Từ ngày thắng Nguyên Mẫn một ván cờ, lại được Thanh Chi tặng cây quạt giấy, Thúy Linh hoàn toàn không có ý định xuất cung dù Nguyên lão năm lần bảy lượt gửi bái thiếp đến. Bây giờ mỗi khi đi lại trong cung cũng phải nhìn trước ngó sau vì nàng sợ gặp phải vị Thanh Chi học sĩ kia. Cuộc sống nhàn hạ của nàng nay lại càng rảnh rỗi đến cực điểm.
Thúy Linh chán nản nằm trong đình hoa đọc sách. Gió thổi nhè nhẹ, tiếng côn trùng kêu rả rích bên tai khiến nàng thiếp đi lúc nào cũng không hay. Nàng đang mơ màng trong những giấc mộng chập chờn bỗng giật mình tỉnh dậy lại nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Nguyên Mẫn tước mắt, nàng theo quán tính ngồi bật dậy và tất nhiên là va vào đầu hắn nghe một tiếng rõ đau. Thúy Linh nàng đau đến mức trước mắt nảy đom đóm, lúc vừa nhìn lại được nàng liền hung hăng đạp người ngồi dưới đất một đạp:
“Ngươi đang định làm cái gì hả? Định hù chết ta phải không?”
Nguyên Mẫn bĩu môi, phủi phủi áo rồi ngồi xuống cạnh nàng:
“Công chúa như ngươi lại dám hung hăng như vậy, lại còn một thân một mình ngủ ở đây, gan không nhỏ!”
“Hừ!”, Thúy Linh bực bội cầm sách, phủi váy đứng dậy. Ban đầu nàng không nên kêu A Vân rời đi. Hoàng hôn rồi, nàng cũng nên hồi cung thôi.
“Thúy Linh này, lúc ngươi gọi ta là Uy Vũ tướng quân, cảm giác ngươi là gì?”
Nàng khó hiểu nhìn Nguyên Mẫn, tên này làm cái điệu bộ nghiêm túc như thế này, hắn lại bị gì nữa đây. Nàng khó hiểu nhưng cũng phun ra hai chữ:
“Kính trọng!”
“Vậy sao? Vậy thôi sao?”, Nguyên Mẫn lạnh nhạt nói, “Ta về kinh cũng đã gần một tháng, gặp ngươi lần này là lần thứ ba. Ta không ngờ gặp ngươi còn khó hơn gặp Hoàng đế.”
Nàng im lặng nhìn hắn tiếp tục nói, lòng có chút khó chịu:
“Ngươi trốn tránh cái gì? 15 năm qua rốt cuộc là ta chưa rõ ràng hay sao?”
Tên này… Thúy Linh không nỡ nhưng vẫn phải cắt ngang lời hắn:
“Được rồi! Ngươi và ta như thế nào, sẽ ra sao ngươi phải biết rõ chứ. Kết quả đã không thay đổi được, ngươi cần gì phải phí công vô ích. Cáo từ!”
Nàng chỉ nghe loáng thoáng hắn nói cái gì đó thay đổi nhưng nàng mặc kệ vẫn tiếp tục bước đi. Kết quả ư? Một tướng quân đức cao vọng trọng như hắn sao có thể cùng nàng có gì được cơ chứ. Một mối nguy hiểm như nàng…
Thúy Linh xoa xoa mắt, có gì đâu. Đã 20 năm rồi, có sao đâu. Đúng vậy, nàng chỉ cần yên ổn sống qua ngày thôi mà. Có phải không?
Nàng đứng lại, dường như muốn khuỵu xuống. Tại sao nàng muốn khóc nhưng nước mắt không rơi? Không, nàng không thể khóc. Nàng khóc cũng đâu có ai đau khổ vì nàng.
Thúy Linh cảm nhận có người sắp tới, liền vội vàng đứng sau núi giả. Không được để ai thấy bộ dạng đau khổ của nàng lúc này. Vừa lúc đó Lục công chúa cùng Thất công chúa đi qua, người hầu hạ theo một hàng dài. Cả đoàn người như thế đi qua, rộn ràng cả một vùng. Thúy Linh im lặng ngồi bệt xuống đất, hay tay ôm mặt, nàng đau đầu quá, tại sao cũng là công chúa như nhau mà nàng lại bị đối xử như thế. Nàng im lặng ngồi như vậy, nước mắt vẫn không rơi.
Dù làm gì đi nữa cũng đâu thay đổi được số phận của nàng. Nếu muốn thay đổi thì phải trở về 20 năm trước ngăn cái vị tiên nhân đó lại thì còn may ra.
