Bạc Vụ

Chương 56: Chương 56




[Cáo] giải thích một chút về thế giới bong bóng cho các bạn khó hiểu. Đội 7 đã cứu đội 12 sống lại ở nhiệm vụ Chaos, bởi vì đội 12 mất tích vào 15 năm trước nên lúc này có 2 tình huống đã phát sinh:

Một là sau khi nhiệm vụ Chaos kết thúc, đội 12 được cứu đã trở về thế giới hiện thực, tức là sau 15 năm mất tích từ năm 1441, họ đã trở lại năm 1456. Ở thế giới hiện thực này, bộ trưởng phân bộ Giang thành là Uông bộ trưởng.

Hai là, đội 12 đã quay trở về thời gian mình mất tích, tức là 15 năm trước- năm 1441, sau đó đội trưởng đội 12 là Tề đội đã trở thành Tề bộ trưởng, và đây chính là thế giới bong bóng. Ở thế giới này, Tề bộ trưởng biết vào mười lăm năm sau, đội bảy sẽ giải cứu mình trên đường đi làm nhiệm vụ, nên ông đã gửi đội 7 đi làm nhiệm vụ để họ cứu mình, sau đó giải cứu bọn họ khỏi vụ bắt cóc thời không, đưa đội 7 tới thế giới bong bóng.

Nguyên do vì sao nút thắt thoát khỏi thế giới bong bóng lại là Uông bộ trưởng thì cáo đoán là vì ở thế giới bong bóng này, Tề đội đã thay thế vị trí của bà, tạo thành một ký ức khác biệt là từ Uông bộ trưởng thành Uông giáo sư nên bà cũng trở thành nhân tố đặc biệt.

****

Bầu trời, biển cả, bãi cát.

Cảnh vật trong phạm vi tầm mắt biến mất theo dạng sợi tơ.

Hết thảy trước mắt Quý Vũ Thời được tái tạo lại, bức tường, núi giả, dòng suối, rừng trúc nhỏ.... cậu đi tới một khoảng sân nhà kiểu Trung, khắp nơi tràn đầy hương vị cổ xưa.

Quý Vũ Thời đứng trên một cây cầu đá tinh xảo, ngoại trừ tiếng nước chảy róc rách thì trong sân cực kỳ an tĩnh.

Quý Vũ Thời phỏng đoán, từ bãi biển bên cậu thì xem ra hệ thống Thiên Khung giảo hoạt này căn cứ vào tiềm tức của mỗi người để tạo ra trạm trung chuyển. Trung tâm chỉ huy mà bọn họ ở lần trước thật sự quá đơn giản, đó là vì Thiên Khung khi đó chỉ tính toán được cảm quan thống nhất của mỗi người, vì không muốn để bọn họ phát hiện đó chỉ là ảo cảnh, không muốn bọn họ phát hiện mình kỳ thực căn bản không hề rời khỏi khoang thuyền con nhộng.

Mà lần này không giống, Thiên Khung bị bọn họ khám phá ra bí mật trạm trung chuyển nên trực tiếp lựa chọn sử dụng nơi thích hợp nhất trong tiềm thức làm nơi nghỉ ngơi cho bọn họ.

Có thể nói, ảo cảnh làm riêng cho mỗi người chính là nơi thả lỏng nhất trong lòng mỗi thành viên đội bảy.

Trong sân không có người.

Quý Vũ Thời đi xuống cầu nhỏ, theo con đường nhỏ lát bằng những miếng đá xanh tùy ý chọn một phương hướng, rất nhanh, cậu đi tới một bãi cỏ xanh mềm mại.

Công trình trên sân có vẻ không hợp với xung quanh lắm, có một bệ cát mịn, một nhà cầu trượt, nệm lót màu sắc sặc sỡ, còn có một cái xích đu. Thoạt nhìn thì nơi này giống như một công viên trẻ em nhỏ.

Cái này.... là trạm chung chuyển Thiên Khung đặc biệt dành riêng cho Tống Tình Lam sao?

Quý Vũ Thời đi thẳng tới, cũng không phát hiện nửa bóng người.

Không xác định được là có muốn tiếp tục đi hay không, Quý Vũ Thời kéo xích đu, ngồi xuống.

Khí trời sáng sủa, nhiệt độ thích hợp.

Mùi cỏ thơm mát khoan khoái xông vào xoang mũi làm tâm tình có chút chập chùng bất ổn của Quý Vũ Thời an định lại. Xem ra, cho dù Thiên Khung không tính toán thả bọn họ trở về thì cũng sẽ cố gắng để bọn họ được nghỉ ngơi.

