Ngũ công chúa thường xuất cung đi lang thang trong thành, nàng cũng đã từng xin phép Hoàng đế và Hoàng hậu, hai người đó không nói gì nên nàng cũng thoải mái xuất cung, dường như ngày nào cũng đi.
Nhưng hiện tại đã hơn 1 tuần nàng không bước chân ra khỏi tẩm cung khiêm tốn của nàng. Ngày ngày nàng nhàn nhã đọc sách, pha trà hoàn toàn không có ý định xuất cung. Cho đến khi một cung nữ đem bái thiếp của Nguyên lão đến chính là gọi nàng đánh cờ, nàng mới không bằng lòng đến Hoàng Linh viện.
Trưa hè nắng gắt chiếu xuống vạn vật, Thúy Linh phe phẩy chiếc quạt trong tay, cười cười nhìn Nguyên lão cầm mãi quân cờ không chịu đặt xuống. Ngoài phố tiếng xôn xao ngày càng gần.
Thúy Linh nhíu mày, tuần nay nàng không xuất cung là bởi từ lúc Nguyên Mẫn trở về nữ tử trong thành phàm chưa có phu quân thì từ cao quý cho đến dân dã đều cố ý vô tình gặp vị tướng quân này giữa phố. Lại nói rất nhiều lần do nhiều vị vô tình cùng lúc dẫn đến tình trạng cực kỳ hỗn loạn. Các nàng ấy không ai nhường ai, khóc lóc đáng thương, kiêu ngạo hay ăn vạ,… gì cũng có, cực kỳ đặc sắc cực kỳ phong phú.
Hỗn loạn như thế Thúy Linh không muốn ra đường. Nàng với Nguyên Mẫn có mối quan hệ nào đó cả kinh thành đều biết, dù minh bạch cỡ nào cũng sẽ có tiếng ra tiếng vào. Bản thân nàng vốn không có tiếng tốt gì nên yên ổn ở trong cung tránh mặt hắn vẫn tốt hơn.
Tuy ở trong cung nhưng A Vân thường xuyên kể cho nàng một vài tin tức nổi tiếng của kinh thành cả tuần nay và nổi bật nhất chắc là chuyện ở các trang báo xếp hạng, Nguyên Mẫn đã soán ngôi Mai học sĩ để rồi đứng đầu bảng xếp hạng mỹ nam tử kinh thành. Thúy Linh không lấy làm đúng, Mai học sĩ là người có khí chất thanh cao không thể so sánh với họ Nguyên khí thế bức người như thế được nhưng bảng xếp hạng đó rất được nhiều người ủng hộ nên nàng cũng không làm được gì. Lòng nàng như thế nào cũng được.
Hôm nay nàng xem như vì Nguyên lão đi ra ngoài lại gặp tình cảnh này. Ồ, còn đặc sắc hơn bình thường. Nàng nhìn hai nam tử đang bước lên lầu. Hai mỹ nam đứng đầu kinh thành xuất hiện cùng lúc. Nguyên Mẫn hôm nay mặc trường bào tím lại tôn lên cái khí thế lạnh lẽo của hắn. Còn nam tử đi sau mặc một bộ trường bào xanh nhạt trước ngực thêu một khóm trúc đơn giản mà thanh cao. Người này chính là Mai Thanh Chi thường được gọi là Mai học sĩ, hắn đỗ trạng nguyên khi mới 13 tuổi, được xưng là thần đồng. Sánh ngang với tướng quân trẻ tuổi Nguyên Mẫn, hai người cũng là bạn nối khố nhau.
Những ngày Nguyên Mẫn chưa theo cha hắn ra biên cương, Thúy Linh cũng gặp Thanh Chi vài lần nhưng ấn tượng về hắn thì sau này mới có, vậy mà ấn tượng ấy lại cực kỳ sâu sắc không thể quên được.
Thấy Thúy Linh nhìn mình, Thanh Chi cười hành lễ. Nàng cũng theo phép tắc đáp lễ, cực kỳ khách sáo. Nhìn Mai học sĩ hòa nhã lại trầm ổn như vậy nàng bất giác nhìn qua Nguyên Mẫn. Tên này còn không thèm hành lễ với nàng.
Nguyên Mẫn vui vẻ ngồi xuống nói:
“Ngươi nhìn cái gì? Chưa thấy nam tử nào đẹp như ta à?”
Thúy Linh lạnh nhạt lờ đi sự tồn tại của hắn bình tĩnh đặt xuống một quân cờ, nàng thắc mắc nếu những nữ tử theo đuổi hắn biết được bộ mặt vô lại này của hắn thì có bị vỡ mộng hay không?
Lại nói Mai gia cũng là danh gia vọng tộc, so với Nguyên gia cũng không kém cạnh. Chỉ là Nguyên gia nắm binh quyền trong tay, Hoàng đế dù sao cũng có chút kiêng dè. Còn Mai gia bao đời chỉ an phận làm dòng dõi thư hương, hoàn toàn không có hành động nào ảnh hưởng đến quyền lực của Hoàng đế nên được đối xử rất hòa hoãn.
Thanh Chi là nhân tài của Mai gia nên được Hoàng đế mời dạy học cho các vương thân quốc thích. Thúy Linh nàng cũng đã từng được hắn dạy vài lần nhưng sau đó Thất hoàng muội lại xin Hoàng đế cho Thanh Chi dạy riêng cho nàng ta nên nàng đành bái sư một đại học sĩ lớn tuổi khác. Lão sư này là người nhân hậu thấy nàng có tố chất cũng không câu nệ thân phận của nàng, lão có bao nhiêu bản lĩnh đều truyền hết cho nàng. Lại hay dẫn nàng đến Thanh Phong các đọc sách, nơi yên tĩnh đó là chốn yêu thích của nàng. Nàng ham đọc sách đến nỗi quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ mải mê chìm đắm trong những trang sách kỳ thú. Đến những năm gần đây do đã đọc gần hết sách trong các nên nàng cũng ít lui tới hơn, khi nào rảnh rỗi mới ghé qua. Nhưng mỗi lần đến thì cũng như lúc trước đọc sách đến nỗi quên hết xung quanh.
Lại nói đến Thanh Chi kia cũng xấp xỉ tuổi nàng gia thế lại hiển hách, còn là nhân tài hiếm có, lại sở hữu dung mạo xuất chúng, tính cách điềm đạm, hòa nhã nên rất được các gia tộc thế gia săn đón. Nhiều nơi đến ngỏ ý đính ước nhưng Thanh Chi thủ thân như ngọc, hoàn toàn không để tâm.
Thúy Linh chớp chớp mắt đặt xuống một quân cờ. Nguyên lão thấy bản thân thua thêm lần nữa đã không nản lòng ngược lại còn rất cao hứng gọi Nguyên Mẫn:
“Tiểu tử ngươi thay ta đánh với nha đầu xem xem ra sao?”
Thúy Linh cười cười bảo:
“Ta chỉ là may mắn thắng được, làm sao dám so cờ với tướng quân.”
“Không sao, chỉ là một ván cờ.” Nguyên Mẫn nhanh nhẹn ngồi đối diện nàng, mắt hấp háy cười. Thanh Chi và Nguyên lão nhàn rỗi cũng ngồi xuống tán gẫu đôi câu, đợi tiểu nhị châm trà xong, ván cờ liền bắt đầu.
Nguyên Mẫn đánh cờ rất mạnh mẽ tuy nhiên nước cờ nào cũng bày bố cạm bẫy. Tuy Thúy Linh nhìn ra được, lại có thể dễ dàng phá bẫy nhưng nàng lại cố ý bước vào bẫy đã giăng sẵn. Nguyên lão vuốt râu, nhìn một lát lại giao thêm một luật đại ý người thua sẽ thực hiện một nguyện vọng bất kỳ của đối phương.
Thúy Linh trân trối nhìn Nguyên lão đang cười như hoa như gió, nàng không muốn bản thân mình mắc nợ ai, đặc biệt là tên Nguyên Mẫn này. Nàng liền đổi cách đánh. Nói rằng cách đánh của Nguyên Mẫn là mạnh mẽ, dẫn dụ đối thủ thì cách đánh của Thúy Linh lại nhẹ nhàng, biến hóa từng bước từng bước đẩy đối phương vào đường cùng.
