Hai người hôn quá nhập tâm, không hề phát hiện có người khác xuất hiện.
Ngay cả người cảnh giác như Tống Tình Lam cũng không chú ý tới.
Không cần phải nói, Tống Tình Lam có thể đoán được trong mắt Quý Vũ Thời khi nãy anh đã làm gì.
Trước tiên không nói lời nào đẩy người vào tường, sau đó ấn vai không cho nhúc nhích, tiếp theo là trực tiếp bịt miệng. Có thể là vì lo sợ có người phát hiện hành vi hung ác của mình nên cưỡng ép đẩy đối phương vào phòng, không chỉ cưỡng hôn mà còn động tay động chân, khi dễ đối phương tới phát khóc, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ...
Kết hợp với khi bắt đầu vòng tuần hoàn, Quý Vũ Thời đã cảm nhận được anh không thích hợp, còn hỏi anh là có phải mình đã làm sai chuyện gì hay không...
Nói chung, tóm gọn bốn chữ: đùa giỡn lưu manh.
Hỏi ra những lời này, Tống Tình Lam tự biết lúc này mình vẫn còn đeo cái nhãn 'trai thẳng sắt thép chán ghét đồng tính': "Quên đi, tôi có nói chắc cậu cũng không tin."
Quý Vũ Thời vẫn lãnh đạm như cũ, mở miệng: "Ồ? Anh không nói thử làm sao biết?"
Nghe rất có lý.
Nhưng nhìn dáng vẻ Quý Vũ Thời thì rõ ràng đang lộ ra hai chữ KHÔNG TIN thật to, lại còn cộng thêm một lần ghi thù.
Chuyện này quá hoang đường, phải làm sao để Quý Vũ Thời ở trước mặt tin tưởng?
Chỉ là nghĩ tới tình huống phát triển hiện giờ, tâm Tống Tình Lam lập tức thả lỏng.
Ít nhất anh có thể xác định Quý Vũ Thời thật sự xuất hiện trong nhiệm vụ này, cho dù vòng tuần hoàn sai lệch thì bọn họ vẫn có thể cùng nhau trở về thời không nguyên bản.
Tống Tình Lam kết túc sự im lặng đầy lúng túng, không chút cố kỵ nói: "Tôi tới từ tương lai."
Vẻ mặt Quý Vũ Thời không thay đổi.
Chờ anh tiếp tục 'bịa'.
"Người mà cậu thấy khi nãy, cũng tới từ tương lai." Dáng vẻ của anh có chút ngang tàng: "Trong tương lai chúng ta chính là một đôi, nói cách khác, tôi không chỉ cong mà còn trở thành bạn trai cậu."
Quý Vũ Thời: "..."
Tống Tình Lam bước tới gần, cúi đầu nhìn cậu: "Cậu đừng có không tin, tôi thật sự là bạn trai cậu. Chuyện này cả Thiên Khung đều biết, không thể nào giả được."
Quý Vũ Thời: "..."
Tống Tình Lam không chịu thua kém nói tiếp: "Nhiệm vụ này kỳ thực chúng ta đã làm xong rồi, tôi mà cậu thấy bây giờ kỳ thực là một tôi thấy, cậu mà cậu thấy kỳ thực cũng là một chính mình khác của cậu. Bởi vì một ít nguyên nhân mà chúng ta phải xa cách, phải quay trở về nhiệm vụ này mới đoàn tụ được. Có thể là vì thời khắc chuyển tiếp không thể phân biệt trước sau, chúng ta ở trong vòng tuần hoàn này là một bug, hình ảnh cậu thấy khi nãy chỉ là xa cách quá lâu mới gặp lại nên kích động. Chính là tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô bốc lửa mà người ta hay nói."
Quý Vũ Thời tựa hồ rốt cuộc cũng bị kinh sợ, qua một hồi lâu sau mới hỏi: "Anh tới từ tương lai nào?"
Tống Tình Lam: "Ngày 25 tháng 6 năm 1456."
Quý Vũ Thời: "..."
Tiếp tục bịa.
Giải thích quá hợp lý, Tống Tình Lam cảm thấy Quý Vũ Thời trước mắt đã sắp tin mình rồi, vì thế thực bình tĩnh nói: "Tôi biết mốc thời gian chỉ một tháng sau khi chúng ta bị bắt cóc, nghe có vẻ không có khả năng phát triển nhanh như vậy, nhưng kỳ thực không phải, nếu cậu cẩn thận suy nghĩ sẽ biết tôi nói chính là sự thật, chúng ta thực tế đã quen biết rất lâu rồi---"
Quý Vũ Thời ngắt lời anh: "Tại sao lại phải tách ra?". Truyện mới cập nhật
Tống Tình Lam một lần nữa im lặng.
Nhìn gương mặt trắng nõn cùng đôi mắt trong suốt của đối phương, anh không có cách nào nói ra nguyên nhân tách ra.
Chuyện phát sinh vào năm 1439 quá tàn nhẫn.
Không quản là đối với anh, hay đối với Quý Vũ Thời.
Chỉ cần nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, tim anh đau tới mức không thể nói ra một lời nào.
Quý Vũ Thời đợi vài giây, sau đó rũ mi mắt, dùng vạt áo có thể coi là sạch sẽ chầm chậm lau vết máu trên khẩu toản thạch điểu.
Lặng lẽ làm xong, lúc ngẩng đầu lên thì biểu tình lại càng xa cách hơn trước kia: "Nói cách khác, anh và một tôi khác đều tới từ tương lai, còn trùng hợp hợp mắt nhau mà ghép thành đôi, lại trùng hợp tách ra, trùng hợp quay trở về nhiệm vụ đã hoàn thành."
