Thúy Linh nhíu mày, Bạch Hỏa Linh chẳng lẽ là chiếc nhẫn hồi nãy, giá trị nhìn thế nào cũng biết chắc chắn không nhỏ. Dĩ Mạch như thế liền mua hai món đồ quý giá, không biết thân phận của nàng ta là gì hay đơn giản chỉ là một thương nhân lang thang?
Dù sao chỉ là một chiếc nhẫn, người luôn để ý hình tượng như Lục hoàng muội chắc sẽ không vì một món trang sức mà làm lớn chuyện lên đâu nhưng chuyện xảy ra lại rắc rối không như nàng nghĩ.
Lục công chúa nhỏ nhẹ nói với Dĩ Mạch:
“Muội muội có thể bán lại cho tỷ không?”
Thúy Linh nghe như thế cảm thấy suýt ngất, Dĩ Mạch lớn hơn cả nàng nha, còn Lục công chúa năm nay mới 16 tuổi là nhỏ hơn nhiều so với nàng ấy. Một tiếng muội muội này không thích hợp lắm, nhưng mà nhìn khuôn mặt bé nhỏ có thể búng ra sữa của Dĩ Mạch… Thúy Linh thở dài, lúc nãy nàng cũng gọi nàng ta là tiểu cô nương mà. Khuôn mặt này đúng là quá lừa người.
Dĩ Mạch nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp:
“Ôi, ngại quá. Chiếc nhẫn này muội cực kỳ thích nên mới mua nó. Tỷ tỷ có thể mua những chiếc nhẫn khác quý giá, đẹp đẽ hơn mà.”
Chỉ là một nha đầu thường dân mà dám xưng tỷ muội với nàng, lại còn không chịu nể mặt nàng mà đưa chiếc nhẫn. Thật làm nàng tức chết, Lục công chúa thở ra một hơi lại dịu dàng hỏi:
“Muội muội ngoan có biết ta là ai không?”
Dĩ Mạch ngây ngô, lắc đầu.
Lục công chúa cực kỳ tức giận đúng là một nha đầu thấp kém, xem như ta rộng lượng không chấp. Nàng ta tiếp tục kiên nhẫn dỗ dành Dĩ Mạch:
“Ta là Lục công chúa đấy! Muội muội ngoan ngoãn bán cho ta chiếc nhẫn đó nào. Hay ta mua cho muội chiếc nhẫn khác đẹp hơn nhé!”
“Oa, vị này là Lục công chúa lại gọi cô là Ngũ hoàng tỷ nha. Ta nhất thời hồ đồ rồi!” nàng ta kéo tay Thúy Linh, cực kỳ ngưỡng mộ nói: “Vậy người là Ngũ công chúa rồi. Oách quá! Ta thế này mà là bằng hữu của công chúa này.”
Thúy Linh ngượng nghịu gãi đầu, Ngũ công chúa là danh hảo thôi. Thân phận nàng còn không bằng một tiểu thư có chút gia thế.
Lục công chúa một bên tức giận đến mức vò nát cả khăn lụa dưới tay áo, nha đầu kia không thèm để nàng vào mắt mà xem việc làm bằng hữu với vị kia làm sang. Haha, thật tức chết nàng.
Lục công chúa vẫn kiên nhẫn thuyết phục Dĩ Mạch dù giọng điệu đã không còn dịu dàng như trước mà còn có chút đanh đá, nàng ta đến gần Dĩ Mạch:
“Muội muội ngoan ngoãn bán lại cho ta nào!”
Rồi lại dùng thanh âm cực nhỏ để cho Dĩ Mạch và Thúy Linh nghe vì nàng ta biết Thúy Linh không thể làm gì nàng:
“Nếu không bán, đừng trách ta vô tình.”
