Là nàng ta, lại là nàng ta, sao nàng đi đâu cũng gặp nàng ta vậy nhỉ? Mấy năm nay đâu phải chạm mặt nhau nhiều đến vậy. Bất mãn thì bất mãn nhưng Thúy Linh cũng quay ra sau cười chào một tiếng:
“Lục hoàng muội.”
Chữ “muội” chưa dứt, Thúy Linh ngạc nhiên nhìn người đang đứng bên cạnh vị hoàng muội này, nàng đáng lẽ không nên ngạc nhiên khi thấy Nguyên Mẫn ở đây chứ nhỉ? Chỉ là nàng đang tự mắng bản thân sao lại đi đâu cũng gặp toàn người quen, mà cũng toàn là người không nên gặp chứ. Nhất là tên Nguyên Mẫn kia, chỉ mới hôm qua không ngờ gặp lại nhanh như thế.
Vị Lục công chúa kia mềm mại nói tiếp, Thúy Linh hơi hơi thắc mắc là do tâm trí nàng đang bất ổn nên thấy nàng ta nói hơi to hay sao?
“Ngũ hoàng tỷ đến đây là mua trang sức ư?”
Thúy Linh lạnh nhạt cười trong lòng, vị này không nghĩ chữ “Ngũ hoàng tỷ” kia chính là chỉ đích danh vị công chúa bị lạnh nhạt nổi tiếng là nàng hay sao, kiểu lại không biết lượng sức lại đến đây mua trang sức hay sao? Xung quang bắt đầu vang lên tiếng xì xào to nhỏ.
Nàng ta lại nói tiếp:
“À, Nguyên Mẫn ca dẫn muội đi chơi một chuyến. Mẫu hậu cũng vui vẻ đồng ý nga. Nếu biết gặp Hoàng tỷ thì muội đã rủ Ngũ hoàng tỷ đi chung rồi.”
Ô, không cần nhắc khéo nàng tránh xa Nguyên Mẫn ra đâu. Ngũ hoàng tỷ ta cũng không muốn đi theo hai người các ngươi. Lại mang tiếng kỳ đà, Hoàng đế biết trân bảo yêu dấu của ông không vui có phải khổ nàng không?
Tiếng xì xào bắt đầu tăng lên, Thúy Linh bỗng nhận ra mình đã là tâm điểm của cả tiệm. Buổi chiều trời khá là mát mẻ nên các quý phu nhân và các vị tiểu thư rất rảnh rỗi đi mua sắm, lại bất ngờ chứng kiến một vở hoàng kịch thú vị thế này, họ cũng quá tốt số. AI trong kinh thành này chẳng biết vị Ngũ công chúa đạm bạc kia với Uy Vũ tướng quân là thanh mai trúc mã. Ai mà chẳng biết vị Lục công chúa xinh đẹp tựa như tiên nữ này có ý với Uy Vũ tướng quân. Đã là kịch hay còn là hoàng kịch không hứng thú mới là lạ.
Thúy Linh không ngại ánh mắt tò mò của mọi người dành cho nàng, bây giờ nàng chỉ lo nếu Dĩ Mạch biết thân phận của nàng sẽ thì nàng ấy sẽ phản ứng như thế nào. Nàng ái ngại nhìn qua thì đúng lúc Dĩ Mạch đang đi đến, nàng ta tựa hồ rất vui vẻ cầm hai chiếc túi nhỏ của tiệm, phấn khởi đưa Thúy LInh một túi:
“Đây, tặng cô xem như quà gặp mặt. Đừng ngại, ta thấy là nó vật cát tường, mang bên người rất tốt. Nhanh nhanh mở ra xem xem có hợp hay không?”
Thúy Linh cảm động. Tặng một người mới quen như nàng một món quà quý giá như thế này, thật chưa từng nghĩ tới. Người thân nàng còn chưa từng tặng nàng món quà nào đúng nghĩa.
Thúy Linh mở túi giấy lấy ra một khối ngọc bội trắng tinh, được khắc họa tiết hình mây cực kỳ tinh xảo, chất liệu này nhìn thế nào cũng là một món đồ trân quý. Thương nhân như nàng ta, dù giàu có cỡ nào nhưng ban đầu gặp mặt đã tặng một khối ngọc thế này cũng là quá… Thúy Linh cay cay sống mũi, nàng thật muốn khóc.
Dĩ Mạch cười tươi như hoa:
“Nào, cô sao lại xúc động như vậy? Lúc nãy, không phải cô than khát hay sao. Qua quán trà đối diện đi, ta khát quá!”
Dĩ Mạch không thèm để ý đến đám đông xì xào hay vị mỹ nhân xinh đẹp, mềm yếu đối diện cũng như nam nhân ngọc thụ lâm phong bên cạnh mỹ nhân đó, nàng ấy chỉ quan tâm mỗi Thúy Linh. Những người đang ở đó thì không như vậy, họ dùng hết sức để đánh giá Dĩ Mạch. Một tiểu cô nương dáng người nhỏ bé mặc trang phục bình thường lại cực kỳ có khí chất, nhan sắc thì, ừm, vị Lục công chúa lâu nay luôn được xưng là đệ nhất mỹ nhân có nhan sắc sánh ngang với tiên nhân cũng bị tiểu cô nương này làm cho lu mờ đi.
