Lục Ngọc Dung trầm mặc không nói.
- Mặc kệ nghĩ như thế nào, Lục tiểu thư đều không nên ngồi xem An vương lớn mạnh mới đúng. Ta không biết có phải Lục tiểu thư bị ân oán làm cho mờ mắt, còn muốn ngồi xem tệ phủ và An vương đấu cùng nhau hay không?
Lục Ngọc Dung lạnh lùng lườm hắn một cái.
- Nếu như cao thủ Tiên Thiên của Tệ phủ đối đầu với cao thủ Thiên Ngoại thiên của An vương, như vậy sẽ không hề có uy hiếp đối với An vương. Mà phủ Nhân Quốc Công bỏ qua cơ hội, nhìn An vương lớn mạnh, đến lúc đó, thế lực của An vương đã thành, phủ Nhân Quốc Công cũng không còn sức đánh trả nữa!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói.
- Hai tháng trước, lúc ta lần đầu thấy An vương thì thế lực của hắn còn rất tầm thường, nhưng bây giờ lại lớn như thế, thế lực tăng vọt, không ngờ Kim Cương tự cũng trợ giúp hắn!
Bốn Đại tông phái hầu như sẽ không nhúng tay vào trong tranh đấu của hoàng thất, Kim Cương tự thì lại càng bàng quan đứng nhìn.
Hắn nói lời này là muốn để cho Lục Ngọc Dung coi trọng.
Hiện giờ hắn đã hiểu rõ.
Căn cơ của Kim Cương tự ở Thiên Ngoại thiên, cho dù diệt Kim Cương tự thì bọn họ sẽ trở lại Thiên Ngoại thiên, sau trăm tuổi còn có thể trở về trùng kiến lại Kim Cương tự.
Những chú tiểu đó cũng không biết là cao tăng kiếp thứ mấy, cho dù chưa luyện được thần thông, thế nhưng dù có chết thì cũng sẽ về Thiên Ngoại thiên.
Bên trong những chú tiểu này, người không phải cao tăng chuyển thế, là đời thứ nhất chân chính rất ít ỏi, vì lẽ đó bọn họ không kiêng dè gì, làm việc chỉ vì tu hành mà thôi.
Lục Ngọc Dung cau mày nói.
Nàng cũng biết lợi hại trong chuyện này.
Tăng nhân Kim Cương tự từ trước đến giờ không để ý tới thế sự, coi hồng trần như đầm lầy, hiếm khi ra tự.
Lần này lại ra tay giúp An vương. Ý vị sau lưng khiến cho người ta cân nhắc không ra được.
Tăng nhân Kim Cương tự ra tự đều có thần thông, không khom lưng vì quyền thế. An vương có thể được bọn họ giúp đỡ, chuyện này khiến cho người ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Sở Ly nói:
- Quả thật là thần uy kinh người!
Lục Ngọc Dung đứng dậy, trầm tư.
- Hiện tại An vương cũng đang ngồi xem hổ đấu, xem hai phủ chúng ta vật lộn với nhau!
Lục Ngọc Dung xoay người, nhíu mày nói:
- Phượng Hoàng sơn và Thanh Mãng sơn đều quy phục với hắn, vậy trước tiên diệt trừ bọn họ!
Sở Ly lắc đầu.
Hắn đã hơi dòm ngó một hai về thực lực của Tuyết Nguyệt hiên. Không thể khinh thường, có lẽ Thanh Mãng sơn và Phượng Hoàng sơn cũng như thế.
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly gật đầu.
Chuyện này cũng có thể được, bằng vào thủ đoạn của Lục Ngọc Dung, không khó để thực hiện được.
Lục Ngọc Dung lạnh lùng nhìn hắn:
- Nhưng nếu như các ngươi nhân cơ hội phá rối, vậy thì đừng có trách chúng ta không khách khí!
- Lục tiểu thư quá lo lắng rồi. Chắc chắn chúng ta sẽ không như vậy!
Lục Ngọc Dung chậm rãi nói.
- Như vậy, tại hạ sẽ cáo từ.
Lục Ngọc Dung lạnh lùng nói:
- Ta muốn lĩnh giáo võ công của Sở tổng quản một hồi!
Nàng nói xong, đại bào tung bay, cánh tay ngọc đã tìm được ngực của hắn.
- Sở mỗ cáo từ!
Lục Ngọc Dung bước lên đầu tường thì đã không thấy cái bóng của hắn đâu nữa.
Vẻ mặt Lục Ngọc Dung âm tình bất định cau mày, hừ lạnh một tiếng, khinh công của Sở Ly này so với truyền thuyết lại còn đáng sợ hơn nhiều!
…
Lúc Sở Ly trở lại Kim Cương tự thì đã là nửa đêm.
