Bạc Vụ

Chương 97: Chương 97




Theo dây thừng, Quý Vũ Thời một đường trượt xuống.

Cậu biết hiện giờ Thang Kỳ cùng Thang Nhạc không có thu hoạch ở tầng 116, hai người đã bị tang thi ngăn chặn, mà Chu Minh Hiên, Đoàn Văn xuống sau đó cũng tự lo không xong, chỉ có thể miễn cưỡng suy đoán phòng điều khiển không nằm ở tầng 116. Lúc này Đoàn Văn ở phía dưới lắc mình bám vào lan can, sau đó thật lớn mật chuẩn xác nhảy vàng hành lang tầng 115 hội hợp với Lý Thuần đang càn quét tang thi, bọn họ bắt đầu tìm kiếm tầng bên dưới.

Mọi thứ đều phát sinh theo trình tự trong trí nhớ của Quý Vũ Thời, cậu thậm chí có thể nhỡ rõ động tác tiếp theo, câu nói tiếp theo của đồng đội.

Mỗi tầng lầu đều vang tới tiếng súng dày đặc đến từ các tầng tuần hoàn, Quý Vũ Thời bình tĩnh nhìn hết thảy, cố gắng để chính mình không bị ký ức quấy rầy, bảo trì thanh tỉnh.

Lúc từ tầng 122 trượt tới tầng 119, 'ầm' một tiếng, tiếng vang thật lớn vang lên làm cậu vô thức khựng lại.

"Xảy ra chuyện gì?!"

Tống Tình Lam treo phía trên một khoảng cách lớn tiếng hỏi.

Quý Vũ Thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lan can tầng 119 bị nổ thủng một lỗ lớn, một đám tang thi giống như bánh chẻo từ lỗ thủng rơi xuống.

Bụi bặm cùng khói súng thoáng chốc tràn ra, tình huống phía sau lan can bị khói mù che khuất.

Quý Vũ Thời bất ngờ không kịp đề phòng hít vào một ngụm bụi nên bị sặc tới không ngừng ho khan: "...khụ khụ khụ!!"

Một màn này chưa từng xảy ra trong trí nhớ của Quý Vũ Thời.

Nếu quả thực phải 'sắm vai nhân vật' để hình dung tình cảnh hiện tại thì đoạn kịch này tựa hồ đã vượt ra khỏi phạm vi dự liệu.

Tống Tình Lam mới từ tử vong sống lại cũng phát hiện điểm này, bởi vì chuyện này cũng chưa từng phát sinh trong ký ức nên mới hỏi như vậy.

Vành mắt Quý Vũ Thời đỏ lên, ầng ật nước.

Đang định mở miệng trả lời thì nhìn thấy làn bụi mù phía trước tản đi, trước mắt xuất hiện một bóng người cao lớn.

Người nọ vai rộng eo hẹp, bá đạo cầm khẩu thần miên trong tay, băng đạn năng lượng màu đỏ đang lóe sáng.

Bất thình lình xuất hiện một Tống Tình Lam!!

Quý Vũ Thời lập tức hiểu ra, là Tống Tình Lam trong một vòng tuần hoàn phía trước, sau khi bọn họ diệt đoàn ở tầng 119 thì gặp được chính mình ở vòng tuần hoàn mới xuất hiện, nói cách khác, cậu cùng Tống Tình Lam ở vòng tuần hoàn trước gặp mặt nhau--- như vậy nghịch biện sẽ phát sinh, có nghĩa là cậu cùng đồng đội bây giờ có khả năng sẽ biến mất!

Đối phương cũng nhìn thấy cậu, biểu tình trên gương mặt lạnh lẽo nghiêm nghị kia có chút biến đổi.

Một người treo trên không trung, một người đứng ở lỗ hổng lan can.

Ở giữa chỉ là khoảng cách hai ba mét.

Tống Tình Lam này rõ ràng giống hệt như Tống Tình Lam đang ở trên đỉnh đầu cậu.

Nhưng kỳ quái là con ngươi đen sâu thẳm không thấy đáy kia làm Quý Vũ Thời sinh ra cảm giác không nói nên lời, trong lòng tựa hồ sẹt lên một dòng điện mong manh, làm đầu ngón tay cậu tê dại.

Tống Tình Lam ở trên đỉnh đầu còn nói gì đó nhưng Quý Vũ Thời không nghe thấy.

Trong nháy mắt đó, tiếng súng, tiếng gào thét 'ơ ơ' của đám tang thi đến từ các tầng lầu, tiếng mắng chửi của nhóm đồng đội ở các tầng lầu, hết thảy đều bị gạt ra xa.

