Bạch Bào Tổng Quản

Chương 388: Chương 388: Phục chức




- Điện hạ, trước tiên phải xử lý việc vặt sạch sẽ, tâm không lo lắng, khi đó lại bế quan cũng không muộn, bằng không chuyện đời không ngừng kéo tới, sẽ không có cách nào bình tĩnh lại được.

Tay Hư Ninh hợp thành hình chữ thập nói.

An vương cười nhạt nói:

- Kỳ thực cũng không có việc vặt gì, cứ để bọn họ tùy ý thôi.

Hư Ninh nói:

- Chẳng lẽ điện hạ bị A Tu La thần công làm ảnh hưởng, đã quên hoàng đồ bá nghiệp của người rồi sao?

Hắn âm thầm thở dài, A Tu La thần công ảnh hưởng đối với tâm tính đã vượt quá tưởng tượng của hắn. Trong thời gian ngắn như vậy, An vương như đã biến thành người khác, đối với chuyện trong Vương phủ rất lãnh đạm, trong lòng chỉ có luyện công, một lòng chỉ muốn giết Sở Ly, chỉ muốn luyện công mà thôi.

Nếu cứ tiếp tục như thế, đương nhiên hắn sẽ trở thành cao thủ hàng đầu, thậm chí giết được Sở Ly. Thế nhưng lại không khát vọng như vậy đối với ngôi vị hoàng đế nữa, không theo đuổi nữa, trái lại còn theo đuổi giết chóc, theo đuổi lực lượng vô tận.

Hư Ninh không biết chuyện này đối với An vương là chuyện tốt hay là chuyện xấu, thế nhưng lại biết, nếu như cứ tùy ý để chuyện này tiếp tục phát triển như vậy thì An vương sẽ trở thành nô lệ của A Tu La thần công, trở thành người chỉ biết giết chóc.

- Điện hạ, ta có một điều thỉnh cầu.

Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập trịnh trọng nói.

An vương quay đầu nhìn hắn:

- Tôn giả mời nói.

- Xin điện hạ mỗi ngày lấy ra hai canh giờ để đọc kinh Phật.

Hư Ninh nói:

- Sớm muộn đều phải đọc một lần.

- Hai canh giờ!

An vương cau mày.

Thời gian của hắn có hạn, nào có nhiều thời gian như vậy để tụng kinh cơ chứ?

Hư Ninh nói:

- Nếu như điện hạ không muốn trở thành người chỉ biết giết chóc thì sớm muộn phải tụng kinh Phật một canh giờ, trấn áp ý giết chóc!

An vương suy nghĩ một chút.

Tình cảnh vừa nãy khiến cho trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, thiếu chút nữa đã mất mạng.

A Tu La thần công này quả nhiên có uy lực vô cùng, tiến cảnh rất nhanh, quả thật có tai hại, cần phật pháp để hóa giải, xem ra chỉ có thể lấy ra hai canh giờ này để tụng kinh.

- Được rồi, bản vương đồng ý!

An vương trầm giọng nói.

- A di đà phật... thiện tai, thiện tai!

Tay của Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ.

An vương nói:

- Ta muốn khôi phục chức vị Đại tổng quản của Sở Ly!

Hư Ninh bình tĩnh nhìn về phía hắn.

An vương nói:

- Trước khi giết hắn, trước tiên phải lợi dụng tài hoa của hắn một chút, nếu hắn đã thích danh vọng thì bản vương sẽ tác thành cho hắn!

- Lẽ nào Vương gia đã buông ân oán rồi sao?

- Hừ, ta chỉ muốn nhìn thấy hắn phí công, thống khổ không cam lòng chết đi mà thôi!

An vương nở một nụ cười gằn:

- Hắn đắc nhân tâm thì làm sao cơ chứ? Chung quy vẫn phải chết dưới tay ta, đến lúc đó, nhất định hắn sẽ rất không cam lòng, cảm thấy một phen khổ tâm chung quy vẫn hóa thành nước chảy, mang theo tiếc nuối vô tận mà chết đi!

