[1448.08.13 16:03:51]
Khí trời oi bức, có lẽ trời sắp đổ mưa.
Quý Vũ Thời tựa vào cửa sổ xe nghe Quý Mân Việt càm ràm cả một đường: “Anh với mẹ dọn dẹp phòng cho em rồi. Thức ăn với đồ dùng đều có đủ, anh đã kiểm tra cẩn thận, cảm thấy không thiếu thứ gì cả. Nhưng mà xem dự báo thời tiết thì mấy ngày nay sẽ có mưa tầm tã, hay là em khoan dọn đi đi, lưu lại nhà vài ngày đi?“. truyện ngôn tình
Mười bảy tuổi, tốt nghiệp trung học.
Đột nhiên nổi hứng, một mình âm thầm mua vé máy bay chạy tới đảo Cardo dạo chơi một vòng.
Lúc người Quý gia nhận được điện thoại thì cậu đã tới nơi rồi.
Hôm nay vừa mới trở về, là Quý Mân Việt lái xe tới đón.
Quý Vũ Thời phơi nắng ở Cardo hơn nửa tháng, màu da đã sạm hơn trước kia một chút, không tính là đen nhưng có sức sống hơn nhiều.
Nghe Quý Mân Việt đề nghị như vậy, cậu trả lời: “Mưa như thác đổ cũng không liên quan tới chuyện có trở về nhà hay không, không phải còn chưa tới mười tám tuổi anh cũng dọn ra ngoài ở à?”
Thiếu niên phản nghịch.
Mỗi người đều có một đoạn thời gian như vậy, chỉ là thời kỳ của Quý Vũ Thời tới hơi muộn một chút mà thôi.
Quý Mân Việt cũng đã hai mươi mấy tuổi nhưng tâm tính trẻ con vẫn chưa suy giảm: “Vậy thì thôi, học cái gì không học, học hết thói hư của anh.”
Quý Vũ Thời quay đầu qua: “Ai nói em học anh?”
Quý Mân Việt: “Lão Quý nói.”
Sau khi đưa Quý Vũ Thời về nhà, Quý Mân Việt liền rời đi.
Trong nhà quả nhiên được sắp xếp gọn gàng, dì Tô cẩn thận đến mức ngay cả những món vật dụng hằng ngày cũng giúp cậu chuẩn bị đầy đủ, bao gồm cả khăn lông, nước rửa tay, không có điểm nào không lộ ra tình yêu của người mẹ. Đây là lần đầu tiên Quý Vũ Thời sống một mình, người nhà lo lắng là đương nhiên, có lẽ là vì thời gian được người nhà chăm sóc bảo bọc thật sự quá an nhàn nên cậu muốn sớm ngày học được cách sống tự lập.
Sáng hôm sau sắc trời u ám, quả nhiên là sắp có mưa.
Vali của Quý Vũ Thời còn đặt trên sàn gỗ, hôm qua sau khi trở về vẫn chưa kịp sắp xếp, quần áo bên trong không có bao nhiêu, chủ yếu là những món đồ chơi nhỏ sưu tầm được ở Cardo.
Cậu đi chân trần trên sàn, lúc tới phòng bếp rót nước uống thì mơ hồ nghe thấy tiếng mèo kêu.
Mới đầu, cậu cứ tưởng là ảo giác.
Nhưng chờ cậu uống nước xong, rửa ly xong thì tiếng mèo lại một lần nữa vang lên.
“Meo~”
Mềm mại non nớt, giống tiếng mèo con, còn là không phải một con.
Quý Vũ Thời đặt ly xuống, men theo âm thanh tìm kiếm.
Phòng bếp có một cánh cửa số lấy ánh sáng rất lớn, có rèm lá che chắn, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy mảnh cây cỏ xanh tươi của vườn hoa tiểu khu, thảm thực vật rất tươi tốt. Cậu gạt lá rèm, phát hiện sắc trời bên ngoài cực kỳ u ám, đã bắt đầu mưa, cơn mưa ập tới rất nhanh.
Sau khi mở cửa sổ ra, nước mưa đánh vào cành lá rào rào rung động, mà tiếng mèo loáng thoáng hình như từ vườn hoa truyền tới.
Sao lại có mèo?
Cậu do dự một chốc nhưng vẫn mang giày cầm dù, dự định xuống kiểm tra một chút.
Thiếu niên bung dù, lần đầu tiên tiến vào vườn hoa của tiểu khu mình sinh sống.
Trời mưa rất lớn, nước mưa theo đỉnh dù chảy xuống. Ống quần cậu bị thấm ướt một đoạn, đi sâu vào trong vườn hoa thì nhìn thấy là một ổ mèo con.
Dưới lùm cây có một hộp giấy, đã bị nước mưa thấm ướt.
Ba con mèo con còn chưa đủ hai tháng toàn thân đen mun, không hề có chút tạp màu nào đang ngọ nguậy muốn bò ra ngoài, vừa bò vừa sợ hãi kêu gào.
Trong hộp giấy có sữa bột, cũng có thức ăn mèo, nhưng ở xung quanh không hề có bóng người.
Quý Vũ Thời ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve đầu mèo, thẳng tới khi xác định trên người mèo không bẩn mới dùng tay trấn an chúng. Cậu che dù để mưa không rơi xuống hộp giấy, kiên nhẫn chờ một lúc lâu nhưng không có ai tới.
Cậu xác định đây là một ổ mèo bị vứt bỏ.
Quý Vũ Thời ôm hộp giấy vào lòng, chuẩn bị mang ổ mèo tới chỗ quản lý, xem bọn họ có biết nên xử lý thế nào hay không.
Vừa đứng lên thì phát hiện trong đình nghỉ mát của hoa viên cách đó không xa có một người, cũng không biết xuất hiện từ khi nào.
