Bạch Bào Tổng Quản

Chương 251: Chương 251: Thần đao




Sở Ly giết hai tên này, lửa giận đã tiêu tan đi mấy phần.

Hắn đạp ngọn cây mà đi, áo bào trắng tung bay, đi tới một quán trà.

Quán trà này được đặt ở bên cạnh một mảnh rừng cây dày đặc.

Rừng cây um tùm dày đặc, bên cạnh có một cái lều, năm cái bàn, mười băng ghế dài, đơn giản và sạch sẽ, khiến cho trong lòng người ta cảm nhạ được cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái vui vẻ không tên.

Một lão giả, một thiếu nữ đang bận bịu làm việc.

Thiếu nữ vội vàng nướng bánh, lão giả thì lại kéo bễ, động tác chậm rãi, điều chỉnh lửa.

Bên cạnh bếp lò có một cái ấm trà lớn, phát ra tiếng sùng sục sùng sục, khí trắng bốc hơi lên.

Sở Ly quét mắt nhìn một chút, đi vào trong quán trà, ngồi xuống một cái bàn trống.

Tổng cộng có năm cái bàn, hai cái đã có người ngồi. Một thư sinh khuôn mặt trắng trẻo, đang một cuốn sách để xem, một mặt đọc sách vừa ăn bánh nướng, thỉnh thoảng lại uống một hớp trà, mặt mày hớn hở, thoải mái vô cùng.

Trên một cái bàn khác có hai thanh niên lông mày rậm mắt to đang ngồi, hai thanh trường đao được đặt lên trên bàn, đang thấp giọng nói gì đó, thỉnh thoảng cười khà khà.

Nghe thấy tiếng bước chân, bọn họ ngẩng đầu nhìn Sở Ly một chút, ánh mắt sắc bén như đao, cẩn thận nhìn theo hắn.

Sở Ly lạnh nhạt liếc mắt nhìn hai người.

Động tác của hai người thanh niên này quá bá đạo, trắng trợn không kiêng dè gì cả.

Nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, đặc biệt là người trong võ lâm thì chẳng khác nào khiêu khích, bắt nạt hắn không phải là người luyện võ.

Sở Ly tản nội lực ra, từng bước từng bước đi vào trong quán trà. Để bọn họ hiểu lầm hắn không biết võ công, trường đao bên hông chỉ là thứ để hù dọa người khác mà thôi.

Ánh mắt của bọn họ dừng lại trên trường đao ở bên hông của Sở Ly, lưu luyến không ngớt.

Thân là người dùng đao, bọn họ vừa nhìn vỏ đao đã biết thanh đao này bất phàm.

Nếu như đặt nó ở trên người một cao thủ võ lâm, như vậy bọn họ sẽ có kiêng kỵ, không dám làm xằng làm bậy. Thế nhưng đặt ở trên người thanh niên thư sinh tay trói gà không chặt, sao bọn họ có thể không động lòng cơ chứ? