Lúc xa nhau, tất cả mọi người đều không muốn thật sự kết thúc như vậy, càng không ngờ lại nhanh như vậy một lần nữa hợp thành đội.
Năm người đội bảy tề tụ, chỉ còn thiếu Đoàn Văn cùng Chu Minh Hiên.
Đoàn Văn đã tới trước bọn họ một bước, hiện giờ đang ở viện an dưỡng, Tống Tình Lam liền hỏi: “Lão Chu đâu?”
Năm người đi nhanh vào viện an dưỡng.
Là sáu chặng ngăn cách cũng tốt, tự quan sát tiến hành can thiệp cũng tốt, một khi bọn họ đeo mặt mô phỏng lên, tựa hồ nháy mắt ngăn cách liên hệ với 'ý thức' của thế giới này.
Trên đường phố vẫn là người người hốt hoảng, bọn họ bước đi vội vã như vậy cũng không làm ai chú ý.
Tống Tình Lam vừa hỏi câu này, ba người khác đều trầm mặc.
Quý Vũ Thời cảm thấy khác thường.
“Xảy ra chuyện gì?” Giọng Tống Tình Lam có chút âm trầm.
Trong tiểu đội không ai hiểu Chu Minh Hiên rõ hơn Tống Tình Lam, bọn họ cùng nhau nhập ngũ, cùng trở thành bộ đội đặc chủng, lại cùng nhau trở thành thủ hộ giả. Chu Minh Hiên bình thường thích khua môi múa mép thế nhưng ngoại trừ Đoàn Văn ra, là người coi trọng đại cục nhất trong đội.
Bước nhanh lên bậc thang, lướt qua vài bóng mờ nhân loại.
Mọi người đi qua một con phố nhỏ, du hành giả đang chạy tới, xe cảnh sát cũng xuất hành, khắp nơi đều có tiếng hét chói tai.
Thang Kỳ nói: “Có khả năng ảnh sẽ không trở về.”
Bước chân Tống Tình Lam hơi khựng lại.
Khác với Quý Vũ Thời, bọn họ đều là người thường, đột nhiên có hai phần ký ức trùng điệp thì rất dễ xem nhẹ một phần khác, Tống Tình Lam hồi tưởng lại ký ức của thế giới bong bóng---- Chu Minh Hiên ở hiện thực nguyên bản cùng hiện thực này khác biệt rất lớn, đối với Chu Minh Hiên còn lại một phần quá quan trọng. Ở hiện thực này, người thân duy nhất của Chu Minh Hiên, bà của cậu ta vẫn còn sống.
Tống Tình Lam nhớ rõ trong hiện thực nguyên bản, bởi vì kế hoạch huấn luyện thủ hộ giả mà thời gian quay về nhà của Chu Minh Hiên không có quy luật, một lần nọ huấn luyện liên tục ba ngày ba đêm, sau khi về nhà thì cậu ta phát hiện bà mình qua đời đã lâu. Đó là gút mắc trong lòng Chu Minh Hiên, suốt một đoạn thời gian dài sau đó cũng không muốn nhắc tới chuyện này, chính là ở nơi này, lại có một khả năng mới.
Trong thế giới bong bóng, thay đổi không đáng sợ, có được thứ mà mình không có cũng không đáng sợ, tỷ như Lý Thuần có thêm một người bạn gái, Thang Kỳ Thang Nhạc có thêm một cô em gái, Đoàn Văn có thêm vợ và con.
Chân chính đáng sợ là một người bị vận mệnh cướp đi mất vật trân quý mất, mà thế giới bong bóng này lại làm bạn cảm nhận được cái gì mất đi mà có lại.
Tình huống của Chu Minh Hiên hiện giờ cũng tương tự như Quý Vũ Thời.
Ngay cả Quý Vũ Thời luôn lãnh tĩnh đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ ký lục giả cũng khó chống lại mê hoặc, huống chi là Chu Minh Hiên máu nóng, xúc động.
