Bạch Bào Tổng Quản

Chương 389: Chương 389: Pháp hằng




- Lão Thôi ngươi gọi ta tới đây là có chuyện gì?

- Ha ha, không phải là ta, là thiếu minh chủ mời Đại tổng quản.

Khuôn mặt mập mạp của lão Thôi lập tức trở nên nghiêm túc trịnh trọng:

- Đại tổng quản, xin mời ra phía sau!

Sở Ly gật gù.

Một lát sau, Hàn Phi đẩy rèm cửa ra, tiến vào tiệm cơm, xuất hiện ở trước người của Sở Ly.

Sở Ly kinh ngạc đánh giá hắn, cười nói:

- Hàn huynh, đã xảy ra chuyện gì, bị thương sao?

Sắc mặt Hàn Phi tái nhợt, thân thể suy yếu, vung vung tay ngồi vào phía đối diện hắn:

- Khỏi cần nói.

Lão Thôi cẩn thận từng li từng tí một đỡ lấy hắn.

Sở Ly đưa tay nắm lấy cổ tay hắn, cau mày nói:

- Nội lực thật là bá đạo... Là ai làm?

Hắn điều động linh khí tiến vào, Hàn Phi cảm nhận được thân thể ấm áp, khuôn mặt tức thì run lên.

Hàn Phi thở dài:

- Không biết tên, là một tên rất lợi hại!

- Chỉ có một người?

- Sở huynh tiến vào Vương phủ cho nên có khả năng không biết, gần đây trong nhánh sông xuất hiện một ma đầu, thích ăn não người, đã giết không ít người, ta đi thu thập hắn, kết quả bị hắn thu thập, thiếu chút nữa đã mất mạng.

Hàn Phi lắc đầu than thở:

- Nếu không phải có đám người Tiểu Nghiễn liều mạng cứu giúp, sợ rằng óc của ta cũng bị ăn rồi.

- Các nàng đâu?

- Đều bị trọng thương.

Hàn Phi cười khổ nói:

- Cũng may có Kỳ Nguyên đan Sở huynh đưa, bằng không, lần này Tiểu Nghiễn sẽ mất mạng!

- Ăn não người sao?

Sở Ly cau mày nói:

- Lẽ nào là luyện tà công gì đó?

- Khẳng định là như vậy.

Hàn Phi cảm giác mình như đang được ngâm ở bên trong dòng nước ấm, hắn thoải mái hơn nhiều, thở dài nói:

- Thân pháp của tên này quá nhanh, trảo công quỷ dị, quả thực ta không phải là đối thủ của hắn!

- Hàn huynh cũng không phải là đối thủ của hắn, có lẽ hắn đã ăn óc của không ít người chứ?

Sở Ly biết khinh công của Hàn Phi trác tuyệt, không phải là người bình thường có thể so sánh được, hắn có thân pháp nhanh mà cũng không phải là đối thủ, từ đó có thể thấy người này lợi hại ra sao.

- Hai mươi mấy người, cũng may hắn chỉ thích ăn óc của cao thủ võ lâm, không để ý tới người bình thường.

- Phủ Quốc Công điều động, nhưng vẫn không tìm được hắn.

- Tên này rất giả dối, một khi người nhiều thì hắn sẽ không xuất hiện, hơn nữa thân pháp rất nhanh, rất khó nắm bắt được!

Sở Ly nghe được câu này lập tức cau mày không ngớt.

Đã như thế, người này quả thật là phiền phức.

Hơn nữa ăn óc người, tạo thành ảnh hưởng cực xấu, nếu không phủ Quốc Công không thể nhanh chóng bắt lại, như vậy sự uy nghiêm và kinh sợ trước đó sẽ lần nữa biến mất, các nhân vật võ lâm sẽ lại rục rà rục rịch.

Sở Ly nhìn kinh mạch của Hàn Phi một chút, tươi cười:

- Cũng còn may, có nội lực của hắn.

