.
Quý Vũ Thời nghe máy, không biết vì sao sau khi điện thoại kết nối hai người lại nháy mắt trầm mặc.
Quý Vũ Thời là không biết nói gì, mà Tống Tình Lam thì tựa hồ đang chờ gì đó.
Sau khi xác nhận bên Quý Vũ Thời hoàn toàn an tĩnh, Tống Tình Lam mở miệng trước, giọng nói không tốt lắm: “Quý cố vấn, báo cáo nhiệm vụ của cậu viết thế nào?”
Quý Vũ Thời: “Báo cáo nhiệm vụ?”
Tống Tình Lam cứng ngắc ừ một tiếng, trực tiếp hỏi: “Bây giờ cậu có tiện nói chuyện không? Có chút tình tiết về nhiệm vụ Ouroboros tôi không nhớ rõ lắm nên cần hỏi cậu.”
Quý Vũ Thời chỉ có một mình cùng một con mèo trong nhà, không có gì bất tiện cả.
Thái độ của Tống Tình Lam không giống hỏi, ngược lại giống như không cho phép phản bác, nếu Quý Vũ Thời cậu dám cự tuyệt thì anh sẽ lập tức giáo huấn một trận vậy. Quả thực là lúc nào cũng giống một vị đội trưởng nghiêm nghị.
Quý Vũ Thời: “Bây giờ à?”
Bây giờ đang là hừng đông.
Tống Tình Lam nói: “Ừ, bây giờ.”
Tuy rất kỳ quái vì sao Tống Tình Lam vội vàng muốn viết báo cáo như vậy, nhưng Quý Vũ Thời dù sao cũng không ngủ được, liền đáp ứng: “Được.”
Tống Tình Lam quả nhiên bắt đầu hỏi.
Đừng nói Tống Tình Lam, ngay cả Quý Vũ Thời cũng cảm thấy báo cáo nhiệm vụ lần này rất khó viết. Khái niệm “thiên khung sở hữu tất cả thời đại” rất khó giải thích, thế nhưng ít nhất cũng có chuyên gia thiên khung phân tích. Mà tang thi cùng năng lượng nguyên xuất hiện cũng không nằm trong phạm vi chức nghiệp của bọn họ, cũng sẽ có chuyên gia căn cứ vào báo cáo nhiệm vụ tiến hành phân giải nghiên cứu.
Nam đề đối mặt với đội bảy thiên khung là bọn họ cần phải báo cáo tỉ mỉ về khái niệm “điểm neo thời gian“.
Nó lấy tọa độ thời gian nào đó làm điểm neo, xen vào một điều kiện tất yếu, lúc điều kiện tất yếu thì thời gian sẽ quay trở lại điểm neo. Nó dẫn tới nghịch biện thời gian nghiêm trọng, tỷ như làm cho một người nào đó sống mãi trong một đoạn thời gian nào đó, hoặc là đoạn lịch sử nào đó vĩnh viễn sẽ không phát sinh, nó dẫn tới tuyến thời gian bọt khí, vượt qua tuyến thời gian ngoài, ảnh hưởng tới tiến trình thời gian thường lệ.
Kỹ thuật bị cấm này làm sao được nghiên cứu? Nó đã tồn tại bao lâu rồi? Nó sẽ gây ra phản ứng dây chuyền nào?
Những vấn đề này đều cần trí nhớ của Quý Vũ Thời tái hiện, bọn họ phải viết rõ ràng từng vòng tuần hoàn.
Nan đề thứ nhất qua được thì bọn họ lại gặp nan đề thứ hai, chính là vô số thuộc địa trong vũ trụ song song.
PU-31 chỉ hiểu biết hữu hạn, PU-18 thì ngoại trừ người râu ria đã gặp thì hoàn hoàn không biết gì cả, mà nguyên nhân vì sao địa cầu bị hủy nhiệt mới là vấn đề trọng yếu nhất mà lãnh đạo muốn biết.
Hai nan đề này so ra thì nan đề kẽ hở thời gian ở nhiệm vụ cuối cùng ngược lại dễ dàng hơn nhiều.
Tất cả mọi người đều biết, ba tháng ngày nghỉ này tuy nói là để bọn họ điều chỉnh trạng thái nhưng kỳ thực là muốn bọn họ có đủ thời gian để viết phần báo cáo thật dày này.
Tống Tình Lam cùng Quý Vũ Thời còn sứt đầu mẻ trán, loại học tra như Lý Thuần chỉ sợ chỉ muốn khóc thành tiếng. Nếu để bọn họ biết hai vị học bá trong đội không ngủ được đang sao chép kết quả của nhau thì chỉ sợ sẽ hoài nghi nhân sinh mất.