Cậu dừng lại một chút, hỏi: "Tống đội, vậy chắc chắn anh biết phòng điều khiển năng lượng nằm ở tầng nào đúng không?"
Tống Tình Lam triệt để cứng họng.
Cho dù anh biết phòng điều khiển nguồn năng lượng ở tầng 100 nhưng không có cách nào lập tức nói cho Quý Vũ Thời ở trước mắt biết.
Thiên Khung đặt tên là Quá Tải, tức là sau khi tạo một điểm neo thời gian lớn, bọn họ sẽ trở lại trong vòng tuần hoàn gốc tạo thành một vòng tuần hoàn lớn, cũng giống như lại tăng thêm một vòng tuần nữa vậy. Sau khi nhiệm vụ này hoàn thành bọn họ sẽ cùng nhau quay trở lại thời điểm bị bắt cóc, nhưng vòng tuần hoàn trước mắt của hai người lại lệch với nhau, Quý Vũ Thời mãi mãi thuộc về vòng tuần hoàn kế tiếp, cho dù sinh ra một chút nghịch biện nhưng nếu người của vòng tuần hoàn trước còn sống thì Quý Vũ Thời thuộc vòng tuần hoàn kế tiếp sẽ biến mất.
Tống Tình Lam vẫn chưa xác định được, trong tình huống như thế bọn họ có thể cùng nhau trở về thời không nguyên bản hay không.
Vì thế, nhiệm vụ này tạm thời không thể kết thúc.
Anh không thể nói đáp án ra lúc này.
"Nói không nên lời?" Quý Vũ Thời tựa hồ cũng không trông mong có được đáp án, chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng nói: "Trước tiên phá cuộc đã."
Nói xong, cậu xoay người đi ra ngoài.
Xem dáng vẻ thì vì lấy đại cục làm trọng mà cố nén phẫn nộ.
'Ầm' một tiếng, cánh cửa bị Quý Vũ Thời kéo mạnh ra nện vào vách tường.
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng.
Ở bên ngoài, Thang Kỳ Thang Nhạc, Lý Thuần đang tập trung tới, lần tìm kiếm này thuận lợi hơn trước, không bị đoàn diệt mà còn sống lâu hơn trong trí nhớ của Tống Tình Lam, có thể tiếp tục xuống tầng kế tiếp.
Bởi vì giống như Quý Vũ Thời đã phân tích trước đó, điểm tròn của bọn họ đang được kéo dài trên vòng tròn này.
Tống Tình Lam nhìn về phía mái nhà.
Trên đỉnh tòa nhà trống rỗng, chỉ còn lại năm móc câu thả dây thừng xuống đang lơ lững giữa không trung, không hề có vòng tuần hoàn mới xuất hiện.
Anh nhíu mày, hiểu ra.
Nếu như muốn gặp được Quý Vũ Thời ở vòng tuần hoàn kế tiếp, anh cần phải làm thế nào.
Quý Vũ Thời ở trước mắt đang hung ác giết chết vài con tang thi.
Nhìn cậu tức giận như vậy, Tống Tình Lam vừa có chút mất mác lại có chút buồn cười.
Chỉ kém có một đoạn thời gian ngắn ngủi mà thôi, lẽ nào Quý Vũ Thời hiện giờ phản cảm với anh đến vậy sao?
"Quý cố vấn." Anh thấp giọng gọi.
Quý Vũ Thời dừng bước, có thể cậu cho rằng anh muốn giải thích hoặc xin lỗi.
Nào ngờ Tống Tình Lam hạ thấp âm thanh, giống như cố ý muốn chọc giận cậu: "Nghĩ lại thì vừa nãy có thể coi là tôi cưỡng hôn cậu, đáng tiếc thời gian quá ngắn."
Quý Vũ Thời đột nhiên xoay người lại, trừng mắt căm tức.
Vốn cậu cũng coi như miễn cưỡng cân nhắc độ xác thực của câu chuyện, nhưng lúc này đã bị cơn giận thiêu rụi.
Đồng đội tiến tới gần, tạo thành một vòng tròn lưng dựa lưng.
"Tống đội, tầng này không có phát hiện!"
"Chúng ta xuống tầng tiếp theo thôi!"
"Đệt!! Tầng dưới nhiều tang thi khủng khiếp!! Trước tiên để em oanh tạc một trận đã!"
Phát hiện hai người không nói chuyện, Lý Thuần quay đầu qua: "Tống đội, Quý cố vấn, hai người sao vậy?!"
Hai người không lên tiếng.
Mọi người nhao nhao quay lại, hai mặt nhìn nhau.
Chỉ thấy hai vị nồng cốt của đội đang giương cung bạt kiếm, bầu không khí khá quái dị.
Mở miệng trước chính là Tống Tình Lam, ngay trước mặt đồng đội, anh nói với Quý Vũ Thời: "Quý cố vấn, chỉ cần cậu cho tôi hôn một chút, cho dù phải từ nơi này nhảy xuống ngã chết cũng đáng."
Mọi người: "???"
Cái gì?!
Này là hướng phát triển gì vậy?!
Quý Vũ Thời mặt không biến sắc: "Ồ."
Mọi người chứng kiến, Quý cố vấn một cước đạp Tống đội rớt xuống lầu.
Cả đám kinh hoảng: "Tống đội!!!"
Quý Vũ Thời đứng im tại chỗ lấy hộp thuốc ra.
Cậu uống một viên thuốc, sau đó bình tĩnh nhét hộp thuốc vào túi, nói với mọi người: "Phải bảo trì cảnh giác, nơi này có chút vấn đề, có thể sinh ra ảo giác tập thể."
Mọi người: Rất có lý!