Hàn Phi bị thương không nhẹ, vẫn không thể loại bỏ nội lực của đối phương ra ngoài cơ thể.

Có cỗ nội lực bá đạo này thì Sở Ly có thể sử dụng thần thông Thông Thiên triệt địa để tìm tới đối phương.

Hắn nghĩ tới là làm, hắn trực tiếp cảm ứng luồng nội lực này, vận chuyển thần thông Thông Thiên triệt địa.

Một lát sau, hắn buông tay ra, nở một nụ cười.

- Công tử, đã tìm được hắn rồi sao?

Tuyết Lăng vội hỏi.

Sở Ly nói:

- Ừm, hiện tại ta sẽ qua đó, ngươi cứ hồi phủ chờ ta.

- Công tử cẩn thận!

Tuyết Lăng vội nói.

Sở Ly cười nói:

- Yên tâm đi, ta đi một chút sẽ trở lại... Hàn huynh, ta đi xử lý người này một chút, tránh cho lại có người bị hại.

- Sở huynh ra tay, nhất định sẽ không thành vấn đề.

Hàn Phi cười nói:

- Chỉ có điều cẩn thận trảo công của hắn, quả thực là không gì không xuyên thủng, phải đề phòng hắn thấy tình thế không ổn sẽ chạy trốn.

Sở Ly cười gật đầu, đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.

Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm, than thở:

- Chỉ mong thuận lợi, tên này thật sự rất đáng chết!

Tuyết Lăng nói:

- Hàn công tử, người kia có dáng vẻ như thế nào?

- Nhìn rất khá, xem ra chừng bốn mươi tuổi.

Hàn Phi lắc đầu nói:

- Xem dáng vẻ của hắn, ai cũng không nghĩ ra hắn lại là người tà ác như thế!

- Rốt cuộc tại sao lại muốn ăn não người cơ chứ?

Tuyết Lăng nhíu mày nói:

- Quá kỳ quái!

Có người thích não lợn, ăn não của những động vật khác, nhưng không có ai thích ăn não người cả.

Lão Thôi ở một bên cười khà khà hai tiếng:

- Có lẽ não người ngon lành hơn!

- Lão Thôi!

Hàn Phi trừng mắt quát lên:

- Có để cho người khác ăn cơm nữa không?

Lão Thôi vội vã cười nói:

- Công tử, ta chỉ nói một chút mà thôi, có lẽ khẩu vị của tên này đặc biệt, ta lại không như hắn mà!

- Cút đi!

Hàn Phi vung vung tay.

Lão Thôi cười khà khà, lại ôm quyền cáo từ với Tuyết Lăng.

Tuyết Lăng than thở:

- Nói không chừng lời lão Thôi nói chính là sự thực, khẩu vị của tên kia rất đặc biệt.

- Chuyện này thì lại không chắc!

Hàn Phi lắc đầu:

- Ta đoán tên kia đang luyện tà công gì đó, cần não người, có điều Sở huynh đã ra tay, nhất định sẽ không thành vấn đề!

- Chỉ hy vọng như thế...

Tuyết Lăng lại có chút bận tâm.



Sở Ly lóe lên xuất hiện ở trong một rừng cây, hắn đã nhìn thấy mục tiêu của mình.

Ngoại trừ hắn ra còn có năm hòa thượng khác nữa.

Mà trong năm hòa thượng này hắn nhận ra một người, thanh niên thiên tài Pháp Viên của Đại Lôi Âm tự, lần trước thiếu chút nữa đã giết mình.

Lúc này năm người này đang vây quanh một hán tử trung niên tuấn tú, sắc mặt âm trầm.

Sở Ly thầm than, thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nam tử tuấn tú như vậy, ai có thể nghĩ tới lại là hạng người tà ác, thích ăn não người như vậy cơ chứ.

Thân thể của Sở Ly giấu ở trong rừng cây, vận chuyển Khô Vinh kinh, không lo người bên ngoài cảm ứng được hắn.

