“Tình huống bên trong thế nào?”
Trong đầu truyền tới âm thanh của Tống Tình Lam.
Trong máy truyền tin cấy dưới da, Tống Tình Lam vẫn cố gắng duy trì lý trí bình tĩnh, nhưng âm cuối vẫn khó tránh tiết lộ tâm tình nôn nóng của anh lúc này.
Quý Vũ Thời bước lên bậc thang cuối cùng, bước chân cứng ngắc, nghe thấy âm thanh thì khựng lại.
“Quý Vũ Thời.” Tống Tình Lam lạnh lùng nói: “Nói chuyện!”
Trong hành lang khôi phục an tĩnh.
Bước chân ở đầu khác đã biến mất.
Quý Vũ Thời quay đầu lại, từ cửa sổ hành lang nhìn thấy bóng lưng nho nhỏ đeo cặp sách ở dưới lầu. Áo mưa màu vàng là chất liệu vải không thấm nước, hạt mưa bụi rơi xuống tạo thành bọt nước chi chít. Đứa bé kia xuyên qua bóng râm của hàng cây long não, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.
“Là tôi.” Quý Vũ Thời trả lời Tống Tình Lam ở trong đầu, giọng nói bình tĩnh hơn cậu tưởng tượng rất nhiều: “Hung thủ mà tôi gặp trong hành lang năm đó... mặc áo có nón trùm đầu màu tím đậm nhìn không thấy mặt, 'tên hung thủ' đó chính là tôi.”
Hai người đợi mãi vẫn không đợi được hung thủ xuất hiện, thẳng tới khi Tống Tình Lam giúp cậu trùm mũ trùm lên, khoảnh khắc bị cơn mưa xối ướt, cậu mới hiểu ra toàn bộ.
Hô hấp của Tống Tình Lam ở bên kia khựng lại hai giây, ngay sau đó thấp giọng mắng một câu thô tục.
Anh cũng hiểu được Quý Vũ Thời nói luận chứng là muốn kiểm tra chuyện gì, cũng hiểu thời khắc đã định cần phải hoàn thành những chuyện đã định có nghĩa là gì, trong nhiệm vụ Ouroboros bọn họ sớm đã trải qua luận chứng như vậy!
Đừng nói là bản thân Quý Vũ Thời, ngay cả người ngoài cuộc như anh cũng đã túa mồ hôi lạnh đầy lòng bàn tay.
Không có hung thủ, như vậy vụ án của Thịnh Vân thật sự là tự sát sao? Hay còn hung thủ khác?
Tống Tình Lam rất muốn vọt vào tiểu khu, bởi vì anh hiểu tình cảnh cùng tâm tình của Quý Vũ Thời lúc này hơn ai hết.
Chính là, anh không có cách nào xoa dịu Quý Vũ Thời vào lúc này, cũng không có cách nào nhúng tay vào chuyện tiếp theo, cho dù đang rất kinh hoàng nhưng anh chỉ có thể cố đè nén cảm giác nóng nảy, vội hỏi: “Em định làm gì?”
Quý Vũ Thời đáp: “Tôi sẽ... tiếp tục.”
Cậu một lần nữa bước tới, chạy lên lầu.
Mây đen tăm tối suốt mười bảy năm.
Cậu đau khổ tìm kiếm một gương mặt mình không nhớ nổi, thậm chí còn cho rằng chưa từng nhìn thấy, nhưng lại chưa từng nghĩ tới khả năng đó lại là chính mình.
Tất cả vì nhân, tất cả cũng vì quả.
Những gì cậu làm bây giờ, những gì cậu làm năm đó, cái nào sẽ thay đổi? Cậu không biết. Cậu chỉ có thể làm theo trực giác mách bảo lúc này, chấp hành nó, như vậy mới có thể chân chính tạo thành vòng tròn--- đó cũng là cách duy nhất để cậu tìm ra chân tướng.
Nghe thấy câu trả lời của cậu, âm thanh của Tống Tình Lam ở băng tầng cá nhân trầm thấp đến đáng sợ.
“Được.” Anh nói: “Tôi ở đây, cùng em.”
Quý Vũ Thời không rõ bản thân có trả lời hay không, có thể đã ừ, cũng có thể là không.
Cậu từng tầng tiến lên.
Không chú ý tới hơi thở của mình trở nên rất gấp gáp, cũng không chú ý tới tim mình đập rất nhanh.
Trước mắt là một cánh cửa màu đen quen thuộc.