Trong phòng còn đèn sáng, Tiêu Thi đang vá xiêm y dưới đèn, khiến cho Sở Ly lấy làm kinh hãi.
- Tiểu thư, đây là?
- Tăng bào!
Sở Ly nói:
- Tiểu thư chuẩn bị mặc tăng bào hay sao?
Tiêu Thi cúi đầu tiếp tục vá. Sợi chỉ nhỏ và dài nhạy bén dị thường, ngân châm trải qua ngón tay qua lại, tốc độ cực nhanh.
Bên người nàng đã có nội y bên trong, một lớn một nhỏ.
- Sao lại làm cái này cho Hư An chứ?
- Hư An tiểu hòa thượng không cha không mẹ, là một đứa trẻ đáng thương, những tiểu hòa thượng khác đều có phụ mẫu, thỉnh thoảng sẽ đưa xiêm y tới, mà hắn thì lại không có.
Sở Ly cười nói.
- Không nói thì không ai coi ngươi là người câm đâu!
- Sao lại làm nhiều như vậy chứ?
Tiêu Thi hừ lạnh nói:
- Trẻ con tuổi này lớn rất nhanh, qua mấy ngày xiêm y đã nhỏ đi, làm hai cái lớn tiếp, tương lai cũng có thể mặc được.
Sở Ly cười nói.
- Lục Ngọc Dung đã đồng ý rồi sao?
Sở Ly thở phào, chậm rãi gật đầu.
- Thực sự thuyết phục được sao?
- Nàng cũng là người thông minh, chỉ ra lợi hại, tự nhiên nàng sẽ hiểu rõ hợp thì lại cùng có lợi, phân ra thì sẽ tổn thất rất lớn.
Tiêu Thi vẫn còn có chút không tin.
Lục Ngọc Dung là một nữ nhân thù dai, rất mưu mô, làm sao có thể dễ dàng bị thuyết phục như thế chứ? Có lẽ Sở Ly đã bị nàng âm một vố?
Sở Ly lắc đầu.
Hắn cũng biết, hai phủ có ân oán nhiều năm như vậy, vẫn luôn dây dưa, không thể đột nhiên tiêu trừ được. Mà cũng có khả năng Lục Ngọc Dung kia ám hại phủ Dật Quốc Công một lần.
Nhưng một bước mấu chốt nhất đã bước ra, sau đó thế nào thì cứ từ từ đi.
Tiêu Thi hừ lạnh nói.
Sở Ly nói.
Tiêu Thi nói.
- Vậy không được, tiểu thư ở chỗ này đi, ta đi bên ngoài, lại tìm hiểu Thông Thiên Triệt Địa một chút.
- Đi ra ngoài!
Sở Ly cười ra khỏi phòng.
Hắn đi tới dưới một cái Phật tháp tĩnh tọa, ánh đèn trên Phật tháp không bị gió đêm lay động.
Tâm thần của hắn dần dần chìm xuống, Đại Viên Kính Trí mở ra, cảm ngộ thần thông Thông Thiên Triệt Địa.
Cảm ngộ Thần Túc Thông, cảm ngộ được rất nhiều ích lợi đối với Thông Thiên Triệt Địa.
Thần thông Thông Thiên Triệt Địa cũng là đột phá ràng buộc của không gian, hiệu quả như Thần Túc Thông, chỉ có điều một cái là thân thể vượt qua, một cái là cảm giác vượt qua.
Trong lúc vô tình, một đêm trôi qua, hắn ngồi ở dưới Phật tháp không nhúc nhích.
Bên trong nắng sớm, một đám chú tiểu đã chạy ra ngoài luyện công.
Bọn họ đánh quyền pháp một lần, sau đó bắt đầu chơi đùa, túm năm tụm ba, hoặc là đuổi bắt.
Nhìn thấy Sở Ly ngồi ở chỗ đó như tượng Phật, bọn họ không quấy rầy, làm như không thấy, tình hình như vậy ở trong tự rất là thông thường, cho nên bọn họ sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Tiêu Thi đẩy cửa ra, mang khăn che mặt, đôi mắt đẹp giống như hồ sâu lộ ra ngoài, nàng ngoắc ngoắc tay:
- Tới đây một chút!
- Tiêu thí chủ.
Tiêu Thi cười khanh khách hỏi.
Hư An cúi đầu.
Tiêu Thi cười khẽ.
Hư An vội vã xua tay.
- Sao, không nghe lời của ta sao?
- Sao ta có thể lấy đồ vật của thí chủ cơ chứ?
Tiêu Thi thiếu kiên nhẫn hừ lạnh nói:
- Ngươi không muốn thì ta sẽ vứt xuống sông!
Tay của Hư An hợp thành hình chữ thập thi lễ.
Tiêu Thi lắc bàn tay ngọc.
Hư An cầm bao y phục vội vã rời đi.