Thanh Chi phe phẩy quạt, nhìn ván cờ lại nhìn nàng, đôi mắt có ý cười. Thúy Linh nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cảm thấy mặt nóng lên. Nàng trời sinh cực kỳ nhạy cảm lại bị hắn nhìn chằm chằm lại cười cười như thế thật không biết làm sao. Lớp dịch dung này rất mỏng, không biết mặt nàng đã đỏ bừng lên chưa.
Nguyên Mẫn tuy đang bị dồn vào thế bí nhưng xem ra tâm trạng rất vui vẻ, chuyên tâm đánh cờ xem như không để ý. Duy chỉ có Nguyên lão nhìn ba người trẻ tuổi trước mắt không biết suy nghĩ gì chỉ vuốt râu cười cười. Nha đầu này!
Thúy Linh xoay xoay con cờ trong tay, nàng nên chặn hết mọi đường để kết thúc hay day dưa cho hòa. Nàng chau mày suy nghĩ, lại bị ánh mắt của Thanh Chi, ngón tay run run. Mai học sĩ a, ngươi nhìn ta thế này làm ta thật ngại quá mà. Ván cờ này nhanh nhanh kết thúc được rồi.
Nàng vừa đặt quân cờ xuống, Nguyên lão vỗ tay một phát kêu hay, Thanh Chi điềm đạm uống trà trong mắt không che giấu sự thích thú còn Nguyên Mẫn rất có khí chất, tươi cười nói:
“Ván cờ này ta thua mất rồi. Ngươi yêu cầu gì nào?”
Thúy Linh hất vài sợi tóc lòa xòa trước trán. Yêu cầu gì nhỉ? Tránh xa ta ra, thế thì mất mặt nhau quá. Ta muốn ngân lượng, cũng không cần thiết… Thật là…
Nàng đang vắt óc suy nghĩ về yêu cầu thì bỗng có người đi lên lầu. Nàng ghé mắt nhìn qua, trùng hợp quá.
Ba nam tử kia hành lễ với nàng ta một câu
“Lục công chúa.”
Nàng ta e lệ đáp lễ, lại nhìn thấy Thúy Linh, ánh mắt biến hóa rất nhanh rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng như cũ.
“Ngũ hoàng tỷ, thật trùng hợp.”
Thúy Linh nhàn nhạt chào nàng ta một tiếng xem như đáp lễ.
Lục công chúa thấy Thúy Linh không nói gì nữa nên cũng tự nhiên nói tiếp:
“Không ngờ Nguyên đại tướng quân và Ngũ hoàng tỷ cũng ở đây. Thất lễ quá! Ta vốn đang ở Thùy Anh tiệm mua một ít trang sức lại thấy Nguyên tướng quân cùng Mai học sĩ vào đây nên cũng muốn ghé sang chào hỏi một tiếng.”
Ô, Thúy Linh híp mắt lại, Thùy Anh tiệm. Thật là đãi ngộ khác nhau mà. Tiệm trang sức Thùy Anh là nơi chốn yêu thích của các phu nhân, tiểu thư nhà có quyền có thế, quý tộc trong cung cũng rất yêu thích nơi này. Món trang sức quý giá nhất của nàng, chiếc trâm bạch ngọc của mẫu thân nàng để lại cũng từ Thùy Anh tiệm này mà ra. Chỉ là ngân lượng của nàng một năm sợ cũng không mua nổi một cái nhẫn ở đó. Giá cả không quá đáng chỉ là nàng có quá ít ngân lượng mà thôi.
Thúy Linh nhìn ra phố, nắng trải dài khắp nơi. Nắng, nắng đến chói mắt. Nàng khẽ thở dài, đến lúc về cung rồi. Nàng không nên làm hòn đá cản đường Lục hoàng muội. Hoàng hậu, người sẽ không vui.
Thấy nàng đứng dậy có ý muốn về, Nguyên lão cũng không muốn làm khó năàng, chỉ dặn nàng đi đường cẩn thận. Nguyên Mẫn thì cúi mặt, nhìn chằm chằm ly nước trà, một lúc không nói gì. Lục công chúa yếu ớt cười với nàng. Ngược lại, Thanh Chi cười tươi như hoa có ý muốn đưa nàng hồi cung. Thúy Linh lúng túng, muốn từ chối lại thấy như thế là làm khó Thanh Chi. Tình hình như thế này Thanh Chi ở lại cũng không phù hợp chút nào. Trong lòng Thúy Linh rối bời, nhưng ngoài mặt nhàn nhã nói:
“Vậy làm phiền Mai học sĩ rồi.”