Một phút trước, Thịnh Hàm tám tuổi đã đóng nó lại để đi tới trường.
Mười bảy năm trước, Quý Vũ Thời ở nơi này tạm biệt cha mình.
Cậu đưa tay nhấn chuông cửa.
Không ai trả lời.
Cậu nhấn chuông một lần nữa, bởi vì cậu biết lúc này cha đang ở trong nhà.
Ngay lúc này cửa mở ra.
Giáo sư tuổi còn trẻ đeo mắt kính xuất hiện ở sau khe cửa, nhìn cậu ngoài cửa một chút rồi hỏi: “Cậu là?”
Nghe thấy âm thanh của Thịnh Vân, hô hấp của Tống Tình Lam ở trong băng tầng cá nhân có chút căng thẳng.
Hàng mi Quý Vũ Thời run nhè nhẹ, không biết là nhờ công lao của mặt nạ mô phỏng hay vì giờ phút này cậu đã tan vỡ tới chết lặng nên trông có vẻ rất bình tĩnh, tự nhiên: “Xin chào Thịnh lão sư, tôi gọi là Quý Vũ Thời.”
Không phải Thịnh Hàm.
Là Quý Vũ Thời.
Tên chỉ là danh hiệu, nhưng cũng có thể thay đổi mục tiêu mà cậu tìm kiếm cả đời này.
“Quý Vũ Thời?”
“Vâng, là Quý giáo sư bảo tôi tới, tôi có thể vào trong không?”
Nghe thấy là người mà bạn tốt gọi tới, đối phương vừa vặn lại còn họ Quý.
Thịnh Vân chỉ do dự trong một thoáng rồi gật đầu: “Cậu vào đi.”
Quý Vũ Thời bước vào nhà.
Một bước này, không ai biết nó quan trọng cỡ nào đối với cậu.
Căn nhà của hai cha con không hề có chút dấu vết nào của phụ nữ, thậm chí có chút bừa bộn.
Cậu quay đầu nhìn chậu dương sỉ khô héo trong trí nhớ, trong giấc nhiều lần tỉnh mộng lúc nửa đêm, cậu vẫn luôn nghĩ rằng đáng lý ra phải tưới nước cho nó nhiều một chút.
“Mời ngồi.” Thịnh Vân dọn mớ quần áo cùng đồ đạc chất đống trên ghế sô pha, dọn ra một vị trí: “Thật ngại quá, trong nhà có chút loạn.”
Quý Vũ Thời: “Cám ơn.”
Thịnh Vân ở trước mắt đã thay đổi quần áo, không phải bộ ông mặc ba phút trước khi cùng Thịnh Hàm ăn bữa sáng.
Trong trí nhớ của Quý Vũ Thời, cậu nhớ rõ buổi sáng hôm nay khi ăn sáng cha đã mặc chiếc áo màu xám nhạt, quần tây dài màu đen. Ánh mắt cậu liếc nhìn bàn ăn cách đó không xa, bàn ăn vẫn chưa kịp thu dọn, trên bàn vẫn còn lại nửa miếng sandwich ăn còn dư của Thịnh Vân--- bình thường cha rất không để ý tới những chuyện vặt vãnh, cho dù lúc ăn vụn thức ăn rơi xuống quần, chỉ cần không nhìn ra vết cũng sẽ không đi thay. Tình hình như vậy lúc ăn sáng có phát sinh một lần, cha chỉ tùy ý phủi phủi vụn dính trên quần rồi lại tiếp tục vừa ăn bữa sáng vừa viết bút ký.
Mà Thịnh Vân ở trước mặt cậu lúc này lại mặc chiếc quần màu vàng nhạt, ngay cả áo cũng đã thay áo khác.
Người tới là khách nên Thịnh Vân đi rót nước cho Quý Vũ Thời: “Lão Quý có chuyện sao không chịu gọi điện thoại mà lại phiền cậu chạy tới đây một chuyến? Bình thường giờ này tôi đã đi làm rồi.”
Quý Vũ Thời: “Vừa nãy có gặp con trai ngài nên biết ngài có ở nhà.”
Âm thanh của Thịnh Vân ở hướng phòng bếp: “Thảo nào, vừa nãy chuông cửa vang lên, tôi cứ tưởng thằng bé để quên đồ.”
Ánh mắt Quý Vũ Thời rơi về phía xấp tài liệu trên giá sách bên cạnh, những thứ này là tư liệu cha đã chỉnh lý lại, có thể nói là toàn bộ tâm huyết mấy năm nay đều ở nơi này.