Mưa rơi xối xả, Quý Vũ Thời nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn ra vóc dáng người nọ rất cao, có lẽ phải hơn một mét chín. Nhưng mặc dù không nhìn rõ mặt cũng rất khó làm người ta bỏ qua đôi chân dài kia, người nọ chỉ cần đứng ở nơi đó đã cực kỳ bắt mắt.
Xuất hiện trong vườn hoa khi trời mưa rơi như thác đổ, có lẽ là chủ nhà nào đó.
Quý Vũ Thời liền gọi một tiếng: “Nè!”
Âm thanh của cậu bị tiếng mưa lần át: “Anh có nhìn thấy ai để mèo ở đây không?”
Người nọ không phản ứng.
Sợ đối phương không nghe thấy, cậu dứt khoát xốc lại tinh thần đi tới: “Xin chào, anh có nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Một tay cầm dù, một tay ôm hộp giấy.
Vì không muốn mèo dính nước mưa nên Quý Vũ Thời nghiêng lệch ô tới trước, cũng vì thế mà người cậu ướt hơn phân nửa.
Cậu đi trên con đường nhỏ lát bằng những tấm đá xanh, chỉ còn vài bước là sẽ tới bậc tam cấp.
Người nọ đưa lưng về phía cậu nhưng giống như có mắt ở phía sau vậy, thân thể trở nên cứng ngắc.
Ngay sau đó, người nọ đột nhiên sải chân, không quay đầu lại bỏ đi.
Quý Vũ Thời sửng sốt, nhưng cũng không đuổi theo.
Cậu cũng đổi hướng, tiếp tục mang ổ mèo tới văn phòng quản lý. Bảo vệ nói gần đây không nghe nói có người nào nuôi mèo, bọn họ có thể xử lý giúp đám mèo này, họ sẽ hỏi xem có chủ nhà nào muốn nhận nuôi hay không, nếu không có thì họ sẽ đưa chúng tới trung tâm cứu hộ động vật lưu lạc. Trước khi rời đi, Quý Vũ Thời nghe dì nhân viên nói cũng không biết là ai vô lương tâm như vậy, trời mưa như thác đổ lại vứt đám mèo con ra ngoài, cậu liền nghĩ tới bóng người mình đã thấy trong vườn hoa.
Quý Vũ Thời: “Dì có thể giúp cháu kiểm tra màn hình giám sát không?”
Quý Vũ Thời chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, diện mạo tinh khiết lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như đóa hoa trong nhà ấm.
Nhân viên công tác thật không ngờ cậu coi trọng chuyện này đến vậy: “Kiểm tra màn hình giám sát?”
“Vâng.” Quý Vũ Thời nói: “Không xâm phạm đời tư người khác, chỉ xem camera ở nơi công cộng mà thôi, được không ạ?”
Bọn họ xem video giám sát.
Một giờ trước đó, quả nhiên có người ôm hộp giấy đi vào trong vườn hoa.
Vóc dáng người này rất cao, hộp giấy ôm trong lòng người nọ trông nhỏ hẳn một vòng, chỉ thấy người này đứng dưới tòa nhà của Quý Vũ Thời mấy chục phút, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn tòa kiến trúc, tựa hồ đang chờ ai đó.
Mưa rơi xối xả ánh sáng u ám, người nọ đội nón nên bọn họ không nhìn rõ được gương mặt.
Nhân viên bảo an mắng: “Đệt! Người lớn như vậy mà lại làm ra hành vi vứt bỏ sủng vật như vậy! Không nuôi được thì đừng có mua, có chuyện thì cứ đưa tới trung tâm cứu trợ hoặc tặng cho người khác cũng được mà, đúng là không có đạo đức!”
Quý Vũ Thời không nói ra chuyện ở vườn hoa khi nãy, cậu cảm thấy không cần phải nói ra, chỉ hỏi: “Người này là chủ nhà ở đây sao?”
Nhân viên công tác nói: “Không phải, tôi chưa thấy ai ở đây cao như vậy cả!”
Nói tới đây thì vị nhân viên này lại càng tức hơn, cảm thấy người này cố tình đem mèo tới vứt ở tiểu khu bọn họ!
Quý Vũ Thời rời khỏi văn phòng quản lý.
Cậu trở về thay bộ quần áo ướt sũng ra chuẩn bị tắm thì phát hiện trên áo sơ mi của mình dính vài cọng lông mèo màu đen.
Tắm xong đi ra ngoài.
Cậu ăn chút bánh mỳ coi như bữa sáng, sau đó nằm trên ghế sô pha đọc sách.
Trong nhà rất an tĩnh, mà bên ngoài trời vẫn còn đổ mưa.
Cảm giác cô đơn lạnh lẽo ập tới.
Cậu đứng lên mang giày, một lần nữa cầm lấy cây dù vẫn còn đang nhỏ nước, một lần nữa đi tới văn phòng quản lý.
“Sao cậu lại tới rồi?” Đối phương hỏi: “Tới tìm người kia hả?”
“Không có.” Quý Vũ Thời nói: “Tôi muốn nuôi mèo.”
Nhân viên công tác kinh ngạc: “Cậu muốn nuôi mèo?”
Rõ ràng người đem mèo tới chính là cậu thiếu niên này.
Quý Vũ Thời: “Vâng.”
Nhân viên công tác hỏi: “Nhưng mà người nhà có đồng ý nuôi không?”
Quý Vũ Thời nói: “Tôi ở một mình.”
Nhân viên công tác: “Vậy được, cậu xem xem muốn nuôi con nào?”
“Nuôi hết.” Quý Vũ Thời nói: “Trong nhà rất rộng, tôi muốn nuôi cả ba con.”