“Không sao, đưa nàng về là vinh hạnh của ta.”
Thanh Chi à, chàng làm ta đau tim quá mà. Thúy Linh cúi đầu đi theo Thanh Chi xuống cầu thang, nhưng mới bước xuống lại nghe giọng của Nguyên Mẫn truyền đến:
“Vậy yêu cầu của Ngũ công chúa là gì?”
“Ta chưa nghĩ ra. Có thể bỏ qua cũng được.”
“Dù sao ta cũng là nam tử, sẽ không rút lại lời nói.”
“Được, khi nào ta nghĩ ra sẽ báo cho Uy Vũ tướng quân một tiếng. Xin cáo từ.”
Rồi cũng không đợi Nguyên Mẫn nói gì, Thúy Linh đã bước xuống lầu. Nàng không muốn Thanh Chi đợi lâu, càng không muốn thể hiện mình và Nguyên Mẫn có gì ràng buộc trước Lục hoàng muội.
Thúy Linh bước ra phố nhìn đoàn tùy tùng của Lục công chúa, lại nhìn cỗ xe ngựa dát vàng, dát ngọc của nàng ta. Tự dưng nàng thấy bản thân thật thảm thương. A, thật là buồn cho bản thân nàng.
Thanh Chi đứng cạnh nàng, thân hình cao lớn tiện thể che luôn ánh mặt trời đang chiếu xuống. Chàng vén rèm chiếc xe ngựa vừa đến, thuận tiện đưa tay ra cho Thúy Linh nắm lấy để bước lên xe.
Lúc ngồi đối diện Thanh Chi trong cỗ xe ngựa nhỏ hẹp, Thúy Linh khá ân hận. Tại sao lúc nãy nàng không từ chối Thanh Chi để tự mình về cơ chứ. Ở trước mặt chàng ta, tim nàng thật sự đập loạn muốn chết.
Chuyến xe từ Hoàng Linh viện đến hoàng cung khá ngắn nhưng ngồi gần chàng, Thúy Linh thấy quãng đường dài thật dài. Một lúc lâu sau, mới đến trước cửa cung.
Thúy Linh vừa định bước xuống thì Thanh Chi bỗng nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nói:
“Ngũ công chúa, ta thật sự muốn nghe ngài gọi là ta là Thanh Chi hơn là Mai học sĩ.”
Thúy Linh ngơ ngác rồi lại có cảm giác muốn che mặt bỏ chạy. Nhìn tay mình vẫn bị Thanh Chi nắm chặt, nàng không biết mình nên khóc hay nên cười đây. Cuối cùng, nàng run run nói:
“Được!... Thanh Chi...”
Thanh Chi lại cười, đôi mắt hoa đòa cũng hơi cong lên. Hắn dịu dàng xoa đầu Thúy Linh một cái rồi đưa cái quạt của hắn cho nàng:
“Công chúa vào cung nên che nắng, dù gì cũng nên giữ gìn sức khỏe vàng ngọc. Không được để cảm nắng.”
Thúy Linh luống cuống đa tạ rồi vội vội vàng vàng nhận lấy quạt, xuống xe đi vào cung.
Nhìn bóng dáng đi như chạy của nàng, Thanh Chi nhắm mắt dưỡng thần sau khi bảo phu xe hồi phủ. Nụ cười vẫn đọng lại trên khóe miệng.
Còn Thúy Linh sau khi về Vinh Xuân cung liền không nói không rằng chui thẳng vào chăn, ôm luôn cái quạt thở hổn hển. Oa, Thanh Chi à! Sao chàng lại… Thúy Linh càng nghĩ càng xấu hổ che mặt lại. Thanh Chi thật xấu xa. A...a…
Vào mùa hè như thế này các tẩm cung đều có pháp vật làm mát, tệ hơn cũng có đá tảng lớn nhưng Vinh Xuân cung tuy có lại thuộc dạng cực ít, chỉ đủ đặt trong phòng nàng, mà lại nói khối đá nhỏ xíu, sợ còn không làm mát được cốc nước. Căn phòng nóng hầm hập, bức bối như vậy nhưng Thúy Linh không thấy nóng mà lại thấy rất mát, mát từ trong lòng mát ra.