Sở Ly ngồi ở lầu ba của Lâu Ngoại lâu, một vị trí sát cửa sổ.
Nghe đồng nghiệp khách điếm tới bẩm báo, người của phủ Nhân Quốc Công nói, không phải cũng có thể gặp mặt được tiểu thư của bọn họ.
Hắn hiểu rõ, Lục Ngọc Dung muốn thị uy với mình, cũng muốn giết chết sự oai phong của mình.
Mỗi lần giao thủ hắn đều thắng, nhất định Lục Ngọc Dung sẽ không phục, tóm lại một khi có cơ hội như vậy, nàng há có thể không phun ra ngụm ác khí này cơ chứ?
Tuy rằng biết như vậy, nhưng hắn cũng không thể làm gì, vốn mình tới đây là để van cầu nàng ta kia mà.
Xem ra có cầu xin cũng vô dụng, Lục Ngọc Dung biết rõ ý đồ mình đến mà vẫn còn làm như thế là nàng không sợ hãi, muốn chiếm thế thượng phong trong lúc hợp tác, hay là không có một chút ý tứ hợp tác nào nhỉ?
Sở Ly vung vung tay để đồng nghiệp lui xuống, lại chắp tay đứng trên tửu lâu, nhìn người đi đường ở phía dưới.
Thanh Sơn thành phồn hoa còn hơn Sùng Minh thành, đứng ở chỗ này có thể cảm nhận được khí tức phồn hoa.
Mặt trời chiều ngả về phía tây, hoàng hôn dần dần buông xuống, mỗi người đều vội vàng trở về, mỗi người đều rất bận rộn.
Hắn thở dài, xoay người đi xuống dưới, đến một góc, đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Sau một khắc, hắn đã xuất hiện ở hậu hoa viên của phủ Nhân Quốc Công.
Một vị nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần quay đầu lại, chợt nhìn thấy hắn, hai mắt trừng lớn một hồi, kêu lên một tiếng thất thanh.
Nàng không nghĩ tới trong hậu hoa viên lại còn người xa lạ có thể đi vào bên trong, ngoại trừ tiểu thư và các nàng ra, bình thường sẽ không có một nam nhân nào tiến vào đây.
Trong biển hoa, trong rừng cây, trong nháy mắt có chín nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần nhảy ra, vây quanh hắn vào giữa, tay đè chuôi kiếm trừng mắt nhìn hắn, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ chuẩn bị xuất kiếm.
Sở Ly quét mắt nhìn một chút.
Phương vị của chín người các nàng rất vi diệu, không khác nhau một chút nào với vị trí Xá Nữ thần công mà các nàng tu luyện, sát khí mơ hồ luân chuyển ở trên người các nàng, nhìn qua các nàng yếu đuối mong manh, nhưng lại có sát cơ ẩn nấp. Nếu như coi thường các nàng, chỉ sợ sẽ bị thiệt thòi.
Lục Ngọc Dung đứng lên, bỏ cuốn sách lên trên bàn. Khuôn mặt phong tình vạn chủng căng thẳng, lạnh lùng nói:
- Lá gan đủ lớn đó!
- Lục tiểu thư không muốn gặp ta. Ta chỉ có thể tới gặp Lục tiểu thư mà thôi.
Lục Ngọc Dung chậm rãi đi ra khỏi tiểu đình, áo bào rộng tung bay, thân thể có vẻ hơi gầy. Đi tới gần trước mặt hắn, đánh giá hắn trên dưới vài lần, gật gù:
- Khinh công quả thực nhất tuyệt, danh bất hư truyền!
Sở Ly ôm quyền một cái, nói:
- Ta tới đây là có việc thương lượng, chẳng lẽ đây chính là đạo đãi khách của Lục tiểu thư hay sao?
Chín vị nha hoàn ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
- Đây chẳng lẽ cũng là đạo làm khách của Sở tổng quản hay sao?
- Bị bức ép như vậy. Đúng là bất đắc dĩ.
Lục Ngọc Dung lạnh nhạt trách mắng:
- Thôi, nói đi, có chuyện gì!
Sở Ly chỉ chỉ mấy người các nàng.
- Muốn nói thì nói, không muốn nói thì coi như thôi. Ta không trực tiếp phế bỏ ngươi, để ngươi nói đã là khách khí rồi!
- Hà tất phải lệ khí ngang dọc như vậy chứ, mọi việc luôn có thể thương lượng mà.
Lục Ngọc Dung cười gằn.
- Việc này rất trọng đại, vẫn nên nói riêng thì hơn.
Lục Ngọc Dung cau mày nói:
- Rốt cuộc ngươi có nói hay không?
Sở Ly lắc đầu thở dài.
Hắn đột nhiên lóe lên. Xuất hiện ở bên trong tiểu đình, chậm rãi ngồi vào bên cạnh cái bàn đá.
Chín vị nha hoàn thấy hoa mắt, nhìn hắn thong dong thoát ra. Giận tím mặt.
Các nàng đề khí, muốn xông vào tiểu đình.
Lục Ngọc Dung khoát tay nói:
- Các ngươi lui ra đi.
Tiểu Tinh lo lắng liếc mắt nhìn Sở Ly.