Ngồi trên xích đu đong đưa, trong lúc buồn chán Quý Vũ Thời lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Cậu nghĩ, nếu nơi này làm Tống Tình Lam cảm thấy thoải mái thì chắc chắn nó có tồn tại trong hiện thực. Giống như bãi biển bên cậu vậy, nó tới từ thời cậu học cấp ba, vì thế cậu cũng mặc đồ của độ tuổi đó. Nhưng thứ đồ chơi con nít này.... chẳng lẽ Tống Tình Lam lại biến thành trẻ con?

Gương mặt trẻ con bụ bẫm trong ấn tượng lập tức xuất hiện trong đầu Quý Vũ Thời.

So với lúc bị ép thay đổi ở Chaos thì dáng dấp còn nhỏ hơn một chút, cánh tay mập mạp như củ sen, chọt một cái là chọt ra một ổ nhỏ. Rõ ràng dáng dấp lớn lên nhu thuận nhưng hành vi lại hoành hành ngang ngược, nói muốn chơi với ai là nhất định phải chơi với người đó, động một chút là chạy tới ôm lấy người ta, còn gào la ăn vạ.

Người nào đó vẫn luôn ỷ vào thể trọng của mình để chiến thắng, trong nhà trẻ nhất định là hỗn thế ma vương.

'Véo-------'

Tiếng xét gió truyền tới.

Một mũi tên ngắn màu đỏ cắm lên bảng gỗ trên xích đu, giác hút không thể cố định được mũi tên, chỉ một thoáng ngắn ngủi đã rớt xuống đất.

Giọng nam thành thục vang lên cách đó không xa.

Quý Vũ Thời giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn qua.

Chỉ thấy Tống Tình Lam mặc áo sơ mi đơn giản mang giày chơi bóng, tay cầm một cái nỏ đồ chơi đáng thương, đang bước dài tới chỗ cậu.

Mũi tên đỏ kia do Tống Tình Lam bắn ra, hành vi ngây thơ này làm ra từ một người trưởng thành rõ ràng phải rất hài hước mới đúng. Thế nhưng đôi chân dài đáng kiêu ngạo, khí chất ác liệt, tính xâm lược trên người Tống Tình Lam thực khó bỏ qua, càng không có khả năng làm người ta cảm thấy buồn cười.

“Tống đội.” Quý Vũ Thời hỏi: “Đây là nhà anh à?”

“Là nhà ông ngoại tôi ở Ninh thành.”

Tống Tình Lam đi tới bên cạnh xích đu, sau đó ngồi xổm xuống nhặt lấy mũi tên ngắn màu đỏ kia rồi nhìn Quý Vũ Thời ngồi trên xích đu: “Quý cố vấn, tôi đang định qua tìm cậu thì nhận được gợi ý nói cậu đã tới tìm tôi.”

Đường nét gương mặt Tống Tình Lam rõ ràng, lúc cúi đầu nhìn người ánh mắt trở nên sâu thẳm, mũi cao thẳng, độ cong khóe môi tự nhiên mang theo một tia tà khí.

Ảo cảnh của mỗi người ở trạm trung chuyển không giống nhau, sau khi được hệ thống Thiên Khung thông báo giải thích, mỗi người đều lập tức nghĩ tới việc đi tìm đồng đội, thế nhưng Tống Tình Lam vừa nói vậy thì nghe giống như hai người bọn họ đặc biệt ăn ý vậy.

Quý Vũ Thời dời tầm mắt, giọng nói có chút không giống với ngày thường: “Đây là nơi anh đã ở khi bé à?”

Tống Tình Lam từng nói lúc bé mình từng sống ở Ninh thành, vì thế liền thuận theo đề tài: “Đúng vậy. Nhưng thứ đồ chơi này đều là ông ngoại mời người về làm lúc tôi còn bé. Sau khi cha mẹ ly dị, quyền nuôi dưỡng tôi thuộc về cha. Thế nhưng mặc dù tôi đã rời khỏi Ninh thành rất nhiều năm nhưng những thứ này vẫn được cất giữ, thẳng đến khi tôi lên trung học, hoàn toàn không còn khả năng chơi nữa mới dỡ xuống.”

Thì ra Tống Tình Lam cũng là gia đình đơn thân sao?

Quý Vũ Thời không biết chuyện này.

“Không ngờ lại có thể cảm thụ lại một lần nữa ở trong ảo cảnh này.”

Tống Tình Lam có chút quyến luyến, thế nhưng rất nhanh đã tản đi.