Sao lại như vậy?

Vì sao Tống Tình Lam của vòng tuần hoàn trước lại có phản ứng không giống với trong trí nhớ của cậu?

Lẽ nào người này không phải tới từ vòng tuần hoàn trước, nhưng vì sao anh ta lại ở tầng 119?

Đối phương tựa hồ đang ở trong hiểm cảnh, sau khi cùng cậu đối mặt hai ba giây thì có một lớp tang thi mới ập tới, không thể không phân tâm nổ súng càn quét.

Trong mắt Quý Vũ Thời, hết thảy tựa hồ biến thành động tác chậm.

Cậu phát hiện mình đang biến mất.

Bắt đầu từ bàn chân, đến bắp chân, một đường lan tràn lên trên.

Đợi đối phương thở dốc quay đầu lại, nhìn thấy một màn này thì biểu tình biến đổi, theo bản năng hô một tiếng.

Mà Quý Vũ Thời thì đã cùng với tất cả đồng đội trong vòng tuần hoàn này, hoàn toàn biến mất trong không khí.

*

[1470.8.05 02:41:31]

Quý Vũ Thời mở mắt ra, bảng điều khiển trong suốt một lần nữa xuất hiện mã loạn, mà máy truyền tin của cậu lại xuất hiện tọa độ thời gian.

Lại nữa rồi.

Cậu chết lặng tiếp nhận sự thật này, chỉ có lệ uống hai ngụm dịch dinh dưỡng cánh tay máy đưa tới, cảm giác mình sắp miễn dịch với di chứng chuyển tiếp rồi.

Một màn vừa nãy xuất hiện trong đầu, tình huống vượt ra khỏi phạm vi như vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Quý Vũ Thời hoàn toàn không có manh mối.

Ngón tay vô thức siết chặt bình dịch dinh dưỡng, cậu không cho phép mình tiếp tục suy nghĩ nữa, nhanh chóng mở cửa khoang thuyền con nhộng.

Bầu trời vẫn tối đen như cũ.

Nhóm đồng đội nhao nhao từ khoang con nhộng bước ra.

Quý Vũ Thời vô thức liếc nhìn người cao lớn nhất, biểu hiện của đối phương rất bình thường, hoàn toàn khác với người cậu đã thấy ở tầng 119, cũng căn bản không chú ý tới sự quan sát của cậu.

Sau vài câu nói ngắn gọn, Tống Tình Lam nói: "Lần này sẽ tới tầng 117, Thang Kỳ Thang Nhạc xuống trước, đánh trận đầu, những người khác theo sát phía sau, thay phiên tiến tới. Có ý kiến gì không?!"

Mọi người: "Không có!!"

Tầng 116?

Quý Vũ Thời sửng sốt, bọn họ không phải vừa mới đi sao?

Tống Tình Lam không phát hiện, nhìn qua cậu: "Quý cố vấn, cậu xuống cuối cùng. Thứ nhất là vì gánh nặng tinh thần của cậu quá lớn cần phải nghỉ ngơi, thứ hai là sau khi tìm được phòng điều khiển, chỉ có cậu có thể tính toán trình tự đóng lại thiết bị điều khiển, vì thế cậu phải cố gắng sống sót."

Thấy Quý Vũ Thời phản ứng có chút kỳ lạ, Tống Tình Lam nhíu mày: "Sao vậy?"

Mọi người trong đội cũng quay đầu nhìn qua, ân cần quan sát Quý cố vấn nhà mình.

Bị nhìn như vậy, Quý Vũ Thời chỉ có thể nói: "Không có việc gì."

Ngoại trừ cậu, tất cả mọi người đều không có ấn tượng gì với lần tuần hoàn đã biến mất trước đó, bao gồm cả Tống Tình Lam.

Hơn nữa, tựa hồ bắt đầu từ khi cậu nhìn thấy Tống Tình Lam có phản ứng nằm ngoài tình tiết vở kịch, mọi thứ đã có chút không giống.

Rốt cuộc là ký ức xảy ra vấn đề hay sự tình có biến hóa?

Quý Vũ Thời không biết đáp án, vòng tuần hoàn đã trải qua lại thay đổi, cậu không thể xác định.

Thang Kỳ cùng Thang Nhạc theo dây thừng từ móc câu trượt xuống.

Đồng đội nối tiếp nhau.

Tất cả mọi người bất chấp nguy hiểm, dùng máu thịt để dò đường.

