Bạc Vụ

Chương 44: Chương 44




Quý Vũ Thời hỏi: “Sao lại đột nhiên tới Ninh thành?”

“Cũng không tính là đột nhiên.” Tống Tình Lam nói: “Đi một tháng rồi, muốn tới thăm ông ngoại một chút.”

Quý Vũ Thời hỏi Tống Tình Lam khi nào tới, còn nói: “Hiện giờ tôi đang ở bên ngoài, có thể tới trạm xe đón anh.”

Hiện giờ phần tư liệu “Uông Hiểu Khiên” kia đối với Quý Vũ Thời rất quan trọng, cậu không suy nghĩ quá nhiều, bất chấp cả việc đối phương có thuận tiện hay không.

Thực tế thì tốc độ lái xe của Tống Tình Lam rất nhanh, từ sáng sớm cúp máy đến giờ, sớm đã tới Ninh thành. Sau khi tới Ninh thành, anh phát hiện ra bọn họ đã trò chuyện cả đêm, Quý Vũ Thời nói không chừng còn đang nghỉ ngơi.

Nghĩ tới đây, Tống Tình Lam chỉ có thể cố nhịn xúc động muốn tìm Quý Vũ Thời, trước tiên đi tới nhà ông ngoại.

Tư liệu cũng chỉ vừa lấy được, mới xem qua một lần liền gửi tin nhắn cho Quý Vũ Thời.

Anh không ngờ sau khi biết chuyện Quý Vũ Thời lại trực tiếp gọi điện qua.

Sau khi điện thoại kết nối, vì không muốn biểu hiện quá gấp gáp, Tống Tình Lam thuận miệng nói là mình đang trên đường đi.

Lúc này nghe Quý Vũ Thời hỏi vậy, anh nhìn đồng hồ lấp liếm nói: “Tầm tám giờ sẽ tới.”

Quý Vũ Thời khởi động xe: “Vậy anh tới phòng nghỉ chờ chút, tôi sẽ tới ngay.”

Sau khi cúp máy, Tống Tình Lam vẫn còn đang ở nhà ông ngoại qua loa thu thập một phen rồi lái xe chạy tới nhà ga thành bắc Ninh thành.

Một đường phóng như tia chớp, khó khăn đậu xe trước tám giờ, sau đó đi tới phòng nghỉ.

Trong nhà ga người tới người đi, người trong phòng nghỉ cũng không ít.

Tống Tình Lam quét một vòng, không phát hiện bóng dáng Quý Vũ Thời, xác nhận mình tới trước Quý Vũ Thời thì thở hắt một hơi. Đột nhiên, tâm tư trong lòng trầm hẳn xuống, thầm mắng một tiếng “đệt“.

Từ khi nào anh lại làm chuyện ngốc nghếch lừa mình dối người này chứ?

Có cần phải vậy không?

Thể nghiệm này cực kỳ mới lạ trong cuộc đời hai mươi sáu năm qua của Tống Tình Lam, cũng chưa từng có cảm giác nôn nóng tới mức nhất định phải nhìn thấy đối phương mới an tâm.

Trạng thái tinh thần của Quý Vũ Thời không đúng, Tống Tình Lam đã nhận ra.

Anh không biết có phải người mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm đều có ưu tư quá nặng hay không, thế nhưng chuyện Uông bộ trưởng cùng ký ức xảy ra sai lệch mà Quý Vũ Thời đã nói, thái độ bình tĩnh khi gặp Tề bộ trưởng cùng với giả tưởng bộ não trong thùng, hết thảy đều rất tiêu cực, hoàn toàn không giống trạng thái của một người nên có sau khi thoát hiểm quay trở về thế giới hiện thực.

Không biết vì sao, hình ảnh Quý Vũ Thời mở hộp thuốc cùng nuốt viên thuốc cứ quanh quẩn trong đầu anh.

Ở chỗ quản lý công viên, trong tiệm sách, ngoài phòng bệnh... lúc ký ức của Quý Vũ Thời hỗn loạn, cậu vẫn luôn dùng những viên thuốc kia để thông suốt suy nghĩ.

Dáng vẻ yếu ớt của đối phương, hàng mi dài run run, còn có tiếng nỉ non vô thức trong khoang vũ trụ lúc bị hút vào khe hở, hết thảy đều tương phản với hình tượng suy luận logich, thông minh lý trí.

Vô luận kết quả kiểm tra tâm lý của Quý Vũ Thời hoàn mỹ tới mức nào thì có một câu là, cứng quá thì dễ gãy, tinh thần của con người một khi kiên trì tới giới hạn thì có khả năng sẽ hoàn toàn hỏng mất.