Hai người vừa dùng điện thoại câu thông vừa mở hình chiếu toàn tức ghi chú lại.
Quý Vũ Thời nhớ hết toàn bộ, biết rõ nên làm thế nào, phần nhiệm vụ báo cáo dài nhất từ trước tới đây cũng không quá khó hoàn thành.
Nửa đường Tống Tình Lam dừng lại, kỳ lạ hỏi một câu: “Chúng ta nói chuyện lâu như vậy, có ảnh hưởng tới người khác không?”
Quý Vũ Thời nói sẽ không.
Cuộc điện thoại này nói suốt mấy tiếng, chờ đến khi bọn họ thảo luận không sai biệt lắm thì trời cũng đã sáng.
Ngoài cửa sổ, ánh bình minh đã chiếu rọi.
Nhìn đám mây ở chân trời từng chút lóe tia sáng, Quý Vũ Thời rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ.
Tiểu Quýt một lần nữa trở lại giường, nệm thịt giẫm lên drap tạo thành vết lõm nhợt nhạt, sau đó ngã phịch xuống, lộ ra cái bụng trắng như tuyết làm nũng.
Quý Vũ Thời nghe Tống Tình Lam nói chuyện, tay nhẹ nhàng gãi gãi bụng Tiểu Quyết, cậu khó hiểu nhớ là nó thích như vậy.
Có lẽ bởi vì mệt mỏi cùng buồn ngủ làm người ta dễ dàng bày tỏ tâm sự hơn.
Quý Vũ Thời đột nhiên nói: “Tống đội, bên cạnh tôi có rất nhiều chuyện khác đi.”
Đã có lời mở đầu, chuyện sau đó cũng dễ dàng hơn, cậu nói tiếp: “Anh nói xem, chúng ta có phải vẫn còn ở trong điểm neo, chưa từng thật sự rời khỏi thế giới kia không? Hoặc là có lẽ chúng ta không phải ở trong một phó bản mới, kỳ thực từ trước đến giờ chưa từng bị chặn lại thành công?”
Trò chuyện lâu như vậy, âm thanh của Tống Tình Lam cũng có chút khác với lúc mới bắt đầu, có chút khàn khàn của lúc sáng sớm.
Anh hỏi: “Sao cậu lại nghĩ vậy?”
Kỳ thực khi nói ra chuyện này, Quý Vũ Thời cũng có chút hối hận.
Bọn họ đều biết, cho dù thiên khung có ý thức của mình thế nào đi nữa cũng không có khả năng tạo dựng ra một thế giới hoàn mỹ không hề có chút chắp vá, cậu thậm chí không có cách nào chứng thực “ký ức nguyên thủy” đó là thật. Nếu như là thật thì tất cả mọi người đều bị thay đổi ký ức của tuyến thời gian, chỉ có mỗi mình cậu còn nhớ rõ, như vậy có tính là một loại xui xẻo không?
Quý Vũ Thời hỏi ngược lại: “Tống đội, anh có từng nghe qua bộ não trong thùng chưa?” [giả tưởng nằm trong quyển sách Reason, Truth and History 1981 của nhà triết học Hilary Putnam]
Quý Vũ Thời đã học rất nhiều thứ, xem qua rất nhiều sách về rất nhiều phương diện nên cậu có thể nói tới bất kỳ vấn đề gì.
Tống Tình Lam có chút theo không kịp, trong phút chốc không có cách nào trả lời.
Thế nhưng Quý Vũ Thời tựa hồ cũng không cần câu trả lời của cậu, sau khi hỏi xong thì không hề dừng lại, trực tiếp cắt đứt câu chuyện: “Tôi mệt rồi, anh có mệt không? Đã thảo luận không sai biệt lắm, tạm thời cứ vậy đi, nếu anh còn vấn đề hoặc ý tưởng gì khác thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
Tống Tình Lam còn chưa lên tiếng, Quý Vũ Thời đã nói tạm biệt rồi cúp máy.
Quý Vũ Thời nằm trên giường mềm mại, nhìn chằm chằm trần nhà.
Một đầu khác, Tống Tình Lam nghe thấy âm thanh bị cắt đứt mà xoa xoa huyệt thái dương. Anh không có quyền khoa tay múa chân với sinh hoạt cá nhân của Quý Vũ Thời, ngoại trừ công việc thì không có gì để trò chuyện. Thế nhưng mặc dù là trò chuyện về công việc nhưng chuyện gọi điện thoại nói chuyện với người khác tới tận hừng đông thế này cũng là lần đầu tiên anh làm.