Anh nói tới chính sự: “Tôi cứ tưởng sau khi cuộc gọi kia kết nối thì chúng ta sẽ quay trở về thế giới hiện thực nguyên bản----- nhưng cẩn thận nghĩ lại thì cũng hợp lý, điểm B chính là lúc chúng ta nhảy vọt được ba giây trong thời không, cũng chính là khoảng khắc bị bắt cóc.

Nhảy vọt thời không giây thứ ba.

Trải qua Ouroboros, Chao, còn cả nhiệm vụ phát sinh Tôi là ai, sau ba nhiệm vụ này bọn họ vẫn luôn quay trở lại thời điểm ba giây này, giống như vĩnh viễn bị vây trong vụ bắt cóc thời không này vậy.

Quý Vũ Thời gật đầu.

Tống Tình Lam nói: “Tôi chỉ thật bất ngờ là nó cũng xếp thế giới bong bóng là một nhiệm vụ.

Chí ít bây giờ bọn họ hiểu được một chuyện, đó chính là tới khi nào 'Thiên Khung của tất cả thời đại' này đạt được thỏa mãn, thẳng đến khi bọn họ hoàn thành xong nhiệm vụ nó giao phó thì vụ bắt cóc thời không này mới có thể kết thúc.

Phẫn nộ, thất vọng, uể oải cũng không thể thay đổi được sự thật này.

Điều duy nhất bọn họ có thể làm chính là tiếp thu cùng hoàn thành.

Quý Vũ Thời ở thời điểm này còn lãnh tĩnh hơn Tống Tình Lam: “Thế nhưng tổng thể thì vẫn tốt hơn kẹt ở thế giới bong bóng.”

Sự khẩn trương của một giây trước khi Uông bộ trưởng bắt máy vẫn còn lưu giữ trong lòng Quý Vũ Thời, không ai biết lúc bàn tay cậu đút trong túi nhấn nút gọi đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Nếu cuộc gọi đó không được kết nối, bảy người bọn họ nhất định sẽ bị mang đi, không nói tới chuyện sau đó sẽ rơi vào tình cảnh gì, thế giới bong bóng kia tuyệt đối sẽ không để bọn họ có cơ hội thử lần thứ hai.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Quý Vũ Thời lý trý bác học, logich mạnh mẽ, thế nhưng chỉ có bản thân cậu biết, kỳ thực mình đang đánh cược.

Nếu thua cuộc, bao gồm cả Tống Tình Lam, bọn họ sẽ hoàn toàn mê muội trong thế giới bong bóng.

Mà người làm khả năng này suýt chút nữa bị chôn vùi chính là------

“Tống đội!”

“Quý cố vấn!”

“Con bà nó chỗ này tuyệt quá đi mất!”

Không khí an tĩnh chỉ có hai người bị phá vỡ, năm người còn lại của đội bảy bất ngờ xuất hiện trong trạm trung chuyển dành riêng cho Tống Tình Lam, đều mặc thường phục, Lý Thuần thậm chí chỉ mặc quần đùi mang dép lê, thân trên để trần, lộ ra một mảnh cơ ngực săn chắc.

Đếu là đàn ông, cũng không có ai để ý tới hình tượng, Đoàn Văn ôm vai bá cổ Lý Thuần, người này so với người kia lại càng cẩu thả hơn.

“Em biết ngay mà, nếu không phải anh ở chỗ của Quý cố vấn thì nhất định là Quý cố vấn ở chỗ của anh.” Lý Thuần nói: “Nói chung hai người ở chung một chỗ là được rồi!”

Quý Vũ Thời: “...”

“Mặc quần áo vào.” Tống Tình Lam liếc nhìn Lý Thuần: “Đang ở trong ảo cảnh, cậu phóng túng cái gì hả?”

Lý Thuần oan uổng nói: “Lão đại, em đang ngủ ở nhà mà, giường đối với em chính là nơi thoải mái nhất thế giới, nó đã làm riêng cho em mà anh cũng không cho em thoải mái một chút à?”

Nói thì nói vậy nhưng ánh mắt Lý Thuần nhìn tới Quý Vũ Thời thì đột nhiên cũng cảm thấy cực kỳ không ổn.

Tính hướng của Quý cố vấn khác với bọn họ, cậu là thẳng nam thì không nên lắc lư trước mặt người ta như vậy, với lại Quý cố vấn đặc biệt nhã nhặn, cho dù là lúc ngủ thì cũng mặc quần áo chỉnh tề, nào có giống người man rợ sống trong hang hốc như cậu.