“Bọn em đã tới nhà tìm lão Chu.” Thang Nhạc tiếp lời anh mình: “Hiện giờ bà ổng đi đứng không tiện, phải cần có người chăm sóc.”
“Chính là hết thảy đều là giả!” Lý Thuần nóng nảy: “Lão Chu sao lại không hiểu chứ? Đệt!”
“Không phải không hiểu.” Tống Tình Lam đột nhiên nói: “Là muốn buông tay quá khó, cần có người kéo cậu ta.”
Quý Vũ Thời nghiêng đầu, vô thức siết chặt tay.
Tống Tình Lam không nhìn cậu nhưng tay cậu tựa hồ vẫn còn lưu giữ xác cảm của bàn tay to lớn mạnh mẽ kia.
Thật đúng với câu nói 'phải kéo lại'.
Tống Tình Lam nói: “Trước tiên cứ như vậy, chúng ta hội hợp với lão Đoạn rồi nói tiếp.”
Mọi người nhanh chóng tiến tới viện an dưởng, tình hình nơi này làm người ta kinh hoảng. Bệnh nhân điên loạn chạy khắp viện, hộ lý đuổi theo bệnh nhân, người nhà vội vàng tới đón người bệnh, loạn tùng phèo.
Có bóng mờ của thế giới kia xuất hiện ở viện an dưỡng, trên bãi cỏ, cạnh suối phun, so với bên ngoài thì bóng dáng nơi này lại càng rõ ràng hơn---- những bóng dáng kia đứng im bất động làm người ta có thể rõ ràng nhìn thấy tướng mạo của bọn họ, biểu tình gương mặt, thậm chí có bệnh nhân thấy 'chính mình' khác liền giống như phát điên mà la ó với bóng mờ của mình.
Càng làm cho đội bảy tin tưởng Uông bộ trưởng có liên quan, viện an dưỡng không chỉ xuất hiện bóng mờ của vật thể hoạt động, ngay cả thực vật cùng kiến trúc của hiện thực kia, cánh cửa khép mở cũng nhìn thấy rõ ràng, chứng minh nó không phải là bóng mờ gì cả, mà rõ ràng là tồn tại chân thật.
Hai hiện thực trùng điệp lấy nơi này làm tâm điểm khuếch tán ra cả thế giới.
Tống Tình Lam nhìn đồng hồ một chút, hối thúc: “Đi mau!”
Mọi người tăng nhanh tốc độ.
Quý Vũ Thời biết vì sao Tống Tình Lam lại hối thúc như vậy.
Thiên Khung của hiện thực này khẳng định đã phát hiện đầu mối trùng điểm ở nơi nào, Tống Tình Lam nhìn đồng hồ bắt đầu căn cứ vào khoảnh khắc nhận được lệnh triệu hồi của Thiên Khung, tính xem Thiên Khung cần bao nhiêu thời gian thì tới được đây.
“Tống đội!” Quý Vũ Thời hỏi: “Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”
Không kịp chờ thang máy, mọi người ba chân bốn cẳng theo thang bộ chạy lên.
Tống Tình Lam nói: “Tối đa là mười phút!”
*
“Ầm----”
Cửa phòng bệnh bị đụng mở, Đoàn Văn ở bên trong ngẩng đầu: “Tống đội! Quý cố vấn!”
Mọi người đi vào phòng.
Quý Vũ Thời vừa tiến vào liền nhìn thấy Uông bộ trưởng ngồi trên mép giường.
Vị nữ lãnh đạo trước nay vẫn luôn cơ trí hiền hòa không còn trang điểm tỉ mỉ tinh xảo như trong ký ức.
Chỉ thấy đầu tóc chưa chỉnh lý, trên người mặc quần áo bệnh nhân, đang ngây ngốc nhìn một bóng dáng trong phòng. Bóng dáng đó của một ông cụ đầu tóc hoa râm, đang ngồi trên ghế sô pha uống trà, bởi vì thời gian đứnng im nên chỉ thấy tách trà ở sát bên môi, không hề được đụng tới.
“Uông bộ trưởng!”