Về phần Lục công chúa, nàng ta thấy Thúy Linh trong tiệm nên không kiềm lòng muốn khích bác nàng vài câu. Hừ, vị hoàng tỷ tầm thường này có gì mà Mẫu hậu dặn nàng đừng phi lễ nàng ta, vì cái gì cơ chứ. Không phải là một yêu nữ hại dân hay sao? Là yêu nữ lại không có gia tộc chống lưng, nhan sắc thì tầm thường, cũng chẳng có tài năng gì nổi bật thế kia như thế nào lại khiến Nguyên Mẫn luôn chú ý nàng ta. Nguyên Mẫn chỉ được để ý mỗi mình nàng mà thôi.
Lục công chúa vốn có nhan sắc trời ban, lại là ái nữ của Hoàng đế nên nàng ấy không để ai vào mắt. Lục công chúa còn biết nhan sắc của nàng ấy là thứ hữu dụng nhất nên cực kỳ trân trọng, chăm sóc còn hơn các ái phi tranh sủng của Hoàng đế. Từ khi biết nhận thức đến nay, Lục công chúa chưa từng thấy ai đẹp hơn mình nhưng từ lúc nàng ấy thấy Dĩ Mạch, thấy bản thân là công chúa, là đại mỹ nhân mà lại không bằng một xú nha đầu quê mùa, dân dã. Nếu không có Nguyên Mẫn ở đây, nếu không phải ở trước mắt nhiều người, nàng ấy sẽ tát cho xú nha đầu này mấy tát, lại sai người rạch mặt nó xem nó có dám vác bản mặt bị hủy nhan đó ra phố hay không? Hừ, về cung nàng phải sai người đi phá hủy nhan sắc kia nếu không vị trí đệ nhất mỹ nhân của nàng sẽ không giữ được mất.
Khoan đã, Nguyên Mẫn. Lục công chúa len lén nhìn hắn thì thấy hắn ta đang chăm chú nhìn Dĩ Mạch không biết đang suy nghĩ gì. Lục công chúa tức giận trong lòng nhưng vẫn dịu dàng ngăn cản Dĩ Mạch đang kéo Thúy Linh định ra ngoài:
“Ngũ hoàng tỷ, đây là bằng hữu của tỷ hay sao?”
Lúc này, Thúy Linh mới bừng tỉnh, nàng nhớ ra vị Lục công chúa này cực kỳ căm ghét ai đẹp hơn nàng ấy. Nhớ vài năm trước có vị phi tần nọ có đôi mắt cực kỳ đẹp mới vào cung được ít lâu liền bị phát hiện đã chết, thân thể bị tra tấn, đôi mắt còn bị móc mất, cực kỳ đáng sợ. Hoàng đế nghe nói nổi giận lôi đình nhưng nàng ta khóc quấy, tuyệt thực một bữa liền khiến Hoàng đế dịu lại. Chuyện này cũng yên ắng mất. Bây giờ Thúy Linh cực kỳ lo lắng, vị kia là ái phi đang được sủng hạnh mà còn bị kết quả thảm như vậy, thế thì Dĩ Mạch nàng ấy chỉ là một thương nhân phải làm sao?
Nàng đang cuống cả lên thì cảm thấy tay mình được nắm lấy, nhìn qua thấy Dĩ Mạch đang mỉm cười với nàng. Bất giác, nàng trở nên bình tĩnh:
“Là bằng hữu của ta.” Dù chỉ là danh phận nhưng nàng cũng là Ngũ công chúa của An Thụy, có lấy tính mạng nàng cũng phải bảo vệ Dĩ Mạch.
“Ồ!”, Lục công chúa cười nhẹ, “Vậy tốt quá, Hoàng tỷ có thể chờ muội một xíu không? Rồi chúng ta cùng qua Hoàng Linh viện uống một tách trà nhé!”
Nàng ta ngoài mặt thì dịu dàng, nhưng trong lòng lại lành lùng nghĩ bản thân nàng là Lục công chúa thân phận cao quý sao lại có thể chịu thua một xú nha đầu dân dã có tí nhan sắc được. Chỉnh nó đơn giản hơn lật bàn tay.
Nghĩ thế nàng ta vui vẻ gọi chưởng quầy:
“Chiếc nhẫn Bạch Hỏa Linh đâu rồi? Ta muốn mua.”
Chưởng quầy nghe thấy thế hơi lúng túng nói:
“Lục công chúa trách tội. Chiếc nhẫn đó vừa bán đi xong.”
Lục công chúa liền nổi giận:
“Ai là kẻ mua nó?”
“Là ta!”, Dĩ Mạch cười híp mắt tự nói. Thúy Linh trong lòng tự nhủ không hay rồi.