Quan trọng hơn là Lý Thuần cảm giác được đội trưởng có vẻ rất khó chịu với hình tượng này của mình.

Nghĩ tới con ngươi đen láy sâu không lường được của Tống Tình Lam, Lý Thuần nổi da gà, tâm khẽ động một cái, trên người đã lập tức xuất hiện một cái áo sơ mi bông hoa rực rỡ.

Cúi đầu liếc nhìn, lại một ý nghĩ hiện lên trong đầu là trong tay có ngay một lon bia, Lý Thuần kích động nói: “Đệt, đúng là thuận tiện mà!”

Mọi người tấm tắc hiếu kỳ, nhao nhao học theo.

Thang Kỳ đeo kính mát ở trên sân cỏ chạy một vòng: “Đây là nơi nào vậy, sao có cả khu vui chơi của con nít?”

Chu Minh Hiên đứng ở cuối cùng nói: “Nhà ông ngoại Tống đội, lúc xuất ngũ tôi từng theo Tống đội tới một lần. Ông cụ là người văn nhã, sân vườn nổi tiếng xinh đẹp, người bình thường không thể quan sát được đâu. Nếu tôi không nhớ nhầm thì những thứ này là đồ chơi khi bé của Tống đội.”

Lý Thuần: “Tuyệt thật đấy, em nhìn cũng muốn chơi!”

Rời khỏi thế giới bong bóng nhưng vẫn không thể quay trở lại hiện thực, tâm tình Chu Minh Hiên đại khái không đẹp lắm, cà khịa nói: “Vừa lúc, trẻ em bự như nhóc có thể tự do rong chơi ở đây.”

Lý Thuần xù lông, một cước đạp tới: “Đệt! Cái đồ lão Chu không thú vị, chúng ta khó lắm mới tạm thời thoát thân, không biết đến bao giờ mới có thể trở về, có thể hữu ái với nhau chút không?”

Chu Minh Hiên: “Suýt chút nữa đã không về được rồi, còn hữu ái.”

Thang Nhạc ngồi xếp bằng trên cỏ, vỗ đùi: “Nói tới thì tên Lâm Tân Lan kia làm sao nhận ra Tống đội được hay vậy? Đúng là biến thái mà, đeo mặt mô phỏng mà vẫn có thể nhận ra!”

Tống Tình Lam cũng nghĩ không thông chuyện này.

Khi đó bọn họ đều đeo mặt mô phỏng, trạng thái an tĩnh bất động thoạt nhìn giống hệt như bóng mờ trong phòng, mặc dù dáng dấp của anh cao một chút nhưng đối phương cũng không nên phán đoán chuẩn xác không nhầm lẫn như vậy.

Tống Tình Lam nhớ lại một màn kia cũng sợ hãi: “May, may mà hắn còn chưa kịp ấn mặt mô phỏng, bằng không chắc tôi phải túm hắn lại làm con tin rồi.”

Lâm Tân Lan?” Quý Vũ Thời biết cái tên này, nó nằm trong dự liệu của cậu.

Nếu Quý Vũ Thời không đúng lúc kết nối thì trong tình huống đó, vì để tự bảo vệ mình, túm lấy một người làm con tin là lựa chọn tốt nhất. Cậu quay qua hỏi Tống Tình Lam: “Anh không muốn làm vậy à?”

Tống Tình Lam còn chưa lên tiếng, các đồng đội đã trả lời giúp.

“Tởm!”

“Ai muốn đụng hắn chứ!”

“Không khéo lại bị truyền nhiễm bệnh chó điên!”

“Lần trước phân bộ tổ chức thi đấu cận chiến, Tống đội cùng hắn đánh một lần, lúc về suýt chút nữa đã rửa tới lột lớp da ra luôn.”

Quý Vũ Thời 'ah' một tiếng.

Cậu hiểu, là PTSD của Tống Tình Lam về đồng tính luyến ái.

Mọi người trò chuyện một hồi, Quý Vũ Thời bị kêu vài tiếng mới lấy lại tinh thần, thấy mọi người đều đi vào phòng trong, dự định ở lại nhà ông ngoại Tống Tình Lam nghỉ ngơi một phen.

Thang Nhạc hỏi: “Quý cố vấn đang nghĩ gì vậy? Em gọi anh nãy giờ luôn.”

Thang Kỳ, Tống Tình Lam đang đứng cách đó vài bước chờ cậu.

Quý Vũ Thời đứng lên khỏi xích đu, biết rõ Tống Tình Lam đang nhìn mình nên thản nhiên nói: “Đột nhiên nhớ tới bạn trai thôi.”

[end 56]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.