Thúy Linh cảm thấy một cỗ tức giận xộc lên mặt, ỷ quyền cướp của ư? Nàng ta còn gì là thể thống của công chúa đương triều cơ chứ. Nàng mới mở miệng định nói thì thấy tay mình bị nắm chặt sau đó liền nghe giọng của Dĩ Mạch sợ sệt vang lên:
“Sao Lục công chúa lại nói như vậy, dù sao đi nữa chiếc nhẫn này dân nữ cũng đã bỏ tiền ra mua. Giấy giao dịch vẫn còn đây. Làm sao công chúa có thể nói là muốn lấy đi được.”, nàng ấy lấy tay áo vệt qua mắt tựa như đau khổ lắm, còn chấm chấm nước mắt, dáng vẻ cực kỳ yếu đuối nói “Tỷ tỷ của dân nữ sắp cưới, dân nữ lặn lội lên kinh thành chỉ là muốn mua cho tỷ tỷ một món quà cưới ưng ý. Đâu biết công chúa người cũng ngắm trúng. Oa, ta chỉ muốn tặng quà cho tỷ tỷ thôi mà, sao người lại muốn đánh ta.”
Thúy Linh lặng người, Dĩ Mạch này thật quá có tâm đi, nhưng thương nhân như nàng ta lặn lội đi mua quà cưới cho tỷ tỷ đúng là quá cảm động.
Lục công chúa đối diện lại giận đến run người, xú nha đầu không biết trời cao đất dày là gì; thế nào lại thành nàng đang cậy quyền dọa đánh người. Còn tỏ vẻ sợ sệt, yếu đuối cặp mắt kia rõ ràng là nhìn nàng khiêu khích. Lục công chúa không nhịn nổi chỉ tay vào mặt Dĩ Mạch:
“Ngươi…ngươi…”
Nửa buổi cũng không nói nên lời, đám người đang hóng chuyện xung quanh thấy tiểu cô nương xinh đẹp đau lòng cũng thấy xót xa, người này kẻ nọ góp một câu, đại ý cũng là đừng ỷ quyền thế mà hiếp đáp dân lành. Haha, loạn rồi, loạn thật rồi. Lục công chúa mặt mày vặn vẹo chỉ vào đám người:
“Câm ngay!”
Mọi người lập tức yên lặng, đây đâu phải là Lục công chúa dịu dàng như nước, tính tình như thiên tiên mà thiên hạ đồn thổi đâu cơ chứ nhưng dù sao đây là hòn ngọc của Hoàng đế nha! Họ không dám trái ý nàng, trêu đùa với cái mạng nhỏ này đâu. Chỉ trách tiểu cô nương kia kém may mắn.
Lục công chúa lại chỉ vào mặt Dĩ Mạch nói:
“Ngươi quá đê tiện!”
Dĩ Mạch mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước sợ hãi nhìn nàng ta. Đáng thương đến nỗi Nguyên Mẫn đứng yên nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng:
“Lục công chúa, người đừng làm loạn nữa. Chúng ta mua chiếc nhẫn khác. Vị muội muội từ xa đến kinh thành mua quà cưới không nên gây khó dễ.”
Lục công chúa tức muốn khóc, cầm tay Nguyên Mẫn nũng nịu nói:
“Nhưng người ta năn nỉ mãi phụ hoàng mới đồng ý để ta mua đó!”
Thúy Linh kinh ngạc nghĩ, với tiền của nàng ta mà phải đi xin phụ hoàng hay sao? Giá trị chiếc nhẫn này không thể đoán nổi rồi.
Nguyên Mẫn bất đắc dĩ thở dài:
“Nào, ngoan ta mua cho công chúa chiếc nhẫn khác được chứ?”
Rồi hắn quay sang Dĩ Mạch:
“Thật có lỗi với tiểu cô nương quá, không bằng để ta mời một bữa cơm để chuộc lỗi.”
Lục công chúa bên cạnh khinh thường nhìn Dĩ Mạch, dám vọng tưởng đến Nguyên Mẫn chỉ có một con đường chết. Dĩ Mạch trái với dự kiến của mọi người, đối diện với “Đệ nhất nam tử, tướng quân uy vũ” tim không đổi, chân không run nhẹ nhàng từ chối:
“Dù sao vấn đề cũng đã được giải quyết. Dân nữ cũng phải cáo từ. Xin thất lễ!”
Nàng ta hành lễ rồi cùng Thúy Linh tiêu sái rời đi, để lại một đám người ngẩn ngơ.
Trời đã tắt nắng, hai thiếu nữ yên lặng vừa đi vừa gặm bánh bao nóng hổi. Lúc bánh bao vừa hết cũng là lúc hai nàng đến gần cổng cung. Thúy Linh đưa cho Dĩ Mạch cây trâm gỗ yêu thích của nàng:
“Dù không quý giá nhưng đây là tấm lòng của ta. Ngươi đừng từ chối!”
