Chu Minh Hiên không có ý nguyện rời khỏi thế giới này, vì thế thế giới này không có phản ứng ngăn cản. Mỗi thành viên đội bảy Thiên Khung đều nhận được lệnh điều động khẩn cấp, thế nhưng xem tình huống thì chỉ có một mình Chu Minh Hiên quay trở về Thiên Khung.
Tiếng bước chân hỗn loạn truyền tới, Thiên Khung phái ra cả một tiểu đội nghiêm chỉnh, lúc này bọn họ đang ở trong viện an dưỡng tìm kiếp đầu nguồn dẫn tới thực tế trùng điệp. Chỉ có một mình Chu Minh Hiên biết Uông bộ trưởng chính là lượng biến đổi.
Trong phòng không ai di chuyển, tất cả mọi người nhìn Chu Minh Hiên cùng Tống Tình Lam.
Tống Tình Lam: “Ông cho rằng bọn tôi sẽ bỏ lại ông ở đây?”
“Đúng vậy!”
“Lão Chu, có phải ông bị ngốc không vậy?”
“Nơi này chỉ là thế giới bong bóng mà thôi, giải thích cụ thể thế nào tôi không biết, chính là Quý cố vấn biết, lẽ nào anh không tin Quý cố vấn?”
Nhóm đồng đội nhao nhao ầm ĩ, nóng nảy không thôi, muốn bọn họ từ bỏ một đồng đội là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Chu Minh Hiên trầm mặc vài giây: “Tôi biết.”
Chu Minh Hiên nhìn qua Quý Vũ Thời, hỏi: “Qu1y cố vấn, trong tin tức Tống đội nói nếu chúng ta quay trở về hiện thực nguyên bản thì nơi này sẽ bắt đầu một vòng tuần hoàn mới như Ouroboros. Vậy nếu như tôi lưu lại, hiện thực này có phải sẽ tiếp tục không?”
Quý Vũ Thời mang mặt mô phỏng nhưng vẫn là thành viên dễ nhận diện nhất trong đội.
Tuy mặt mô phỏng có thể che đi gương mặt thật, thế nhưng lúc này cậu thật sự rất đồng tình với Chu Minh Hiên, vì vậy cậu không có cách nào nói dối vấn đề này.
Đồng đội dùng ánh mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn cậu, hi vọng cậu có thể đánh nát ảo tưởng buồn cười của Chu Minh Hiên, thế nhưng Quý Vũ Thời vẫn đáp lại.
Cậu nói: “Đúng vậy.”
Mọi người câm nín.
Thế giới này vẫn còn khả năng tiếp tục?
“Thế nhưng.” Quý Vũ Thời bình tĩnh nói, tốc độ nói rất nhanh: “Nếu anh không quay về thì chúng tôi quay trở lại điểm B sẽ thiếu đi anh, bằng hữu của anh, chiến hữu của anh, cùng những người khác trong sinh mệnh của anh, từ nay về sau sẽ mất đi anh. Đội bảy Thiên Khung sẽ thiếu đi Chu Minh Hiên, bảy người không còn hoàn chỉnh. Này so với chuyện quan sát viên 'lão Vu' bị thương còn đáng sợ hơn, áy náy vì một thoáng nhẹ dạ để anh trầm mê ở thế giới này sẽ đeo đuổi hết cuộc đời còn lại của toàn bộ thành viên đội bảy.”
Quý Vũ Thời nói: “Bong bóng cuối cùng cũng chỉ là bong bóng, tiếc nuối được thỏa mãn một khoảng ngắn ngủi rồi sao, chung quy nó vẫn phải biến mất, cuộc đời của anh vẫn sẽ tiếp diễn, đến khi đó một mình anh ở nơi này phải làm sao? Trừ phi, cuộc đời anh chỉ vì một chuyện này mà tồn tại.”