Tống Tình Lam đi nhanh tới, bán ngồi trước mặt Uông bộ trưởng, cố gắng đánh thức bà.
Uông bộ trưởng không phản ứng.
Đoàn Văn nói: “Vô dụng thôi, tôi tới đây từ rất lâu rồi, bà ấy vẫn cứ như vậy. Đệt, tôi hoài nghi ở nơi này điều trị tinh thần phân liệt căn bản là không có tác dụng.”
Tống Tình Tam đưa ngón tay ấn vào phần sau tai mình, mặt mô phỏng tan rã lộ ra đường nét vốn có: “Ngài có thể nhận ra tôi không?”
Uông bộ trưởng rốt cuộc cúi đầu nhìn anh, nhưng biểu tình thì không có chút biến hóa nào.
Rốt cuộc cũng tới bước này, đi tới trước mặt nhân vật mà bọn họ cho là then chốt, ngoại trừ chứng thực thực tế trùng điệp bởi vì bà mà dựng lên thì không có được bất kỳ gợi ý nào.
“Đệt!” Lý Thuần nhịn không được mắng một tiếng: “Người nơi này đã làm gì Uông bộ trưởng vậy? Tốt xấu gì thì trước khi tới đây cũng là giáo sư đại học, dạng này là sao chứ?”
Những lời này nhắc nhở Quý Vũ Thời.
Trong tư liệu Tống Tình Lam tìm được biệu hiện Uông bộ trưởng trong hiện thực này giáo sư lượng tử av6t5 lý, hạng mục nghiên cứu có bao gồm thế giới bong bóng.
Ánh mắt Quý Vũ Thời quan sát một vòng trong phòng, từ trong đống vật phẩm trùng điệp phân biệt cái nào thuộc về hiện thực này.
Làm một giáo sư đại học vó danh vọng, nơi này đặt rất nhiều vật phẩm cá nhân của Uông bộ trưởng, thậm chí còn có một ít sách bằng giấy. Ánh mắt Quý Vũ Thời rơi vào tấm bảng trong suốt thật mỏng, đó là máy vi tính của Uông bộ trưởng, cậu cầm lấy bảng điều khiển trong suốt, dùng gương mặt Uông bộ trưởng mở khóa, sau đó nhìn lướt qua tin tức cá nhân tìm kiếm tin tức hữu dụng.
“Tống đội!” Quý Vũ Thời nói: “Bọn anh xem cái này!”
Hình chiếu toàn tức được mở ra.
Tống Tình Lam nhíu mày: “Đây là?”
Mọi người trong tiểu đội nhìn qua, nhao nhao biểu thị xem không hiểu.
Trên hình chiếu có rất nhiều công thức cùng đồ thị viết ngoáy, một tờ lại một tờ, trượt không tới điểm cuối.
Trong nhất thời giống như tỉnh mộng Chaos, Quý Vũ Thời đã viết công thức trong khoang thuyền vũ trụ, khi đó bọn họ cũng có vẻ mặt ngơ ngác thế này.
Quả nhiên, có thể xem hiểu chỉ có Quý Vũ Thời, tư duy của cậu đang hoạt động với tốc độ cao, cố gắng giải thích đơn giản nhất với mọi người: “Uông bộ trưởng hình như đang tính toán sai biệt sóng điện từ của hai thế giới...”
“Sóng điện từ?” Tống Tình Lam lập tức nghĩ tới thiết bị thông tin: “Bà ấy đang nghiên cứu cái này?”
Quý Vũ Thời trượt hết toàn bộ tin tức, không trung xuất hiện hai đường sóng.
Hai đường sóng này thoạt nhìn có chút nhất trí, nhìn sơ qua thì thoạt nhìn giống như đúc, thế nhưng chỉ cần cẩn thận xem thì phát hiện chúng có một xíu khác biệt. Dáng dấp số liệu nhìn không thấy điểm cuối, thế nhưng căn cứ theo đánh dấu thời gian trên hình sóng thì Uông bộ trưởng đã ghi chép hơn mười lăm năm.