Chúng nó vốn được đặt ở phòng sách, nhưng lúc này lại xuất hiện ở phòng khách.
Trước đây cậu đã hồi tưởng lại vô số lần, mỗi lần đều nhìn thấy xấp tài liệu này, nhưng sao cậu chưa từng chú ý tới điểm này?
Trong phòng bếp có tiếng nước vang lên.
Là Thịnh Vân đang rửa ly thủy tinh.
Quý Vũ Thời đứng dậy, đi tới chỗ xấp tài liệu.
Chỉ thấy trên cùng là phần bút ký cha đã viết lúc sáng khi ngồi ở bàn cơm, bên cạnh còn có bảng điều khiển trong suốt mà cha dùng khi làm việc.
Cậu hỏi: “Ngài chuẩn bị tư liệu nhiều như vậy là vì sắp đi công tác sao?”
Tiếng nước ngừng lại.
Thịnh Vân không trả lời.
Quý Vũ Thời vô thức tiến tới hai bước, đi tới trước cửa phòng sách.
Cửa phòng đóng kín, khe cửa hộ ra vệt máu, dòng máu đỏ tươi đang rỉ ra bên ngoài, thấm vào thảm trải sàn đậm màu, rất khó phát hiện.
Trong một sát na, bên tai Quý Vũ Thời vang lên tiếng ong ong.
Mười bảy năm trước, Thịnh Hàm tan học trở về phát hiện thi thể cha mình nằm trong vũng máu trong phòng sách.
'Loảng xoảng' một tiếng.
Quý Vũ Thời quay đầu lại, Thịnh Vân ở phía sau đang nhặt nửa cái ly vỡ lên, để lại dấu vân tay trên thành ly.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nhất thời, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nhìn thấy.
“Sao không nói chuyện?” Tống Tình Lam ở trong băng tầng cá nhân nói: “Làm sao vậy?!”
Quý Vũ Thời nhìn Thịnh Vân ở trước mắt, cậu nghe thấy mình hỏi: “Ngài là ai?”
Thịnh Vân không nói gì.
“Hoặc nên nói là, ngài là Thịnh Vân tới từ năm nào?” Quý Vũ Thời nói tới đây thì dừng lại một chút, rất nhanh sau đó dùng câu trần thuật thay đối phương trả lời vấn đề này: “Tôi nghĩ ngài tới từ một năm trước, cũng chính là ngày 6 tháng 4 năm 1435. Buổi sáng hôm đó ngài phát hiện mình đã quá bận rộn nên đã không giặt quần áo, lúc này không còn đồ để mặc, vì thế ngài chỉ có thể qua quýt kết hợp bộ đồ này. Chiếc quần vàng nhạt này vốn phối hợp với chiếc áo mỏng màu trắng, đáng tiếc sau bữa cơm tối ngày 14 tháng 10 năm 1434, Thịnh Hàm lần đầu tiên sử dụng máy giặt, bởi vì không biết phân loại nên đã không cẩn thận phá hỏng chiếc áo.”
Những việc vặt vãnh trong sinh hoạt một năm trước của hai cha con bị cậu thuận miệng nói ra rõ mồn một, Thịnh Vân cảnh giác: “Cậu là ai?!”
Quý Vũ Thời cũng trầm mặc.
Vết máu trong phòng sách vẫn còn lan tràn, màu sắc của tấm thảm trải sàn cũng dần đậm màu hơn.
Chờ đến xế chiều Thịnh Hàm tan học về nhà sẽ phát hiện thảm trải sàn đã bị thấm ướt hoàn toàn, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, sàn phòng khách cũng xuất hiện vết máu. Sau đó, cậu bé nghi hoặc mở cửa phòng, nhìn thấy hình ảnh đã thay đổi cả cuộc đời mình.
Quý Vũ Thời lấy ra một cái máy chơi game cầm tay nhỏ xinh màu đen. Phần lưng lốm đốm màu thoạt nhìn đã rất cũ kỹ, không biết đã dùng bao nhiêu năm rồi.
Mà lúc này, ở bên cạnh ly nước đặt trên bàn ăn là một chiếc máy vẫn còn nguyên vẹn, là món quà nhỏ mà Thịnh Vân tặng cho con trai vào một năm trước.
Quý Vũ Thời đưa món đồ trong tay tới trước.
Hai chiếc máy chơi game một mới một cũ, giống nhau như đúc.