Đây là lần đầu tiên Quý Vũ Thời một hơi nói nhiều như vậy mà không phải đang phân tích tình huống.
Ngay cả Chu Minh Hiên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Chỉ có Tống Tình Lam biết những lời này từ đâu mà có.
Bất quá làm Tống Tình Lam không ngờ tới chính là, người kéo Chu Minh Hiên không phải anh, mà là Quý Vũ Thời.
Những lời này Quý Vũ Thời nói với Chu Minh Hiên, kỳ thực cũng là nói với chính mình, bọn họ đều bị bong bóng này mê hoặc, cậu biết rõ làm sao kéo Chu Minh Hiên ra khỏi vũng bùn.
Âm thanh lục soát ngày càng gần.
Tống Tình Lam tiến tới một bước, giật lấy súng của Chu Minh Hiên: “Con mẹ nó bớt suy nghĩ miên man đi, quản nó có tiếp diễn hay không thì ông cũng không thuộc về nơi này. Nói chung, ông phải đi cùng bọn tôi, bây giờ, lập tức, ngay lập tức!”
Chu Minh Hiên do dự: “Tống đội, tôi....”
Thang Kỳ đi tới, không nói hai lời nắm lấy cổ Chu Minh Hiên, dán miếng dính tròn nhỏ, mặt mô phỏng bao trùm lên bặt Chu Minh Hiên, những người khác cũng nhào tới đẩy Chu Minh Hiên ra bên ngoài.
Đoàn người lục soát vừa rời đi theo hướng ngược lại, bọn họ vừa ra ngoài liền bị gọi lại: “Làm gì đấy?! Qua đây đăng ký!”
Bước chân của bọn họ không ngừng, im lìm vòng qua vài hành lang dài, Tống Tình Lam mở cửa vào lối thoát hiểm, vừa đi vừa nói: “Lão Đoàn, có thể viết được trình tự mô phỏng sóng điện từ không?”
Làm khống chế viên, Đoàn Văn đáp: “Được!”
Tống Tình Lam: “Cần bao lâu?!”
Đoàn Văn cầm lấy bảng điều khiển trong suốt của Uông bộ trưởng, bên trên có sẵn số liệu, vì vậy tràn đầy lòng tin đáp: “Vài phút.”
Lại tới tầng kế tiếp, trước mặt là nhóm lục soát Thiên Khung từ dưới lầu đi lên.
Bước chân cả hai bên đều khựng lại.
Người tới cư nhiên là nhóm thủ hộ giả đội ba Thiên Khung của hiện thực này, đều là những gương mặt quen thuộc.
Đối phương nhìn thấy súng trong tay Tống Tình Lam, đội trưởng dẫn đầu hô: “Đứng lại!”
“Đệt!”
Không biết là ai mắng một tiếng, mọi người quay đầu bỏ chạy.
Đội ba cũng không phải ăn chay, tay chân lưu loát căn bản không hề thua kém đội bọn họ.
Trong lối thoát hiểm không tính là rộng rãi của viện an dưỡng, hai nhóm người bắt đầu một trận truy đuổi. Bọn họ đá văng cánh cửa thông lối thoát hiểm với hành lang bên ngoài, phát hiện trong khoảng thời gian ngắn mỗi tầng đều đã bị người Thiên Khung chiến giữ.
May mà không có người nổ súng cũng không có giao tranh, thế nhưng Tống Tình Lam biết thông tấn khí dưới da đội ba sớm đã kết nối với người Thiên Khung, đã thông tri toàn bộ tiểu đội tập trung trong viện an dưỡng, muốn bắt đám bọn họ như ba ba trong rọ.”
“Tôi con mẹ nó sớm đã biết mà, lần trước không nên chơi xấu trang bị của đám này!” Lý Thuần mắng: “Báo ứng tới rối”
“Vậy sau này về rồi cậu phun phần đó ra đi!”
“Đệt! Nằm mơ!”