- Lẽ nào Vương gia không lo lắng hắn sẽ làm hỏng Vương phủ hay sao?

Hư Ninh hiếu kỳ hỏi.

An vương khẽ cười một tiếng:

- Vương phủ có gì mà tổn thất cơ chứ? Chỉ cần có bản vương ở đây, Vương phủ vẫn còn, bản vương không có ở đây, Vương phủ cũng không còn, cứ tùy ý để Sở Ly dằn vặt đi!

Hư Ninh chậm rãi gật đầu, lặng lẽ không nói.

Tâm tính của An vương càng ngày càng lạnh lùng, thậm chí đối với thê tử và nữ nhi của mình cũng rất thờ ơ.

Chuyện này cố nhiên là bị A Tu La thần công làm ảnh hưởng, nhưng nếu không phải trong xương của hắn có sự ích kỷ và lạnh lùng thì A Tu La thần công cũng không có cách nào nhanh chóng thay đổi hắn như thế được.

Vương gia cũng là người vô tình, xuất thân từ gia đình đế vương thường thường sẽ coi tình thân rất đạm bạc, tâm tính ích kỷ, đây là tật xấu không có cách nào thay đổi được.

An vương nói:

- Để ta đi nói một tiếng, sau đó lập tức trở về bế quan, Tôn giả chờ chút.

- Xin Vương gia cứ tự nhiên.

Tay Hư Ninh hợp thành hình chữ thập thi lễ.



Lúc sáng sớm, ánh nắng tươi sáng, không khí rất là trong lành.

Sở Ly luyện công xong, đã đi tới Thiên Xu Viện.

Tuyết Lăng đang luyện công ở trong viện, Liễu Nhứ và Tiêu Thi ngồi ở một bên quan sát, như thưởng thức điệu múa vậy.

Tiêu Thi ngồi ở trên giường nhỏ, mặc một bộ la sam màu tím, toàn thân trắng như ngọc, trên dưới quanh người chỉ có tóc mai và con ngươi là màu đen.

Tiêu Thi liếc nhìn hắn một chút, như cười mà không phải cười:

- Chúc mừng, Đại tổng quản!

Sở Ly cười nói:

- Chuyện này có gì mà chúc mừng cơ chứ?

Tiêu Thi cười nói:

- Thăng quan không đáng chúc mừng hay sao? Trời vừa sáng Tống tỷ tỷ và Tiết tỷ tỷ đã không thể chờ đợi được nữa mà chạy tới nói, An vương đã khôi phục chức vị cho ngươi. Hơn nữa còn chưởng quản chuyện trên dưới trong Vương phủ, không chỉ có phục hồi nguyên chức mà quyền càng to lớn hơn trước nữa!

- Chỉ là công dã tràng mà thôi.

Sở Ly cười nói:

- An vương vừa xuất quan sẽ lập tức thu hồi lại, sẽ lại lột bỏ chức vụ Đại tổng quản này của ta.

- Vậy cũng không hẳn.

Tiêu Thi hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi là nhất phẩm mà hắn lại làm như thế, đại thần trong triều đình sẽ nghĩ sao? Nhất định sẽ buộc hắn đàng hoàng thừa nhận Đại tổng quản như ngươi.

Tuy An vương là Vương gia, nhưng cấp bậc không bằng Sở Ly, cho dù ở Vương phủ thì cũng không thể tùy tâm xử trí, bằng không cấp bậc nghiêm ngặt để ở đâu cơ chứ? Mà căn cơ của triều đình cũng bị dao động, đây là chuyện mà tất cả đại thần không cho phép, thậm chí hoàng thượng cũng sẽ không cho phép.

Nếu như là ở phủ Quốc Công, địa vị cao cả, Quốc Công gia lại có cấp bậc cực cao, những đại thần khác không có cách nào xoi mói và bình phẩm được, mà phủ Quốc Công cũng không để ý tới.