Nói cách khác, rất có thể Uông bộ trưởng đang tiến hành nghiên cứu hạng mục này thì ngoài ý muốn giám sát được tầng suất sóng điện từ đến từ thế giới khác, vì thế mới bắt đầu triển khai nghiên cứu thế giới bong bóng.
“Không... không chỉ vậy...” Sắc mặt Quý Vũ Thời căng thẳng, con ngươi đen láy phản chiếu ánh sáng từa màn hình toàn tức, giọng nói khẩn trương lại có chút hưng phấn: “Chúng ta đã đoán đúng, ở một mức độ nào đó, Uông bộ trưởng rất có thể thật sự có hai phần ký ức.”
Đoàn Văn nói: “Không đúng, chúng ta có hai phần ký ức không phải bởi vì hai hiện thực chỉ có một chúng ta sao? Lẽ nào Uông bộ trưởng cũng chỉ có một?”
“Không, chỉ có bảy người chúng ta là duy nhất.” Quý Vũ Thời nói: “Sau khi chúng ta cứu giúp đội mười hai Thiên Khung rồi sáng tạo ra một thế giới bong bóng, cho dù Tề bộ trưởng không trở thành bộ trưởng thì trong hiện thực này cũng đã có quá nhiều nguyên tố có thể thay đổi, chỉ một sai số thôi cũng làm Uông bộ trưởng không thể trở thành bộ trưởng. Bà sở dĩ đặc biệt như vậy chính vì bà là lượng biến đổi chung của bảy người chúng ta, khi chúng ta tới gần bà, hiện thực này sẽ xuất hiện dao động.”
Bọn họ cứu giúp đội mười hai Thiên Khung, vô tình làm mười lăm năm này có một điểm neo thời gian, do đó sinh ra thế giới bong bóng.
Bởi vì bọn họ, thế giới bong bóng mới sinh ra.
Nó rất yếu ớt, dựa vào hiện thực, chỉ cần bọn họ rời khỏi nó quay trở về điểm neo thì nó sẽ sụp đổ, một lần nữa mở ra bong bóng mới, không còn cách nào chân chính tiếp diễn nữa.
Quý Vũ Thời nói tiếp: “Hai phần ký ức của Uông bộ trưởng kỳ thực không giống chúng ta, thay vì nói là ký ức, không bằng nói là bà biết được một chính mình trong thực tế khác. Đối tượng nghiên cứu trong hạng mục của Uông bộ trưởng là chính mình, bà không chỉ giám sát một 'chính mình' khác mà bà còn cặn kẽ ghi lại tầng số bất đồng của bọn họ. Có thể đây mới chính là nguyên nhân làm tinh thần bà ấy không ổn định.”
Trong mớ công thức hỗn loạn này, Quý Vũ Thời tìm được một phần số liệu rất có quy luật.
Uông bộ trưởng nhớ kỹ mỗi lần mình kiểm tra đo lường được tương đồng cùng bất đồng đều nỡ lực dung hợp chúng nó lại.
“Một 'chính mình' khác.”
Đột nhiên, giọng nữ vang lên.
Mọi người nhìn lại, có thể là vì những lời này kích động, chỉ thấy Uông bộ trưởng vốn đờ đẫn chuyển sang nhìn bọn họ, mở miệng nói: “Đó không phải là thật, tôi sẽ chứng minh.”
Trong căn phòng an tĩnh, bóng mờ bất động, người phụ nữ tinh thần không ổn định.
Khoảnh khắc một sát na đó, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút rợn gai ốc.
Thì ra không chỉ bọn họ, người của mỗi thế giới đều cho rằng mình mới thật sự là duy nhất.
Thời gian không còn nhiều lắm, Tống Tình Lam mở mặt mô phỏng xoay người lại hỏi: “Chứng minh như thế nào?”
Uông bộ trưởng quay đầu lại, một lần nữa nhìn cái bóng mờ xuất hiện trên ghế sô pha: “Tìm ra điểm mấu chốt.”
Mọi người: “...”