Đoàn Văn: “Đã đổi hiện thực rồi, sao bọn họ vẫn cứ chăm chỉ làm việc ngoài giờ như vậy chứ?! Đúng là éo hiểu nổi mà!”
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ nhưng trong lòng mọi người đều rất rõ, trong tình huống này chỉ sợ toàn bộ mọi người trong phân bộ Giang thành đều được huy động. Không chỉ Thiên Khung, từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy dưới lầu viện an dưỡng toàn là đầu người---- có rất nhiều người bị hiện tượng trùng điệp cùng động tĩnh của Thiên Khung hấp dẫn, chạy tới vây xem như nêm cối.
Tiếng cảnh báo, tiếng người, tiếng trực thăng ầm ĩ không gì sánh bằng, đội bảy có mà chạy đằng trời.
“Tách nhau ra không?!” Thang Kỳ hỏi: “Tìm một chỗ tập hợp!”
“Không cho phép tách ra.” Tống Tình Lam chợt đẩy một cánh cửa ra: “Tất cả đuổi kịp cho tôi!”
Đó là khu vui chơi kèm phòng âm thanh của viện an dưỡng, ngoại trừ rất nhiều bóng người chân thực nhưng lại an tĩnh bất động thì bên trong không hề có người sống.
Tống Tình Lam: “Chính là chỗ này!”
Đồng đội khóa trái cửa, Đoàn Văn không cần chờ Tống Tình Lam ra lênh đã lập tức đặt bảng điều khiền lên bàn, bắt đầu điên cuồng gõ trình tự.
Chỉ vài phút, chỉ vài phút mà thôi.
Mọi người im lặng, trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím của Đoàn Văn----- anh ngay cả im lặng cũng không kịp điều chỉnh. Tất cả mọi người đều rõ ràng, chỉ cần Đoàn Văn viết trình tự xong, gọi thông một cuộc điện thoại thì tất cả bọn họ sẽ trở lại hiện thực nguyên bản.
Sáu người vây quanh Đoàn Văn, biểu tình căng thẳng, thành bại đều ở chỗ này, bọn họ phải tách rời với thế giới bong bóng này.
*
“Chờ một chút.” Trong không khí trầm mặc, Thang Nhạc đột nhiên mở miệng: “Em muốn gọi điện thoại cho em gái.”
Tất cả mọi người dừng lại động tác.
Thang Nhạc đỏ mắt: “Cho dù em không thuộc về nơi này, nơi này chỉ là bong bóng nhưng em vẫn muốn gọi cho em ấy.... sau này, bọn em sẽ không còn em gái nữa.”
Thang Kỳ vuốt đầu Thang Nhạc, cứ như đang vuốt đầu cẩu, ánh mắt cũng đỏ lên: “...”
Lý Thuần móc di động ra: “Em cũng.... cái kia, tốt xấu gì cũng là một đoạn tình cảm, chia tay mà không nói tận mặt đã rất cặn bã rồi.”
Hình chiếu toàn tức biến thành con số trình tự.
Đoàn Văn gõ chữ cuối cùng rồi dựa vào lưng ghế, che mắt lại.
Người đàn ông ba mươi mấy tuổi ở nơi này hưởng thụ tình cảm cha con, đứa con gái đột nhiên xuất hiện của anh, sau này sẽ không còn gặp được nữa.
Mặc dù tương lai anh có lẽ sẽ sinh con dưỡng cái, thế nhưng không có khả năng là đứa con ở hiện thực này.
Chu Minh Hiên một mình ngồi ở phía xa, không biết đang suy nghĩ gì, tay vuốt điện thoại, vẻ mặt u ám không rõ.
Quý Vũ Thời dựa vào chiếc bàn trước cửa sổ.
Ánh mặt trời từ một bên mặt chiếu rọi làm da thịt cậu trắng nõn gần như trong suốt, cậu không có di động, không có gì quyến luyến, chỉ rũ mi mắt, không biết đang nghĩ gì.