Quý Vũ Thời xốc hộp thuốc lấy ra hai viên, cứ vậy không chút chớp mắt bỏ vào miệng, nuốt xuống.

Tống Tình Lam quay đầu lại vừa vặn thấy một màn này: "Quý cố vấn, cậu không cảm thấy đắng à?"

Biểu tình Quý Vũ Thời trầm tĩnh: "Tàm tạm."

Làm như vậy nhiều rồi, không còn thấy đắng nữa.

Tiếng nói vừa dứt, Quý Vũ Thời đã khoác mình vào dây thừng, thả người tuột xuống.

122, 121,119...

Lúc đi qua tầng 119 cậu không khỏi liếc mắt nhìn qua, không cần nhìn cũng biết trong tầng lầu đang trình diễn màn huyết chiến mà bọn họ đã trải qua trong vòng tuần hoàn.

Tiểu đội phân chia ra đi tới các tầng khác nhau, tới tầng 114, Quý Vũ Thời cuộn mình gập hai chân, sau đó duỗi ra, mượn lực dao động cùng độ mềm dẻo của thân thể dùng một tư thế khá mạo hiểm nhưng lại đặc biệt thành thạo chụp lấy lan can tầng 116. Vừa đáp xuống đất đã nhìn thấy bóng dáng Đoàn Văn bị tang thi rượt đuổi ở phía trước.

Quý Vũ Thời lập tức rút toàn thạch điểu, từng con tang thi bị bắn bể đầu.

Khả năng bắn súng của cậu cực kỳ chuẩn xác, khi nổ súng rất ít khi suy nghĩ, nhưng lần này nhanh tới mức ngay cả Đoàn Văn cũng không kịp phản ứng.

Tang thi nằm đầy đất, Đoàn Văn bị máu me văng khắp người: "Tôi đi bên trái!!"

Phân chia ra hành động là phương pháp nhanh nhất.

Lý Thuần đi cùng Đoàn Văn có lẽ đã mất, Quý Vũ Thời không nói nhiều, chỉ hơi gật đầu rồi cùng Đoàn Văn xoay người đi tới theo phương hướng trái ngược nhau.

Kiến trúc của tập đoàn Quang Nguyên là dạng hình ống, vì vậy bên trong cũng có kết cấu hình tròn, rất khó né tránh cùng phòng thủ. Tang thi ở các tầng cao đã đột biến hoàn toàn, chúng có thể phân biệt được ý đồ của nhân loại nên kết thành đàn vọt tới.

Quý Vũ Thời ném vài quá pháo năng lượng, hoàn toàn không có ý tiết kiệm trang bị, toản thạch điểu được cậu nắm chắc trong tay như trời sinh một thể, một đường thiện xạ bắn tung tóe máu thịt cùng óc át.

Mở một đường máu nhưng cậu vẫn cảm thấy không đủ.

Trong vũng máu là một khẩu súng laser, là súng của Chu Minh Hiên.

Quý Vũ Thời nhặt súng lên, khai hỏa toàn bộ hỏa lực.

Không biết có phải viên thuốc có tác dụng hay không mà cậu có cảm giác cực kỳ phấn khích, cảm thấy rất vui vẻ với hành vi giết chóc này.

Cậu chưa bao giờ như vậy.

"Thịch!"

Bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, có người từ không trung nhảy vào tầng này, sau đó hung hăng túm lấy Quý Vũ Thời, đẩy cậu vào tường.

Cậu ngẩng đầu thì nhìn thấy một đôi mắt đầy lửa giận.

Là Tống Tình Lam.

Cậu có chút tỉnh táo, phát hiện hơi thở mình dồn dập, tay cũng run dữ dội, đó là di chứng khi chống đỡ lực giật của súng cường độ lớn trong một khoảng thời gian dài.

Cậu mất khống chế.

Hai người nhìn nhau, đều không nói gì.

Cậu cho rằng Tống Tình Lam sẽ lập tức buông mình ra, sau đó sẽ phân chia hành động, kết quả lại bị đè trên tường không thể động đậy.

Sau đó cậu phát hiện không giống.

Con ngươi đen trước mắt có tâm tình hoàn toàn khác, giống như hạt giống núi lửa bị chôn vùi dưới đại dương đen tối, làm cậu cảm nhận được một tia đau khổ.

Đôi mắt này, trùng điệp với đôi mắt cậu nhìn thấy ở khoảnh khắc cuối cùng của năm 1439.

Tựa hồ xác nhận gì đó.