Theo lý thì sau khi lệnh điều động chấm dứt, Quý Vũ Thời về tới Ninh thành, ngoại trừ báo cáo nhiệm vụ thì bọn họ sẽ không còn liên quan gì.

Trạng thái tinh thần của Quý Vũ Thời có tốt hay không tự nhiên sẽ có người khác quan tâm, từ biểu hiện của cậu thì chắn chắn có không ít người.

Thế nhưng, Tống Tình Lam lại không thể khống chế nghĩ.

Có khả năng cùng tiến triển vài mối quan hệ tình cảm như vậy tức là thái độ không phải quá nghiêm túc.

Những người đó, thật sự biết quan tâm Quý Vũ Thời sao?

“Tống đội.”

Tống Tình Lam ngồi không tới vài phút liền nghe thấy một âm thanh trong trẻo lạnh lùng vang lên ở phía trước.

Anh ngẩng đầu liền thấy gương mặt Quý Vũ Thời.

Xa nhau không tới hai ngày, Quý Vũ Thời tự nhiên không có gì thay đổi.

Chiếc áo sơ mi màu trắng ngắn tay rất giống chiếc áo mà Tống Tình Lam đã tìm cho cậu ở PU-31 nhưng mặc trên người cậu lại toát ra khí chất nhanh nhẹn, phối hợp với hoàn cảnh công cộng hiện tại liền thu hút ánh mắt của người xung quanh.

Làm Tống Tình Lam chú ý lại là hai quầng mắt xanh nhạt dưới mí mắt đối phương.

Tống Tình Lam đứng dậy, tự nhiên nói: “Cậu tới nhanh thật đấy.”

Nếu anh lái xe chậm một chút thì có lẽ đã tới sau Quý Vũ Thời rồi.

Quý Vũ Thời nói: “Lúc gọi điện cho anh tôi đang trên đường nên trực tiếp chạy qua đây luôn.”

Hai người sóng vai đi ra ngoài.

Đêm hè ở Ninh thành ồn ào náo động, khí trời oi bức kèm theo tiếng ve kêu.

Chiếc xe việt dã màu đen đậu ở xa xa, Tống Tình Lam cảm thấy khá bất ngờ, thật không nhìn ra một người nhẹ nhàng thanh khiết như Quý Vũ Thời lại lái một chiếc xe có phong cách táo bạo ngang ngược như vậy.

Tống Tình Lam mở khóa điện thoại, mở tư liệu đưa qua cho Quý Vũ Thời: “Cậu xem đi, tôi lái xe.”

Như vậy là tốt nhất, Quý Vũ Thời không có ý kiến: “Được.”

Xe tiến nhập vào dòng xe cộ, ánh đèn nê ông của Ninh thành chớp lóe, sườn mặt đang xem tư liệu của Quý Vũ Thời đặc biệt an tĩnh.

Uông Hiểu Khiên, nữ, năm mươi hai tuổi, từng đảm nhiệm vị trí giáo sư lượng tử học ngành vật lý của trường đại học thủ đô. Tư liệu biểu hiện bà là người thủ đô, còn có một ít luận văn, quan điểm cùng thành quả giảng dạy. Thế nhưng giống như Tống Tình Lam nói, tư liệu không chi tiết, ngoại trừ những thứ này thì không hề có ảnh chụp, cũng không có tin tức gì liên quan với Thiên Khung.

Quý Vũ Thời lên mạng search tin tức đại học thủ đô, tư liệu giáo viên đã không còn tên Uông Hiểu Khiên.

“Tôi có chút mạng lưới tin tức.” Tống Tình Lam nói: “Có tên cậu cung cấp, tôi tra được không ít nữ giới cùng tên cùng họ. Loại bỏ đi những người có tuổi tác chênh lệch quá lớn, bằng cấp chuyên ngành, cuối cùng tìm ra vị này. Nếu như giống như cậu nói, Uông Hiểu Khiên là bộ trưởng phân bộ Giang thành, như vậy vị giáo sư lượng tử học này là người có khả năng nhất.”

Quý Vũ Thời gật đầu, thời này lý lịch được bảo mật rất tốt, hết thảy dữ liệu đều được mã hóa, tra được nhiều như vậy đã rất không dễ dàng.

Cậu không nghĩ tới chính là Tống Tình Lam rõ ràng đã nói không có ấn tượng với Uông bộ trưởng nhưng vẫn phí nhiều công sức như vậy để thăm dò.

“Sau này bọn họ sẽ gửi tư liệu tỉ mỉ hơn.” Tống Tình Lam còn nói: “Đến khi đó cậu có thể xác định có phải bà ấy hay không.”