Trả lời chẳng khác nào không trả lời!
Thời gian trầm mặc kỳ thực rất ngắn, bởi vì Quý Vũ Thời đã lập tức mở miệng: “Tôi biết rồi.”
Ngoại trừ Tống Tình Lam, trong phòng là bốn gương mặt khiếp sợ.
“Anh/ cậu biết rồi?!”
Lý Thuần muốn điên rồi.
“Trước đây không lâu tôi và Tống đội đã bị một cuộc điện thoại kéo về hiện thực nguyên bản trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.” Thấy Tống Tình Lam gật đầu, Quý Vũ Thời tiếp tục giải thích, cậu lướt màn hình toàn tức, để hai đường sóng suất hiện: “Nếu như sử dụng trình tự mô phỏng sóng điện từ bắt chước sóng điện từ một tháng trước ở hiện thực nguyên bản để đồng bộ, sau đó...”
Cậu dừng một chút, có chút do dự.
“Sau đó gọi cho một người nào đó ở một ngày nào đó nghe cuộc gọi của mình.” Tống Tình Lam giống như nhìn thấu đại não của Quý Vũ Thời, tiếp lời cậu: “Hơn nữa còn phải gọi cho người duy nhất ở hai thế giới.”
Thang Kỳ: “Nhưng Quý cố vấn nói, ở hai thế giới chỉ có bảy người chúng ta là duy nhất, cú điện thoại này phải gọi thế nào chứ?”
Thang Nhạc cũng gật đầu, nóng lòng muốn biết đáp án.
“Duy nhất này không nhất định là hàm nghĩa duy nhất như chúng ta, ý chỉ là hai người này có cuộc sống thực thế hoàn toàn bất đồng, bọn họ không có sử dụng dãy số tương đồng là được.” Tống Tình Lam nói: “Chúng ta cần phải đảm bảo cú điện thoại gọi qua sẽ không bị quấy rầy, đúng không Quý cố vấn?”
Quý Vũ Thời gật đầu.
Đoàn Văn rất nhanh liền nghĩ tới: “Đó không phải có sẵn rồi à, gọi cho Uông bộ trưởng.”
Lý Thuần: “Anh Văn, anh có nhớ số điện thoại của Uông bộ trưởng không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đừng nói số điện thoại của lãnh đạo, cho dù là người nhà thân thiết nhớ cũng chưa chắc đã nhớ.
Quý Vũ Thời nói: “Tôi nhớ.”
Mọi người: “!!!”
Sao bọn họ lại quên ở trong đội có người đã gặp qua thì sẽ không quên, thậm chí không cần dùng danh bạ điện thoại như Quý Vũ Thời chứ?
Vừa dứt lời, dưới lầu truyền tới tiếng huyên náo của xe và tiếng người.
Tống Tình Lam bước nhanh tới trước cửa sổ, vạch rèm nhìn xuống: “Người của Thiên Khung tới.”
“Chúng ta đi thôi!!” Thang Nhạc nói: “Bây giờ lập tức đi tìm lão Chu, sau đó dùng máy mô phỏng gọi điện thoại!!”
Tống Tình Lam buông ngón tay, rèm cửa lạo xạo giật ngược trở lại, vài giây sau nói: “Không cần tìm.”
“Loảng xoảng----”
Cửa phòng bị đá văng.
Chu Minh Hiên xuất hiện ở cửa, tay cầm khẩu súng kích quang chỉa về phía bọn họ.
Mọi người ngơ ngác, này là ý gì?
Đối mặt với nòng súng Tống Tình Lam không hề có động tác, càng miễn bàn tới chuyện sợ hay không. Con ngươi đen của anh bình tĩnh nhìn người đồng đội mình tín nhiệm nhất.
Chỉ nghe thấy Chu Minh Hiên thấp giọng nói: “Tống đội, xin lỗi, tôi không tính trở về.”
Họng súng nghiêng đi, ý bảo: “Thừa dịp bọn họ vẫn chưa lên tới, tôi yểm trợ, mọi người mau đi đi.”