“Tống đội.” Lý Thuần hỏi: “Anh ở bên này có thay đổi gì không?”
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua Tống Tình Lam.
Ký ức của hai hiện thực trùng điệp, mỗi người đều có hai phần ký ức nhưng không nghĩ ra Tống Tình Lam có chỗ nào khác biệt.
Tống Tình Lam khoanh hai tay, nghiêng người dựa vào bục, chân dài chống đất.
Con ngươi đầy khí khái của anh là một mảnh tĩnh lặng, mở miệng nói: “Tám giờ sáng, ba tôi không lên phi cơ tới hơi nào đó tham gia họp hành mà ngồi ở nhà nhàn nhã uống trà, này có thể coi là biến đổi không?”
Quý Vũ Thời cũng nhìn về phía Tống Tình Lam.
Cậu hình như chưa từng nghe Tống Tình Lam nói về chuyện biến đổi.
Nói cách khác, sinh hoạt trong hai hiện thực của Tống Tình Lam cơ hồ không có cải biến, anh không có gì tiếc nuối, cũng không có gì phải thay đổi, anh nắm giữ cuộc sống của mình cực kỳ hoàn mỹ, không lệch một ly nào.
Một người không có dục vọng, cũng không có tiếc nuối, không hề có kẽ hở.
Nội tâm cùng trạng thái tinh thần mạnh mẽ của anh rất có thể vì bắt nguồn từ nguyên do này.
Tiếng nhắc nhở ngắn ngủi vang lên.
Trên hình chiếu toàn tức, trình tự mô phỏng đã hoàn thành.
Sóng điện từ mô phỏng cùng tần suất với thực tế khác đã được đồng bộ hoàn toàn, chỉ cần bọn họ kết nối điện thoại di động, gọi ra số điện thoại duy nhất kia thì tất cả sẽ kết thúc.
Quý Vũ Thời rời khỏi vị trước trước cửa sổ, từ trong tay Tống Tình Lam cầm lấy di động kết nối với máy mô phỏng, đang định nhập vào dãy số.
Lúc này ầm một tiếng.
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Cánh cửa phòng âm thanh rung bần bật, là người của thế giới này sử dụng công cụ phá cửa, chỉ cần đụng một cái nữa, cánh cửa kia sẽ đổ ầm xuống!
“Mau tới đây! Tụm lại!”
“Mau, mau lên!”
Chỉ nghe ầm một tiếng nữa, ngay cả sàn nhà cũng chấn động.
Chỉ một giây thôi mà giống như bị kéo dài đằng đẵng, Đoàn Văn tắt hình chiếu, tiếng 'đừng nhúc nhích' của Tống Tình Lam phảng phất đồng thời vang lên với tiếng chấn động kia.
Cánh cửa vừa dày vừa nặng kia 'ầm' một tiếng ngã xuống, không trung bốc lên một tầng bụi mù.
Mười mấy thủ hộ giả Thiên Khung đứng ở cửa, súng vác trên vai, đạn lên nòng, nhìn một loạt bóng người bất động trong phòng.
Bắt đầu từ khi hai thực tế trùng điệp, bóng mờ ở nơi này đã không thể dùng từ bóng mờ để hình dung nựa, hết thảy những người tới từ thực tế khác ngoại trừ an tĩnh bất động thì thoạt nhìn không khác gì bọn họ.
Trong mắt những thủ hộ giả này thì trong phòng âm thanh này tựa hồ không có người sống.
“Qua phòng kế tiếp!” Có người nói.
Bọn họ nối đuôi nhau tiến vào, theo quy định dán thiết bị đo lường lên tường, liếc mắt một vòng rồi chuyển sang địa điểm tiếp theo.
Có một âm thanh vang lên: “Chờ đã.”
Trong nhóm thủ hộ giả mặc một thân đồng phục tác chiến màu đen, một người bước ra.