Giây tiếp theo, đối phương cúi đầu hôn tới.

Đầu óc Quý Vũ Thời trống rỗng, cả người run rẩy.

Trên môi truyền tới nhiệt độ quen thuộc làm thân thể cậu giống như bị điện giật, ngay cả cánh môi cũng run rẩy.

"Lạch cạch---"

Khẩu súng laser nặng trịch trong tay rơi xuống đất.

Tống Tình Lam thực hung ác mà hôn cậu, đôi tay giữ cậu chặt tới phát run rồi mất đi sức lực, giữa môi răng nhanh chóng lan ra mùi tanh của máu.

Quý Vũ Thời biết đầu lưỡi mình đã rách nhưng tựa hồ đã mất đi cảm giác đau trong hành động kịch liệt của đối phương.

Tiếng súng ở xung quanh vang dội, từng đợt chấn động nối tiếp vang lên.

Thế giới vẫn hỗn loạn như cũ.

Hô hấp ồ ồ của hai người lại rõ ràng như vậy.

Tống Tình Lam không ngẩng đầu lên đẩy mở cánh cửa ở bên cạnh, cứ vậy vừa hôn vừa đẩy cậu vào bên trong, còn dùng chân đá cửa.

Bên trong có khả năng có tang thi, cậu không muốn quản nhưng đã nghe thấy tiếng xương cốt gãy lìa.

Tống Tình Lam dùng tay không bẻ gãy cổ con tang thi ở bên trong.

Sau đó, bàn tay to lớn đó luồng vào trong quần áo Quý Vũ Thời, giữ chặt lấy eo cậu--- giống như chỉ khi da thịt kề cận như vậy, chỉ khi tay anh chân thật chạm vào cậu, cảm thụ nhiệt độ của cậu mới có thể xác định cậu là thật.

Nụ hôn này cực kỳ điên cuồng.

Tống Tình Lam gần như không cho cậu cơ hội để thở dốc.

Đầu lưỡi dây dưa, anh không ngừng liếm lên vàm họng của cậu, hàm răng của cậu, thậm chí là mỗi tấc khoang miệng, tham lam mút lấy môi cậu, biến hóa góc độ xâm nhập, làm cậu phải run rẩy.

Loại khát cầu này làm Quý Vũ Thời nhịn không được ứa nước mắt.

Nước mắt của cậu làm nụ hôn này lại càng điên cuồng hơn.

Cậu run rẩy, nhịn không được bật ra chút âm thanh, nghe có chút thống khổ.

Tống Tình Lam rốt cuộc cũng buông cậu ra, ngón cái đặt trên cánh môi sưng đỏ của cậu cũng đang run lẩy bẩy.

Trán bọn họ áp vào nhau, chưa nói ra được câu nào hoàn chỉnh.

Loại xa cách này, bọn họ không muốn trải qua nữa.

Thật khó khăn, Tống Tình Lam hít sâu một hơi, đang định nói chuyện thì phát hiện Quý Vũ Thời đột nhiên trợn to mắt.

Cậu đang biến mất.

Sau khi bọn họ gặp nhau hai phút, nghịch biện phát sinh.

Cậu biến mất trong vòng tay Tống Tình Lam.

Tống Tình Lam túm lấy không khí, khớp hàm run lập cập.

Nửa ngày sau mới mắng một chữ: "Đệt...."

Anh đập một quyền lên tường, biểu tình trở nên lạnh lùng, chuẩn bị đi ra ngoài một lần nữa tìm kiếm bóng dáng Quý Vũ Thời.

Vòng tuần hoàn đan xen, anh rồi cũng sẽ chết, Quý Vũ Thời ở vòng tuần hoàn tiếp theo rồi cũng sẽ xuất hiện.

Nào ngờ, quay người nhìn lại thì thấy một người đứng ở cửa.

Quý Vũ Thời mặc đồng phục chiến đấu màu đen, trên người nhuộm đầy máu tang thi, lúc này đang đứng ở cửa lạnh lùng nhìn anh: "Tống Tình Lam, anh đang làm cái gì vậy?"

Tâm Tống Tình Lam lạnh ngắt.

Là Quý Vũ Thời thuộc về vòng tuần hoàn này, Quý Vũ Thời vẫn chưa ở cùng anh.

Hiển nhiên đối phương đã nhìn thấy tất cả.

Tống Tình Lam cảm thấy không ổn: "..."

Anh tái mặt giải thích: "Nếu như tôi nói không phải như cậu nghĩ, cậu tin không?"

[end 97]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.