Ha, nàng phí công đau buồn để làm gì thế này? Thúy Linh đứng dậy phủi váy rồi khoan thai đi về cung. Nắng hoàng hôn chiếu xuống, phủ lên cảnh vật một màu đỏ rực, nhìn bóng lưng nàng một mình trên không gian rộng lớn lại càng thấy cô đơn.
Sáng sớm hôm sau, Thúy Linh phấn khởi xuất cung. Nàng không có ý định đến Hoàng Linh viện hay ghé qua Thanh Phong các, nàng muốn đi dạo phố để phơi được cái nắng sau những ngày ẩm mốc trong cung. Nàng mong sao không gặp ai quen, nàng đã đủ mệt mỏi rồi.
Đường phố tấp nập người mua kẻ bán, nàng ghé nơi này một xíu nơi kia một chút. Tâm trạng cực kỳ vui vẻ thì đến giữa trưa, Thúy Linh liền va vào một người, nàng loạng choạng suýt ngã may sao người đó kéo tay nàng lại kịp.
Lúc nhìn lại, té ra là nàng va vào một tiểu cô nương. Mà tiểu cô nương này quá xinh đẹp đi, đẹp hơn cả nàng, đẹp hơn tất cả mỹ nhân nàng từng thấy. Đôi mắt nàng ấy như muốn thâu trọn cả tâm hồn người đối diện, cái bớt đỏ hình con bướm nơi khóe mắt nàng ta như tô điểm thêm vẻ đẹp cho đôi mắt ma mị ấy.
“Cô nương?”, tiểu cô nương đó nhìn Thúy Linh một lượt, “Cô không sao chứ?”
“Ồ, không sao. Không sao.” Rõ ràng là nàng va vào người ta mà. Sao lại thành người ta lo lắng cho nàng thế này. “Tiểu cô nương không sao chứ?”
Thúy Linh thấy tiểu cô nương trước mắt hơi nhíu mày, buông tay nàng ra nói:
“Ta không sao.”
Nàng sờ mũi, nàng đã nên rời đi chưa nhỉ? Đang suy nghĩ nên làm thế nào, thì tiểu cô nương đó lại cầm tay phải của nàng lật ra xem, đôi mắt nàng ấy không chớp nghiêm túc nhìn kỹ tay nàng.
Thúy Linh không biết làm thế nào cho hợp, rụt rè kéo tay về mất tự nhiên nói:
“Cái này…!”
Bỗng tiểu cô nương đó cười thân thiện, nói:
“Thật ngại quá! Đã phi lễ cô nương rồi. Không biết ta có thể mời cô một bữa cơm tạ lỗi hay không?”
Thúy Linh bối rối nghĩ, đụng người ta là nàng, kể ra là nàng phải là người tạ lỗi chứ nhỉ? Còn nàng ấy xem tay cho nàng cũng không thể vì đó mà chấp nhất được. Thế nào cũng không thể để tiểu cô nương xinh đẹp này mời nàng một bữa cơm.
Nàng ấy như biết Thúy Linh đang nghĩ gì nhưng làm như thuận miệng nói tiếp:
“Cũng đã trưa rồi, chúng ta gặp nhau xem như là có duyên. Cô nương cũng không nên nghĩ nhiều. Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm bình thường mà thôi.”
Thúy Linh thấy không thể từ chối được nên cũng theo tiểu cô nương đó vào một quán cơm ven đường, tùy tiện chọn một cái bàn trong góc quán, lại gọi một ít thức ăn. Quá trình bình thường như vậy lại làm Thúy Linh rất vui vẻ, nàng cảm thấy mình không còn cô đơn, không còn lạc lõng một mình trong góc quán nữa rồi. Tâm tình nàng cứ thế mà tốt hẳn lên.
Trong lúc chờ món ăn được đem ra, Thúy Linh vui vẻ nói chuyện với tiểu cô nương mới quen. Cô nương ấy tên Dĩ Mạch, là một thương nhân và ngạc nhiên hơn Dĩ Mạch nhìn như thế mà lại hơn tuổi nàng. Dù nàng không biết Dĩ Mạch buôn bán gì, người ở đâu nhưng nàng lại có cảm giác tin tưởng nàng ấy. Dĩ Mạch kể nàng nghe những câu chuyện mà nàng ta đã trải qua ngoài kia, Thúy Linh chăm chú nghe nàng ấy kể, nàng thấy những câu chuyện đó như đang xảy ra trước mắt.