Đó là một người đàn ông rất trẻ tuổi, trên ngực đồng phục tác chiến có một chữ 'Cửu'. Vóc người người này thon gầy, da thịt trắng nõn, đôi mắt đào hoa, trên người đeo một khẩu shotgun tương tự với khẩu của Tống Tình Lam.
Tiếng người huyên náo bên ngoài viện an dưỡng, có thủ hộ giả đang chạy tới, có truyền thông đưa tin, có còi cảnh sát hú to, tất cả đều tuyên bố thế giới ở hiện thực này đã đại loạn.
Người đàn ông trẻ tuổi này dừng lại trước mặt Tống Tình Lam.
Cặp mắt đào hoa kia chăm chú nhìn gương mặt xa lạ, bình thường không có chút gì bắt mắt, sau đó nhếch môi mỉm cười: “Nói với Tề bộ trưởng, Tống đội của chúng ta thực nghịch ngợm, cư nhiên chơi trò trốn tìm, hỏi xem có thể xử lý một chút không?”
Chỉ một thoáng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đếm ngược bước thứ ba.
Quý Vũ Thời đặt tay trong túi, nhấn phím số cuối cùng.
Người đàn ông trẻ tuổi giơ tay lên, ngón tay đưa ra phía sau tai gương mặt xa lạ của Tống Tình Lam, hướng về phía mảnh dán tròn nhỏ.
Đếm ngược bước thứ hai.
Quý Vũ Thời: “Tống đội.”
Mọi người đội bảy lập tức hành động, đưa tay nắm lấy tay đội hữu của mình.
Người đàn ông trẻ tuổi kia lùi lại.
'Soạt!', toàn bộ thủ hộ giả đồng loạt giơ súng.
Bước cuối cùng.
Bị nòng súng nắm thẳng mặt, Quý Vũ Thời nhấn nút gọi.
“Đô------”
Tất cả thủ hộ giả tiến tới gần.
“Đô------”
Mọi người vây quanh, Tề bộ trưởng mặc chính trang sải bước đi tới, mái tóc có chút điểm bạc, tư thái không hề suy giảm năm đó, giống như chỉ vừa gặp gỡ ở Chaos.
“Đô------”
Viện an dưỡng bắt đầu rung mạnh, từ trần nhà đến bốn bức tường xuất hiện bóng mờ, thế giới bắt đầu đổ nát.
Mọi người khiếp sợ kinh hoảng, thế nhưng hiện thực cùng hiện thực tựa hồ có một tầng dày ngăn cách, tất cả âm thanh không thể nào nghe thấy.
Trong nơi u minh tất cả đều đã có định trước.
“Alo?”
Giọng nữ trung niên quen thuộc từ đầu dây bên kia vang lên.
*
[Cảnh báo! Cảnh báo! Ngài đã lệch khỏi tọa độ mục tiêu! Ngài đã lệch khỏi tọa độ mục tiêu!]
Khoang thuyền con nhộng rung mạnh, Quý Vũ Thời nắm chặt tay vịn ghế an toàn, ngay cả môi cũng trở nên tái nhợt. Ánh sáng đỏ lóe ở trước mắt, cậu biết mình đã trở lại khoảnh khắc nhảy vọt, cũng chính là điểm B.
Về tới hiện thực thuộc về bọn họ.
Về tới [1456.05.17 10:00:03], bọn họ xuất phát khỏi trung tâm chỉ huy thứ ba được ba giây.
- ----cũng trở về, hành trình bắt cóc thời không hoàn mỹ.
[Đo lường được chuyển tiếp phi pháp!]
[Đo lường được chuyển tiếp phi pháp!]
Tiếng cảnh báo chói tai vang lên bên tai cũng không làm tâm tình Quý Vũ Thời có chút dao động nào, cậu dứt khoát nhắm mắt lại, đợi cảm giác choáng váng qua đi, để mình không tới mức ói luôn trong khoang con nhộng.