Tống Tình Lam gõ bàn phím ảo tìm kiếm tin tức trên mạng toàn tức về bộ não trong thùng.
Đó là giả tưởng của một nhà triết học tên là Hilary Putnam.
Giả dụ như một người bị phẫu thuật lấy bộ não ra ngoài rồi đặt vào trong một cái thùng có thể bảo tồn bộ não vận hành. Người ngoài thùng sẽ dùng máy tính để tiến hành điều khiển bộ não, đưa vào ngũ giác, ký ức, thậm chí là số liệu, để bộ não này cho rằng mình vẫn sống, dưới sự điểu khiển của người bên ngoài mà cảm nhận được hết tất cả những gì người đó muốn nó cảm nhận.
Một người làm thế nào nhận biết mình đang sống trong hiện thực hay ảo tưởng?
Cái giả tưởng này tương tự với “Trang Chu mộng hồ điệp”*, chỉ là cấp bậc thảo luận lại càng sâu hơn, nhưng thật ra chỉ là---- chúng ta rốt cuộc có phải chân thật tồn tại hay không? [là tên người ta đặt cho một đoạn thơ trong sách Trang Tử - Trung Quốc, giấc mơ hóa bướm của Trang Tử đã gợi ra nhiều câu hỏi trong các lĩnh vực triết học tâm thức, triết học ngôn ngữ và nhận thức luận]
Tống Tình Lam châm một điếu thuốc, hít sâu vài hơi, sau đó dập tắt tàn thuốc.
Anh cầm di động, giống như chuẩn bị gọi lại cho Quý Vũ Thời.
Chính là anh không thể.
Một đêm không ngủ, lúc xuống lầu mắt Tống Tình Lam đầy tơ máu, Tống phụ đang ăn sáng nhìn qua hỏi: “Con đi đâu vậy?”
Tống Tình Lam đi rất nhanh: “Con đi một tháng rồi, lúc trở về vẫn chưa gặp ông ngoại.”
Tống phụ: “Muốn tới Ninh thành à?”
“Vâng.”
Ra khỏi cửa, Tống Tình Lam vươn chân dài hai ba bước vượt qua mặt cỏ, đến gara lái xe đi.
*
Quý Vũ Thời ngủ tới xế chiều, mở mắt ra thì trời đã tối, cậu lái chiếc xe việt dã kia trở về Quý gia ăn cơm.
Tòa biệt thự quen thuộc ngày càng gần, dạ lan hương cùng tử đằng trong sân không có gì khác biệt với trong ký ức. Trước hiên nhà đặt một con thỏ điêu khắc, thủ pháp non nớt, là cậu đã khắc lúc bé. Đi vào trong, trên cửa sổ thủy tinh tác phẩm tết âm lịch năm nay của dì Tô, vào mùng một đầu năm nhà bọn họ sẽ cùng nhau dán lên.
Đi vào cửa, mọi thứ trong nhà đều như cũ.
Dì Tô mặc tạp dề đi tới, dáng vẻ là vì cậu trở về nên muốn tự mình xuống bếp.
Mới vừa thấy mặt Quý Vũ Thời, dì đã đau lòng không thôi: “Kiển Kiển, sao lại gầy như vậy hả con? Nhóm thiên khung Giang thành không cho con ăn cơm à?”
Sự lo lắng quen thuộc làm tâm Quý Vũ Thời mềm nhũn: “Dì.”
Hai người ôm một cái, dì Tô vỗ lưng con trai nhỏ: “Lão sư ở trên lầu, một tháng rồi không gặp con, bây giờ đang dỗi ở trển ấy, ngoan, lên dỗ ông đi.”
Quý giáo sư quả nhiên đang chờ trong phòng sách, thấy Quý Vũ Thời thì cũng không thao thao bất tuyệt giống hai mẹ con dì Tô cùng Quý Mân Việt. Giống như trước kia, ông tắt màn hình toàn tức trước mặt, đẩy gọng kính lão, câu nói đầu tiên là: “Nghe Lâm bộ trưởng nói lúc trở về con có hiện tượng shock?”
Hai thầy trò lén hai mẹ con kia làm một ít chuyện mà bọn họ cảm thấy nguy hiểm, trước giờ vẫn luôn ngầm hiểu.
Thế nhưng lần này, Quý giáo sư không thể tưởng tượng được Quý Vũ Thời rốt cuộc đã gặp nguy hiểm tới mức nào.
Đương nhiên, Quý Vũ Thời sẽ không nói.