Các nàng vẫn cho rằng Sở Ly không đáng để nhắc tới, không phải cao thủ Thiên Ngoại thiên. Cho nên đối với tiểu thư không hề có chút uy hiếp nào cả. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy khinh công của hắn, các nàng đã cảm giác được uy hiếp, không chừng quả thật hắn có thể làm tiểu thư bị thương.
- Hắn không đả thương được ta, các ngươi lui xuống trước đi.
Chín vị nha hoàn lần nữa biến mất ở trong rừng cây, trong biển hoa.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- An vương có chí với ngôi vị hoàng đế, Lục tiểu thư đã biết chưa?
Lục Ngọc Dung cười lạnh nói.
- Lục tiểu thư và An vương có cừu oán đúng không?
Lục Ngọc Dung lắc đầu nói:
- Chúng ta không liên quan. Không cừu không oán.
- Các ngươi đã từng giao thủ, Lục tiểu thư đả thương nặng An vương. Khâm phục!
- Xem ra ta thua không oan, ngươi hiểu rất rõ về ta.
- Không thể không làm như vậy... Đến nay thương thế của An vương vẫn chưa lành, thứ đả thương hắn chính là một loại tâm pháp cao thâm, Lục tiểu thư thâm tàng bất lộ, giấu diếm được người trong thiên hạ... Chỉ có điều, An vương này tuyệt không có lòng dạ rộng lượng.
Lục Ngọc Dung nói:
- Ngươi muốn nói hai nhà chúng ta liên thủ đúng không?
- Từ trước đến giờ An vương bất mãn đã lâu đối với chúng phủ Quốc Công, một khi hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế, người thứ nhất hắn muốn đối phó chính là các phủ Quốc Công, thủ tiêu phủ Quốc Công!
Lục Ngọc Dung không phản đối.
- Cũng không nói tới tin tức ta nhận được là thật hay là giả, chỉ nói tới việc hắn kế thừa ngôi vị hoàng đế thì sẽ trở thành cao thủ Thiên Thần, đến lúc đó...
- Hắn muốn tiếp nhận ngôi vị hoàng đế? Nghĩ rất hay!
- Theo ta được biết, thế lực trong tay của hắn cực mạnh, Thanh Mãng sơn, Phượng Hoàng sơn, Kim Cương tự, còn có một chút đại phái võ lâm.
- Một chút thế lực ấy của hắn mà cũng coi như mạnh mẽ hay sao? Ai làm hoàng đế, bọn họ nói không tính mà phải do hoàng thượng định đoạt... Thế lực có to lớn hơn nữa, ở trước mặt hoàng thượng, căn bản không đáng để nhắc tới!
- Vì sao Lục tiểu thư lại chắc chắc hoàng thượng sẽ không truyền ngôi cho hắn như vậy chứ?
Lục Ngọc Dung cười lạnh nói:
- Chỉ bằng vào sự vô tình độc ác của hắn, muốn trở thành hoàng đế, quá hoang đường, hừ!
- Ồ? Có người nói tính tình của hoàng thượng và An vương giống nhau đến mấy phần đó.
Lục Ngọc Dung cau mày nhìn hắn.
Sở Ly lắc đầu một cái, nói:
- Ta không nghĩ ra vì sao hoàng thượng không chọn hắn.
Sắc mặt của Lục Ngọc Dung âm trầm lại.
- Lục tiểu thư cho rằng hoàng thượng chọn người kế nhiệm, sẽ chọn tâm tính, sợ làm phản mình hay sao? Chẳng phải hoàng thượng vốn là cao thủ Thiên Thần sao, có gì phải sợ cơ chứ? Vừa không sợ, cho nên người được lựa chọn chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất. Là có hữu ích đối với Lĩnh thị giang sơn hay không, không bị đệ nhất mỹ nhân Đại Quý lay động, chỉ nói lợi ích, không chừa bất kỳ thủ đoạn nào, chẳng lẽ người như vậy không thích hợp làm hoàng đế sao?
Lục Ngọc Dung nhíu mày, trầm ngâm không nói.
Nàng bị loại lời này của Sở Ly làm cho lay động.
Lúc trước nàng ôm tâm tư tọa sơn quan hổ đấu, chính là bởi vì nàng chắc chắc An vương sẽ không ngồi lên trên ngôi vị hoàng đế, mặc kệ nhảy nhót ra sao, cuối cùng vẫn không có một chút tác dụng nào cả.
Sở Ly nói lời này, nàng đột nhiên cảm thấy, quả thật mình đã quá bất cẩn.
Cho dù có ngộ nhỡ thì cũng không thể tùy ý để cho An vương lớn mạnh được.
- Hai phủ Quốc Công chúng ta có ân oán, nhưng dù như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không đến nỗi ảnh hưởng tới căn cơ, không dao động không được sự tồn tại của phủ Quốc Công. Nhưng An vương thì lại không giống, một khi để hắn lớn mạnh, cho dù không ngồi trên ngôi vị hoàng đế thì hai phủ Quốc Công chúng ta cũng sẽ gặp nguy hiểm, bằng vào thế lực bây giờ của hắn, liều mạng một đòn, đủ để tiêu diệt bất kỳ một phủ Quốc Công nào! Nếu hắn làm như thế, lẽ nào hoàng thượng sẽ giết hắn hay sao?