Không biết qua bao lâu, có khả năng chỉ là vài giây, thế nhưng đối với Quý Vũ Thời thì dài dằng dặc như mấy tiếng đồng hồ.
Tình cảnh khoang thuyền con nhộng đáp xuống như dự liệu không xuất hiện, không gian an tĩnh, lúc cậu mở mắt ra thì đập vào tầm mắt là một bầu trời xanh thăm thẳm.
Ánh mặt trời vừa vặn.
Cơn gió mang theo hơi ẩm lay động cành lá, có tiếng cười đùa.
Quý Vũ Thời ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trên ghế dài trên bãi biển, hơn mười mét phía trước chính là biển rộng màu lam. Nước biển vỗ lên bãi cát trắng, thỉnh thoảng có chim biển bay ngang qua, trên bờ cát có những đứa bé đang nhặt vỏ sò, có du khách mặc đồ lặn ôm ván trượt đi tới đi lui.
Nhất thời, cậu có chút hoảng hốt.
Nơi này rất giống bãi biển mà cậu từng một mình tới đó sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Không đúng, rõ ràng chính là bãi biển đó.
Cậu cúi đầu nhìn quần áo cùng đồ dùng trên người, trên cổ tay có nhiều thêm một cái thông tấn khí không thuộc về khi đó, điều này gợi ý cho cậu biết mình không phải đang nằm mơ.
Trên máy có một tin nhắn chưa đọc.
Quý Vũ Thời mở hình chiếu toàn tức.
[Hoan nghênh Quý Vũ Thời, hoan nghênh đã trở lại Thiên Khung.]
Quý Vũ Thời không cần nghĩ cũng biết tin này tới từ 'Thiên Khung của mọi thời đại', chỉ có nó mới có bản lĩnh lấy giả làm thật thế này.
[Chúc mừng, ngài vừa hoàn thành nhiệm vụ cấp A Chaos.]
Quý Vũ Thời nhíu mày, ý là nhiệm vụ Chaos đến bây giờ mới kết toán?
[Chúc mừng ngài kích hoạt nhiệm vụ phát sinh, bình xét cấp bậc S.]
[Hình thức nhiệm vụ: Tôi là ai.]
[Quy tắc nhiệm vụ: Không.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Không]
[Chúc mừng ngài hoàn thành nhiệm vụ phát sinh [Tôi là ai], mở khóa kế tiếp.]
Quý Vũ Thời: “...”
Nó xem thế giới bong bóng là nhiệm vụ phát sinh nên tích góp lại cùng kết toán à?
“Đây là nơi nào?” Quý Vũ Thời hỏi.
Hệ thống ngữ âm được mở ra.
Giọng nữ ôn hòa của Thiên Khung vang lên: “Trải qua thăng cấp hệ thống, đây là trạm trung chuyển tôi đặc biệt thiết kế vì ngài, ngài có thể ở đây nghỉ ngơi, huấn luyện cùng dùng cơm, tôi có vật tư dự trữ rất phong phú, kiến nghị ngài sử dụng rồi hãy tiến hành nhiệm vụ kế tiếp.”
Quý Vũ Thời: “Những người khác đâu?”
Thiên Khung: “Những người khác cũng đang ở trong trạm trung chuyển đặc biệt thiết kế của mình, ngài cần chuyển tới trạm trung chuyển của người khác sao?”
Quý Vũ Thời: “Đúng vậy.”
Thiên Khung: “Mời chọn lựa đối tượng chuyển tiếp: Tống Tình Lam, Chu Minh Hiên, Đoàn Văn, Thang Kỳ, Thang Nhạc, Lý Thuần.”
Gió biển chầm chậm thổi tới.
Quý Vũ Thời nằm trên ghế dài, suy tư thật lâu mới nói: “Tống Tình Lam.”
[end 55]