Pháp Viên mang theo bốn hòa thượng trung niên vây quanh nam tử trung niên tuấn tú vào giữa, tay hắn hợp thành hình chữ thập than thở:

- Pháp Hằng sư huynh, theo chúng ta trở về tự đi!

Nam tử trung niên tuấn tú cười nhạt, lắc đầu nói:

- Pháp Viên, ngươi hà tất phải đi tìm cái chết cơ chứ?

- Pháp Hằng sư huynh, ngươi đã đi vào đường tà ác, khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ, cần dùng phật pháp để tiêu trừ, bằng không, cuối cùng sẽ khó thoát khỏi kết cục tự bị lý trí tà ác thôn phệ mà chết.

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập thở dài:

- Nếu như sư huynh lại u mê không tỉnh, dưới nhân quả, khó quay đầu lại được nữa!

Trung niên tuấn tú cười ha hả, nói:

- Ta vừa luyện công pháp này thì đã không nói tới nhân quả nữa, Pháp Viên, ngươi trở về đi thôi, ngày hôm nay ta sẽ không giết các ngươi!

Pháp Viên than thở:

- Sao phải khổ vậy chứ?

Pháp Hằng lắc đầu cười nói:

- Pháp Viên, có cái gì mà khổ cơ chứ? Ta cảm thấy tiêu dao tự tại, muốn giết ai thì giết, đây mới thật sự là khoái hoạt, nhớ lại trước đây, niệm kinh cả ngày trong tự quả thực là thảm không thể nói nổi!

- Pháp Hằng sư huynh, xem ra chúng ta chỉ có thể áp giải ngươi trở về tự mà thôi!

Pháp Viên lắc đầu nói:

- Ta thực sự không nghĩ tới Pháp Hằng sư huynh sẽ đi đến một bước này. Nếu như biết như vậy, lúc trước dù thế nào cũng sẽ không để cho ngươi luyện tà công này!

- Nhiều lời vô ích, động thủ đi.

Pháp Hằng cười nói:

- Nể tình đồng môn, ta sẽ không giết các ngươi, chỉ cần các ngươi giữ lại được ta!

Hắn dứt lời rồi lập tức lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở ngoài hai trượng.

- A di đà phật...

Năm tiếng phật hiệu đồng thời vang lên, bốn hòa thượng bay đến không trung, vững vàng đáp xuống chung quanh hắn, vây quanh hắn vào giữa.

Pháp Viên nói:

- Sư huynh, các sư huynh Hàng ma viện ra tay, ngươi phải cẩn thận!

- Hừ, vậy thì như thế nào chứ?

Pháp Hằng cười lạnh một tiếng, thân thể gầy gò đột ngột huyễn hóa ra mấy cái bóng, mỗi người mang theo một cái bóng đánh về phía một người.

Bốn hòa thượng nhắm mắt, làm như không thấy hai tay của hắn, sau đó lại đẩy ra một chưởng lên trên không trung.

- Ầm!

Bóng người Pháp Hằng xuất hiện ở giữa không trung, kinh ngạc quét mắt nhìn bốn người một chút.

Thân pháp này của hắn đã lừa gạt vô số người, lại không thể lừa gạt được bốn gia hỏa này của Hàng ma viện, quả nhiên không hổ là Hàng ma viện!

Chỉ lực của Pháp Viên vô thanh vô tức bắn đến, khi thi triển Vấn Tâm chỉ vô hình vô tướng, khó lòng đề phòng.

Thân thể Pháp Hằng lung lay một hồi, xuất hiện thêm hai cái bóng, tránh ra khỏi Vấn Tâm chỉ, lần nữa đánh về phía bốn hòa thượng.

Bốn hòa thượng bất động, lại vỗ một chưởng về phía hư không, lần nữa tạo ra chấn động ép Pháp Hằng đi ra.

Pháp Hằng cau mày, một lần là may mắn, hai lần thì lại không phải đơn giản chỉ là may mắn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.