Thịnh Vân giống như bị sét đánh, trong sát na đã hiểu ra tất cả, cả người sững sốt đứng lặng ở đó: “Con---”
Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt Quý Vũ Thời.
Thịnh Vân giống như giật mình tỉnh khỏi giấc mộng, bước nhanh tới nhưng lại lướt qua người Quý Vũ Thời đang đứng ở nơi đó, đi thẳng tới chỗ xấp tài liệu cùng bảng điều khiển trong suốt.
Quý Vũ Thời chưa bao giờ cảm thấy lạnh đến như vậy.
Cho dù là khi bị đông cứng tới sắp chết trong nhiệm vụ Chaos cũng dễ chịu hơn bây giờ trăm ngàn lần: “Vì sao?!”
Thịnh Vân cất tư liệu xong, đi được hai bước thì quay trở lại: “Ta không thể không làm như vậy!”
Quý Vũ Thời vẫn hỏi: “Vì sao chứ?!”
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, gương mặt bên dưới lớp mặt nạ mô phỏng mong manh đến không chịu nổi, chân tướng làm cậu gần như đứng bên bờ vực tan vỡ, không còn giữ được lý trí, chỉ có thể điên cuồng hỏi: “Tại sao ngài phải làm như vậy?!”
“Con hãy nghe ta nói, đây là cách duy nhất để thoát thân khỏi hạng mục kia!” Thịnh Vân cầm tư liệu cùng bảng điều khiển rất chặt: “Những tài liệu này rất quan trọng đối với ta, chuyện này ta đã phải chuẩn bị suốt một năm, một năm trước ta không làm được, bởi vì còn rất nhiều câu đố ta không giải được, vì thế ta tự cho mình thời gian một năm, một năm đủ để ta nghiên cứu triệt để mọi thứ! Cho nên một năm sau ta nhất định có thể!”
Đối mặt với thanh niên dáng dấp cao lớn xấp xỉ mình, Thịnh Vân không có cách nào sử dụng giọng điệu của người cha hiền để giải thích với đứa con trai nhỏ, không bằng cứ đưa ra lời giải thích hoàn chỉnh: “Nhân loại không phải là Thần, thời gian phải tiếp tục theo một đường thẳng, không ai có thể thay đổi phương thức hoạt động của nó! Ta cần phải cản nó lại!”
Môi Quý Vũ Thời run run: “Cho nên ngài...”
Vì đình chỉ hạng mục, vì triệt để thoát thân khỏi hạng mục, ngài tự giết chết chính mình?!
Hai mắt Thịnh Vân đỏ bừng: “Ta chỉ không ngờ ngày ước định lại gặp con từ tương lai trở về!”
Nói tới đây, ông cũng không kiềm được rơi nước mắt: “Ta có lỗi với con.”
Hai người chia xa vượt qua một năm cùng mười bảy năm, gặp lại nhau trong căn phòng chứng đựng hồi ức của hai người.
Hai xuyên việt giả, hai người bắt đầu với hai mục đích khác nhau.
“Cho nên hết thảy đều đã được định trước?” Trước mắt Quý Vũ Thời hoàn toàn mơ hồ: “Từ một năm trước ngài đã lên kế hoạch sẽ chết đi vào hôm nay?”
“Là tử vong trên ý nghĩa sinh vật mà thôi.” Thời gian cấp bách, ngữ tốc của Thịnh Vân rất nhanh: “Ta sẽ trở lại thời điểm một năm trước, từ đó chuyển tiếp tới những thời không khác, có thể tới vài năm sau, hoặc hai mươi năm sau, ta sẽ cố gắng kéo dài thời gian, thẳng đến khi làm xong hạng mục, ta sẽ tìm ra một phương thức cân bằng tốt hơn, để thời gian có thể thuận lợi vận hành tới trước!”
“Thịnh Hàm.”
“Ba ba không thật sự chết đi.” Ông nói: “Con phải kiên cường.”
...
“Tra xét giả sắp tới.”
Toàn thân Quý Vũ Thời run rẩy.
Chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần, trong phòng đã trống rỗng, chỉ còn lại mùi máu tươi từ phòng sách truyền ra đang ngày càng nồng hơn.
Cậu nhấc chân chạy ra ngoài cửa, hai bước chỉ cần bước một bước chạy xuống cầu thang.
Nên phát sinh đã phát sinh, không liên quan tới thay đổi lịch sử, chỉ là cậu còn nhiều lời muốn nói, còn nhiều vấn đề muốn hỏi!