Lúc nói chuyện, Tống Tình Lam lơ đãng liếc nhìn qua Quý Vũ Thời, nhất thời hơi ngẩn người.

Trên cổ Quý Vũ Thời có một vết đỏ bắt mắt.

Loại dấu ấn này, Tống Tình Lam không phải chưa từng thấy qua.

Mấy ngày nghỉ ngơi nếu Lý Thuần chạy đi chơi một phen rồi quay về đơn vị, trên người sẽ có không ít vết như vậy.

Lúc đầu không chú ý.

Lúc này liếc mắt một cái, có lẽ bởi vì vết đỏ trên làn da trắng nõn quá bắt mắt nên dễ làm người ta chú ý.

Tống Tình Lam cắn răng: “Quý cố vấn, trên cổ cậu, chú ý một chút.”

Quý Vũ Thời nghi hoặc kéo kính chiếu hậu nhìn một chút: “Tối qua quên đóng cửa sổ.”

Thảo nào hôm nay cậu cứ gãi mãi, thì ra tối qua bị muỗi cắn.

Tống Tình Lam trầm mặc một lúc lâu.

Quý Vũ Thời không giỏi phỏng đoán tâm tư người khác, cũng không quá am hiểu quan hệ xã hội, Tống Tình Lam giúp cậu thăm dò tư liệu như vậy đã làm cậu rất cảm động rồi.

Tống Tình Lam thu hồi ánh mắt, cũng thu đi tâm tư của mình: “Trong điện thoại cậu nói là mình nhận ra chút không giống, chỗ nào không giống?”

“Lần trước trong nhiệm vụ Ouroboros, bởi vì người phụ nữ lao ra ngoài đường cái mới ý thức được đó là một vòng tuần hoàn.”

Lúc đi tới cột đèn giao thông ở giao lộ, Tống Tình Lam quay vô lăng, động tác rất thuần thục. Mạnh mẽ, ngang tàng, cảm giác tồn tại cực kỳ mãnh liệt, anh mới thật sự phù hợp với loại xe này.

“Lúc đầu tôi cũng không nhớ được gì, cùng lắm chỉ là có cảm giác từng nhìn qua mà thôi. Chờ đến khi ý thức được sự tình đã từng xảy ra, ký ức lần tuần hoàn trước đột nhiên xuất hiện trong đầu. Chuyện này tôi rất quen thuộc, tôi đã nói với cậu là lúc tham gia kế hoạch nhân chứng thời gian ở bộ đội, tôi cùng lão Chu đã từng được huấn luyện cường hóa ký ức, nó giống như làm một cái chìa khóa cho những trí nhớ trọng yếu, thế nhưng thật ra một loại ám chỉ tiềm thức. Cho nên khác với đám Thang Nhạc, bọn tôi có thể ít nhiều nhớ được vòng tuần hoàn đã phát sinh chuyện gì.”

Nói xong chuyện này, mày Tống Tình Lam cũng không thả lỏng, gương mặt anh tuấn lại càng nghiêm nghị hơn: “Trước khi xem tư liệu Uông Hiểu Khiên, ngay cả ấn tượng về tên bà ta cũng không có, thế nhưng khi xem qua một ít quan điểm của bà ta trong tư liệu, tôi đột nhiên có ấn tượng mơ hồ về cái tên này, tôi nhớ ra hình như mình từng cùng ai đó tranh luận về quan điểm này, còn bị thuyết phục. Thế nhưng hiện giờ trong trí nhớ, tôi lại nhớ rõ ràng người tranh luận với mình chính là Tề bộ trưởng.”

Quý Vũ Thời sửng sốt: “Hai phần ký ức?”

Tống Tình Lam cũng xuất hiện hai phần ký ức?

“Một phần ký ức khá mờ nhạt, một phần khác thì rất rõ ràng.” Tống Tình Lam nói: “Thế nhưng tôi không cho là chúng ta vẫn còn ở trong ảo giác, chúng ta hiện giờ đang ở hiện thực chân chính, chỉ là có khả năng nó không phải hiện thực vốn có của chúng ta mà thôi.”

Quý Vũ Thời mới từ Quý gia rời đi, lời của Quý giáo sư vẫn còn trong đầu.

Nghe thấy lời Tống Tình Lam, cậu không khỏi hỏi: “Anh cũng cảm thấy chúng ta đang ở thế giới song song?”

Tống Tình Lam không có biểu tình, cũng không có ý kiến gì về từ “cũng” kia.

Anh vẫn bình ổn lái xe như cũ: “Nếu nơi này là thế giới song song thì nhất định phải có một chúng ta khác, bọn họ đi đâu rồi?”