Có lẽ hai mươi năm qua Thúy Linh chưa bao giờ thoải mái thế này. Những câu chuyện Dĩ Mạch kể cực kỳ thú vị, trong thời chiến loạn này, một công chúa bị lạnh nhạt như nàng không phải dễ dàng muốn nghe là có người kể cho nghe. Quan trọng hơn nữa, lần đầu tiên có một cô nương cùng trang lứa nói chuyện với nàng tự nhiên như thế, như một người bạn mà thiếu nữ nào cũng muốn có. Giữa trưa hè nóng bức, trong không gian đầy mồ hôi và mùi dầu mỡ khó chịu là như thế nhưng Thúy Linh lại cảm thấy thoải mái, tâm hồn tưởng chừng đã lạnh ngắt của nàng đã có một ít ấm áp.
Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một xíu. Thúy Linh kéo Dĩ Mạch đi thăm thú kinh thành. Dù sao nàng ấy là người nơi khác đến, có người dẫn đường tất nhiên tiện hơn rất nhiều nên nàng ấy cũng vui vẻ đi theo.
Hai nàng lân la từ nơi này sang nơi khác, Thúy Linh cực kỳ tích cực giới thiệu các món ăn đặc sản, rồi những cửa tiệm nổi tiếng của kinh thành cho Dĩ Mạch nghe. Lúc đi ngang qua phố Đông, Thúy Linh có chút chần chừ, khu phố này toàn người có gia thế, người quen biết nàng cũng rất nhiều. Vào đây có hơi không an tâm, nhưng nàng muốn dẫn Dĩ Mạch xem qua Thùy Anh tiệm nổi tiếng, rồi nàng lại nghĩ đến Thanh Chi và tên họ Nguyên kia. Thật sự…
Dĩ Mạch đi bên cạnh, thấy nàng chần chừ dừng lại liền hỏi:
“Sao vậy?”
Thúy Linh sực tỉnh:
“Hả? À, không sao. Nào, nào. Dĩ Mạch đi theo ta. Đây là phố Đông, khu phố này tập trung toàn người giàu có, có gia thế của kinh thành. Nếu gặp may, cô có thể có mối làm ăn lớn đây. Đi, đi!”
Nàng lôi kéo nàng ấy đi tiếp. Hừ, gặp thì đã làm sao? Dẫn bằng hữu nàng đi thăm thú mới là việc quan trọng. Dẫu sao, nàng cũng đâu tránh được cả đời.
Phố phía Đông này do đối tượng qua lại phần lớn là người có tiền có quyền nên tính chuyên nghiệp hơn hẳn các khu phố khác. Đường xá được quét dọn sạch sẽ, người đi lại khá thưa thớt.
Thúy Linh mải mê giới thiệu cho Dĩ Mạch, rồi nàng định đi qua Thùy Anh tiệm sau khi giới thiệu một tràng dài để ghé Hồng Linh viện uống miếng nước thì bỗng nhiên Dĩ Mạch kéo nàng vào tiệm.
Thúy Linh lúc đầu rất ngạc nhiên, từ trưa tới giờ hai nàng đã đi hết mấy con phố, Dĩ Mạch cũng không có hứng thú vào trong bất cứ tiệm nào nhưng đến đây nàng ta lại bỗng nhiên kéo nàng vào ha; nhưng nghĩ lại dù sao Dĩ Mạch cũng là nữ nhân, hứng thú với trang sức là chuyện bình thường. Thúy Linh gật gù, thấy rất hợp lý theo chân nàng ấy bước vào tiệm.
Thân phận của Thúy Linh vốn đặc thù nhưng đây là lần đầu tiên nàng vào Thùy Anh tiệm, nhìn trang sức đủ mọi hình dáng, kích cỡ, chất liệu được sắp xếp ngày ngắn trên kệ. Thúy Linh đè nén kích động, nơi này đúng là làm trái tim nữ nhân tan chảy mà. Dù bản thân nàng vốn đạm bạc nhưng nhìn những kệ trang sức lấp lánh đủ mọi kiểu hình này, Thúy Linh xúc động nghĩ nàng muốn có thật nhiều ngân lượng để mua chúng.
Sau một lúc nỗ lực bình ổn tâm trạng, nàng len lén nhìn Dĩ Mạch, nàng tò mò muốn biết nàng ta cảm thấy thế nào nhưng trái với điều Thúy Linh suy đoán, nàng ấy đang chăm chú nhìn một chiếc nhẫn ngọc có họa tiết tinh xảo, cũng không biết làm từ loại ngọc nào chỉ thấy nó trong suốt và có một ít tơ đỏ trong đó một cách cẩn thận, không có cảm xúc gì. Thúy Linh bối rối nghĩ, chẳng lẽ chỉ có mình nàng kích động khi thấy những trang sức này hay sao?
Nhưng Thúy Linh không kịp để bản thân băn khoăn lâu thêm một xíu nào thì nghe giọng nói thời gian này trở nên cực kỳ quen thuộc vang lên:
“Ô, Hoàng tỷ cũng ở đây sao?”