Thông qua thông tấn khí dưới da, Quý Vũ Thời hô to ở băng tầng cá nhân: “Tống Tình Lam!”
Giống như vẫn luôn chờ đợi lệnh, Tống Tình Lam không chậm trễ một giây nào đáp lại: “Tôi ở đây.”
Nghe thấy ba chữ này, nghe thấy âm thanh của Tống Tình Lam, mũi Quý Vũ Thời đau xót, suýt chút nữa lại rơi nước mắt.
Không cần cậu nói ra yêu cầu, Tống Tình Lam ở bên ngoài tiểu khu nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện lập tức hiểu được ý cậu.
“Yên tâm.” Giọng nam dễ nghe kia thực lạnh lùng nói: “Tôi đã thấy ông ta.”
*
Quý Vũ Thời chạy qua hàng cây long não vẫn luôn đi qua khi bé, chạy ra khỏi tiểu khu chứa đựng tất cả những kỷ niệm tuổi thơ.
Lúc này, Quý Vũ Thời đang nghĩ, thảo nào năm đó chuyện này lại được phán định là tự sát!
Một người từ quá khứ chuyển tiếp tới tương lai giết chết chính mình, chỉ cần sau khi hoàn thành xong chuyện quay trở về thời không nguyên bản, làm như không có chuyện gì tiếp tục sinh hoạt cùng không thay đổi chủ ý thì có thể đợi đến lúc mình giết chết chính mình. Này quả thực là một vòng tròn hoàn mỹ, không hề có kẽ hở.
Quá khứ và tương lai giao thoa, hỗn loạn như một tấm lưới nhện không tìm thấy lối ra.
Càng ngẫm nghĩ lại càng khiến người ta sợ hãi.
Chờ đã!
Quý Vũ Thời dừng bước, nếu là vậy thì--- cha từ ngày mình tử vong quay trở lại thì hẳn đã sớm biết sẽ gặp chính mình từ quá khứ tới, cùng cậu tới từ tương lai!
Nói cách khác, cha đã biết kết cục ngày mình tử vong từ một năm trước.
Mỉm cười nhìn sinh tử, bình thản như thường, rốt cuộc phải có nghị lực cùng kiên định đến thế nào mới có thể làm được chuyện như vậy?!
Quý Vũ Thời có quá nhiều vấn đề cùng quá nhiều chuyện không cam lòng cần được giải đáp.
Cậu chạy thẳng một mạch ra ngoài tiểu khi, ánh mắt tập trung ở chiếc xe buýt đón đi một số lượng lớn dân đi làm cùng học sinh trong làn mưa bụi ở con phố đối diện. So với cậu Thịnh Vân lại càng am hiểu hệ thống giám sát ở nơi này hơn, chắc chắn sẽ không chọn vị trí nổi bật, vì vậy ông tuyệt đối sẽ không lên chiếc xe kia.
Xe buýt chạy đi, người đi trên con phố lất phất mưa trở nên vắng vẻ.
Quý Vũ Thời chuyển sang một hướng, hô hấp trở nên gấp gáp--- dựa vào thị lực tuyệt hảo của mình, cậu nhìn thấy bóng dáng đeo túi xách của Thịnh Vân chợt lóe rồi vọt vào trong tàng cây mộc hương!
Là nơi cậu cùng Tống Tình Lam đã đợi trước đó!
Cậu biến sắc, cắn răng nhìn chằm chằm gốc cây phía sau băng ghế.
Cách làn mưa bụi, cậu nhìn thấy Tống Tình Lam dùng chiêu cầm nã thủ thành công chế ngự Thịnh Vân, đồng thời cúi đầu nói gì đó. Hai người dưới tàng mộc hương quay đầu nhìn về phía cầu, sắc mặt cùng biến đổi.
“Cẩn thận----”
“Phốc---”
Viên đạn từ ống hãm thanh bắn thẳng đến.
Khoảnh khắc đó, thời gian tựa hồ được rơi chậm hơn vô số lần.
Âm thanh gần như xé rách của Tống Tình Lam vọng vào tai Quý Vũ Thời, đồng thời, viên đạn cũng tiến vào trong thân thể cậu.
Cảm giác bắp thịt cùng xương cốt bị đạn xé rách xuyên thủng cực kỳ quen thuộc, đầu tiên là cảm thấy một lực thật mạnh, sau đó là đau nhức ùn ùn ập tới, máu phun ra ngoài, cậu trượt chân ngã vào trong bùn lầy.