Những lời này trực tiếp công kích tâm Quý Vũ Thời, làm cậu im lặng không nói.

Chính là vấn đề này tắc nghẽn mạch suy nghĩ của Quý Vũ Thời, cộng thêm ký ức hỗn loạn, bị phân bộ Giang thành chặn lại, quay trở về hiện thực, trạng thái của Quý Vũ Thời thực sự không ổn, thậm chí so với lúc ở nhiệm vụ Ouroboros còn bết bát hơn.

Cậu đã không chịu nổi gánh nặng.

Tống Tình Lam: “Cậu nói tới lý luận bộ não trong thùng làm tôi cứ nghĩ tới vấn đề này. Tôi nghĩ là rốt cuộc chúng ta đã tới thế giới song song hay nơi này chính là thế giới nguyên bản, chỉ là chúng ta lưu giữ ký ức của thế giới kia mà thôi. Hoặc là chúng ta xuất hiện di chứng xuyên không, hoặc là chúng ta đã điên rồi nên mới có hai phần ký ức.”

Mình là hồ điệp hay là Trang Tử?

Phải làm thế nào mới phân rõ được cái nào là hiện thực chân thật nhất?

“Cuối cùng tôi đưa ra kết luận.” Tống Tình Lam nói: “Muốn biết đáp án cho những vấn đề này kỳ thực rất đơn giản.”

Không biết từ khi nào xe đã dừng dưới nhà Quý Vũ Thời.

Vốn tưởng Tống Tình Lam sẽ lái xe tới nhà ông ngoại mình, sau đó cậu sẽ tự lái xe về nhà, như vậy có thể coi như đã “tiễn” anh về.

Xem ra Tống Tình Lam không hiểu được ý của cậu, như vậy lại phải lái xe thêm một vòng.

Thế nhưng lúc này Quý Vũ Thời không có thời gian lưu ý vấn đề này.

Bởi vì Tống Tình Lam nói với cậu: “Then chốt hóa giải vấn đề nằm ở chỗ cậu. Lúc này tôi không muốn thảo luận về báo cáo nhiệm vụ nộp lên cấp trên, tôi muốn cậu kể lại ký ức từ khi tới Giang thành, tới Ouroboros, Chaos, rồi đến khi chúng ta bị chặn lại rồi quay trở về đây, từ một góc độ ký ức khác cẩn thận thăm dò, nhất định có thể nhìn ra chân tướng.”

Đèn đường chiếu sáng gương mặt bình tĩnh của Quý Vũ Thời, chỉ có cậu biết tim mình đang nảy lên kịch liệt như thế nào: “Một phần ký ức khác của tôi? Nếu như tôi sai thì sao?”

“Ai cũng có thể sai lầm về ký ức trùng điệp, nhưng cậu sẽ không. Nơi này là thế giới song song cũng vậy, là di chứng xuyên việt cũng vậy, Quý cố vấn, trí nhớ của cậu chính là chìa khóa để chúng ta phân rõ thực tế.” Tống Tình Lam nói: “Tôi tin tưởng cậu.”

Ở trong hiện thực chứ không phải trong nhiệm vụ, những lời này có vẻ quá thẳng thừng.

Trong xe chợt im lặng vài giây.

Tống Tình Lam ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Cậu lên lầu đi, tôi gọi xe về nhà ông ngoại được rồi.”

Còn phải quay lại nhà ga lấy xe.

Quý Vũ Thời lại hỏi: “Tống đội, anh có thể chờ mai rồi hãy về không?”

Tống Tình Lam suýt chút nữa bị sặc: “Hử?”

Ý của Quý Vũ Thời là muốn mời anh lên nhà qua đêm sao?

Đương nhiên không phải là cái nghĩa qua đêm kia, chính là thẳng nam qua đêm với người có tính hướng đồng tính qua đêm với nhau tựa hồ có chút không thích hợp.

Có lẽ phát hiện được sự do dự của Tống Tình Lam, Quý Vũ Thời kịp phản ứng, đối phương là người có PTSD với việc tiếp xúc gần gũi với gay, lời của cậu có lẽ đã làm đối phương hiểu nhầm. Cậu mở dây an toàn, vết đỏ trên cổ như ẩn như hiện: “Ý của tôi là...”

“Được.” Tống Tình Lam bước chân dài xuống xe: “Chuyện này không nên chậm trễ, nếu cần thì lúc tối gọi cho đám lão Chu, thuận tiện xem xem bọn họ thế nào.”

Vừa nói, anh vừa ngẩng đầu nhìn lên lầu, mắt híp lại: “Trong nhà cậu có ai?”

Quý Vũ Thời thở phào nói: “Chỉ có một con mèo thôi.”

[end 44]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.