Thế nhưng Vương phủ ở Thần Đô, ở dưới mí mắt của tất cả đại thần, cấp bậc của Vương gia không đủ cao, Vương phủ lại không có địa vị siêu phàm như phủ Quốc Công, cho nên An vương sẽ không ép được Sở Ly.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Xét rốt cuộc, đây vẫn là Vương phủ của An vương.

Tuyết Lăng thu công, nói:

- Công tử, lão Thôi của Giang Xuyên minh cũng đã tới Thần Đô.

- Ồ?

Sở Ly cười nói.

Vốn hắn cho là lão Thôi sẽ đi tới Sùng Minh thành, không nghĩ lại đến Thần Đô.

Tuyết Lăng nói:

- Hắn truyền đến tin tức, muốn gặp công tử.

- Hừm, cũng tốt.

Sở Ly gật đầu nói:

- Có lẽ có chuyện quan trọng, bên Giang Xuyên minh đã xảy ra chuyện gì sao?

Tuyết Lăng nhíu mày nói:

- Dường như có một cao thủ hàng đầu, võ công cực kỳ cao, khiến cho bên bọn họ rất phiền não, quấy nhiễu cho cả minh không được yên bình.

- Phủ Quốc Công không ra tay sao?

- Vẫn không tìm ra được tên này, xuất quỷ nhập thần, khinh công vô cùng tốt!

Sở Ly suy nghĩ một chút:

- Lẽ nào hắn có tin tức của người này sao?

- Có lẽ là không.

Tuyết Lăng nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng tiếp nhận khăn mặt mà Liễu Nhứ đưa lên, lau mồ hôi trên cái trán trắng nõn:

- Nếu như có tin tức này thì lão Thôi trực tiếp nói cho ta là được rồi.

- Đi xem xem là biết.

Sở Ly nói.

Hắn ăn xong điểm tâm, sau đó dẫn Tuyết Lăng ra ngoài Vương phủ.

Đi trong Vương phủ, dọc trên đường đi các thị vệ, thị nữ nhìn thấy hắn cung kính hành lễ, xưng một tiếng Đại tổng quản.

Sở Ly gật đầu gật đầu, biểu hiện rất ôn hòa, hắn có thể cảm nhận được sự tôn kính trong lòng bọn họ, uy vọng của mình quả thật không tệ.

Hai người dọc theo đường cái Thần Đô đi nửa canh giờ, rốt cuộc đã đi tới một quán cơm nhỏ bên lề đường.

Quán cơm nhỏ chỉ có mười cái bàn, lau đến mức sáng loáng, không nhiễm một hạt bụi, tuy có chút cổ xưa, nhưng lại lộ ra khí tức ấm áp.

Tiểu nhị tiến lên đón, nhìn thấy là Tuyết Lăng, nụ cười của hắn càng tăng thêm, ân cần bưng trà đưa nước.

Sở Ly quét mắt nhìn tiệm cơm này một chút.

Ở Thần Đô, quán cơm nhỏ như vậy có thể tùy ý thấy được, rất nhiều người phú quý cũng sẽ tới loại quán cơm nhỏ như vậy để dùng cơm, bởi vì quán cơm nhỏ như vậy thường thường đều có đầu bếp tốt, bằng không sẽ không mở được ở trong Thần Đô.

Rất nhanh lão Thôi đã hiện ra, lau khô tay, lại ôm quyền cười ha hả, nói:

- Đại tổng quản!

Sở Ly đánh giá hắn một chút, cười nói:

- Lão Thôi, càng ngày càng khỏe mạnh, xem ra đoạn thời gian này sống rất tốt.

Lão Thôi này dường như lại mập thêm một vòng, khi nở nụ cười con mắt biến mất không còn tăm hơi:

- Ha ha, vâng vâng, đoạn thời gian này ở Thần Đô đặc biệt thoải mái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.