Đau quá.
Gương mặt Quý Vũ Thời dán vào mặt đường lạnh lẽo, lông mi bị mưa thấm ướt, cậu nhìn thấy vài người mặc đồng phục màu xanh đậm từ trong góc kín đi tới, trong tay cầm súng, biểu tình nghiêm nghị.
Bọn họ là tra xét giả trở lại kiểm tra hiện trường sau khi vụ án năm đó phát sinh.
Mà cậu, bị coi là hung thủ mà Thịnh Hàm miêu tả.
Đột nhiên có người kéo cậu vào lòng, dùng gương mặt dán vào mặt cậu, mang tới cho cậu chút nhiệt độ.
“...em cảm thấy thế nào?”
Người nọ ôm cậu thật chặt, âm thanh run rẩy đến biến dạng, khàn tới mức nghe không rõ, không ngừng dùng tay ấn chặt vết thương trên ngực cậu.
“Quý Vũ Thời, em nói chuyện đi, trả lời tôi.”
Có chất lỏng ấm áp không ngừng nhỏ lên mặt Quý Vũ Thời, cậu cố hết sức mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt xa lạ hoàn toàn không có chút ấn tượng nào đang khóc, nhưng chỉ cần đôi mắt đen kia thì cậu có thể nhận rõ là ai. Cậu không có năng lực cao siêu có thể nhận ra Tống Tình Lam trong gương mặt mô phỏng, chính là cậu nhận ra được đôi mắt này.
“Tống... Tình Lam.”
Cậu vô thức mở miệng.
Tay của Tống Tình Lam đã bị máu tươi thấm ướt, dùng đôi môi lạnh như băng hôn lên trán cậu: “...tôi ở đây.”
Quý Vũ Thời liếc nhìn qua gốc mộc hương cách đó không xa, một bóng người ngồi quỳ dưới tàng cây lô ra gương mặt bi thương nhưng không dám bước ra khỏi bóng râm đang che chắn mình.
Mà ở một bên khác, nhóm tra xét đang giơ súng tiến tới gần bọn họ, ven đường có người đi đường la hét.
Cậu được Tống Tình Lam ôm trong lòng, đầu ngón tay cũng không muốn động, kỳ thực cậu muốn nói với Tống Tình Lam, thì ra như vậy mới xem là làm đã xong 'chuyện đã định sẵn'.
Chính là cậu thật sự không còn hơi sức.
Cậu dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể giật giật môi tạo thành khẩu hình, hướng bóng dáng kia im lặng nói ra hai chữ: “Đi mau.”
Đi hoàn thành chuyện mình phải hoàn thành.
Đi tới những thời không khác.
Đi tìm phương pháp cân bằng mà mười mấy năm sau sẽ xuất hiện, đi thực hiện hệ thống Thiên Khung mẹ.
Để cậu, dùng hết sức lực cuối cùng hoàn thành vòng tròn này.
Vị giáo sư trẻ tuổi một mình khởi động hết thảy rốt cuộc biến mất dưới tàng mộc hương.
Tâm Quý Vũ Thời thực bình tĩnh.
Nhóm tra xét vây quanh bọn họ, đối mặt với nòng súng, Tống Tình Lam ngẩng đầu nói gì đó, giống như dã thú đang phẫn nộ rống giận.
Cậu nghe không rõ.
Thùng rác ở ven đường không biết ngã xuống từ khi nào, rác rưởi văng ra đầy đất, cũng văng ra chiếc bánh bông lan mà bà chủ tiệm bánh đã cho.
Lần trước tới, chiếc bánh nhỏ bị bỏ quên lại trên băng ghế.
Lần này tới, chiếc bánh nhỏ thơm ngon kia hấp dẫn đám động vật lưu lạc moi thùng rác.
Mưa thu lả tả, hạt mưa mịn như bụi.
Giống như một màn sương mơ hồ che ở trước mắt.
Trong tầm mắt mơ hồ, Quý Vũ Thời nhìn thấy một ổ mèo con tựa hồ chỉ mới cai sữa, cao lắm cũng chỉ mới hai tháng tuổi.
Mèo mẹ không biết đã đi nơi nào, có lẽ vì quá đói nên chúng nó cứ kêu meo meo, ngay cả đi cũng không vững nhưng lại gấp gáp ngấu nghiến miếng bánh thơm ngon.
Là ba con mèo mun.
Toàn thân đen kịt, một chút tạp màu cũng không có.
[end 92]