“Không có nghiêm trọng như vậy.” Quý Vũ Thời trầm tĩnh đáp: “Chỉ là cường độ hơi lớn một chút, thân thể không kịp thích ứng, đồng đội cũng xuất hiện phản ứng như vậy.”
“Ông cũng có nghe nói.” Quý giáo sư gật đầu, ông cũng không hỏi nội dung nhiệm vụ, chỉ nói: “Cấp trên nói thì giữ lời, điểm cho nhiệm vụ lần này sẽ được cộng vào... Ông nhận được tin là nhiệm vụ của bọn con có thể sẽ bị đánh giá lại một lần nữa, có lẽ là cao hơn cấp A.
Quý Vũ Thời hiểu ý lão sư.
Ban đầu cậu có 89 nhiệm vụ cấp B, cộng thêm một nhiệm vụ cấp A thì đã góp đủ 99 điểm, cách mục tiêu của cậu chỉ còn một bước ngắn. Chính là sau khi nhiệm vụ cấp A này được đánh giá lại, điểm sẽ vượt qua mục tiêu của cậu, nói cách khác là mong ước của cậu có thể lập tức được thực hiện.
Quý giáo sư nói: “Trở về ngày đó rồi, chấm dứt gút mắc trong lòng xong thì con rời khỏi Thiên Khung đi.”
Quý Vũ Thời trầm mặc.
“Lão sư.” Một lát sau, Quý Vũ Thời nghiêm túc hỏi: “Nếu như một người ở trong tương lai không cẩn thận thay đổi lịch sử, sau đó sẽ trở lại hiện tại thì sẽ thế nào?”
Quý giáo sư nghi hoặc: “Không thông qua phương thức quay trở lại quá khứ, ở tương lai làm sao có thể thay đổi lịch sử?”
Chính là nó thật sự đã xảy ra.
“Tỷ như người không cùng một giai đoạn bị nhốt ở một điểm thời gian đồng nhất, nhất thời bọn họ vô tình tạo thành ảnh hưởng tới tuyến thời gian dẫn tới cải biến hậu quả lịch sử, sau đó bọn họ quay trở về thời điểm hiện tại.” Quý Vũ Thời nói: “Con biết nó không phù hợp logich, thế nhưng chúng ta cứ giả thuyết là nó có thể thành lập đi---- nếu như vậy thì sẽ thế nào?”
“Cái này quá mâu thuẫn.” Quý giáo sư suy tư một hồi rồi gỡ kính lão xuống, xoa xoa mi tâm: “Nếu lịch sử thay đổi thì sẽ không có hiện tại, càng không có tương lai, nếu như nó nhất định phải thành lập thế giới song song sau khi sản sinh ra hiệu ứng hồ điệp, bằng không hoàn toàn không thể ăn khớp với chính mình.”
Trong phòng sách an tĩnh.
Quý giáo sư nói: “Kiển Kiển, không thay đổi quá khứ, không đàm luận hiện tại, không say mê tương lai, ba điều luật này là trước đây ông nhìn thấy cha con viết ra, trên thế giới này không có ai hiểu rõ hàm nghĩa của nó hơn bọn họ. Ông hi vọng con có thể nhanh chóng kết thúc khúc mắc, đừng trở thành kẻ tù tội thời gian.”
Sau bữa cơm chiều, từ Quý gia rời đi.
Quý Vũ Thời nhận được tin tức của Tống Tình Lam.
Tống đội: [Tôi tra được một phần tư liệu về “Uông Hiểu Khiên“.]
Mi Quý Vũ Thời run lên bần bật, cơ hồ là ngay lập tức gọi cho Tống Tình Lam: “Tống đội? Là tư liệu gì?”
Uông bộ trưởng không bị biến mất sao?
Vậy thì tốt quá.
Tống Tình Lam nói: “Tư liệu không chỉnh tề lắm, tạm thời vẫn không thể xác định bà ta có phải Uông bộ trưởng mà cậu nói hay không. Mặt khác, trong quá trình xem tư liệu, tôi tựa hồ cũng phát hiện điểm không giống mà cậu đã nói.”
Tống Tình Lam cũng đã nhận ra?
Quý Vũ Thời siết chặt di động: “Tôi có thể xem một chút không?”
Tống Tình Lam hỏi cậu đang ở đâu.
Quý Vũ Thời theo bản năng báo ra địa chỉ, sau đó mới cảm thấy kỳ quái: “Tống đội, sao lại hỏi chuyện này?”+
Tống Tình Lam mỉm cười: “Tôi đang trên đường tới Ninh thành.”
[end 43]