Dĩ Mạch vui vẻ nhận lấy cất vào túi, rồi làm ra dáng vẻ nghiêm túc nói:
“Ngọc bội ta tặng cô phải luôn luôn đeo bên người, đi đâu cũng phải mang theo. Với bản thân cũng không nên quá cam chịu, người khác thấy cô không phản bác lại càng lấn tới mà thôi. Bản thân không thoải mái thì không nên cố gắng giữ trong lòng. Ta ở kinh thành vài ngày nữa sẽ rời đi, e là không gặp được cô nữa rồi. Mong khi gặp lại cô đang hạnh phúc.”
Thúy Linh nắm tay nàng ấy nói:
“Biết được ngươi là hạnh phúc của ta. Hôm nay nhìn ngươi đối đầu với Lục hoàng muội ta thật sự ngưỡng mộ. Lúc thấy nàng ta không giữ được hình tượng như thế, ta thấy rất vui vẻ và thật sự thấy ghen tị với tỷ tỷ của ngươi lại có muội muội tốt như vậy.”
Dĩ Mạch bật cười:
“Ta làm gì có tỷ tỷ, lúc nãy là đùa nàng ta xíu thôi.”
Thúy Linh tăng phần cảm phục. Dĩ Mạch nghiêm túc nhắc lại lần nữa:
“Phải luôn mang khối ngọc bội bên người! Vào cung đi. Hãy bảo trọng!”
Thúy Linh bỗng dưng nhớ ra, sốt ruột nói:
“Ngươi mới cần bảo trọng, rời thành ngay đi. Lục hoàng muội về chắc chắn sẽ làm loạn lên, sai người giết ngươi mất.”
Dĩ Mạch cười nhạt, khinh thường nói:
“Bản lĩnh nàng ta không lớn đến vậy!”
“Là ngươi khinh thường nàng ta rồi. Nàng ta không có bản lĩnh nhưng người của nàng ta có.”
Dĩ Mạch không vội chỉ nhàn nhã nói:
“Giết được ta khó hơn lấy sao trên trời nên cô an tâm đi. Nhưng cô phải hứa luôn luôn mang theo ngọc bội. Hứa đi!”
“Được rồi, ta hứa!”
“Vào cung đi, bảo trọng. Ta đi đây.”
Nhìn theo bóng lưng của Dĩ Mạch từ từ biến mất Thúy Linh không yên lòng hồi cung. Suốt đêm đó nàng ngắm nghía ngọc bội không buông. Lại nghĩ đến hôm nay, sau bao nhiêu năm cuối cùng nàng đã có một bằng hữu là nữ nhân.
Thúy Linh hạnh phúc ôm ngọc bội thiếp đi.
Nửa đêm canh ba thành phía Tây.
Dĩ Mạch an ổn ngắm trăng trong hoa viên nhà trọ. Cảnh tượng mỹ nhân ngắm trăng đó sẽ cực kỳ hoàn hảo nếu xung quanh nàng không phải là xác chết bê bết máu, thân thể biến dạng.
Bỗng nhiên chiếc bóng của Dĩ Mạch chuyển động, nó phình to ra kéo cả đám thân thể xuống, mọi thứ trở lại như cũ như chưa có vụ thảm sát nào xảy ra. Nàng lười nhác, nằm ẹp xuống bàn đá. Bản lĩnh của đám người này thật kém cỏi. Biết ma pháp chỉ có vài tên mà dám nửa đêm nửa hôm đi làm chuyện xấu, không biết lượng sức.
Dĩ Mạch cầm chiếc nhẫn Bạch Hỏa Linh ngắm nghía, dưới ánh trăng những sợi tơ đỏ như đậm thêm còn tỏa ra một luồng sáng xanh lè cực kỳ quỷ dị. Nàng thở dài cất chiếc nhẫn, đi về phòng.
Nàng vốn không ngại cho vị Lục công chúa kia tan vào hư vô nhưng nếu nàng ta chết lúc này thì chỉ kiếm thêm một đống rắc rối cho nàng, mà nàng lại không muốn bản thân mệt mỏi ha. Dĩ Mạch vươn vai trùm chăn ngủ. Mai nàng còn phải đi mua cả đống đồ.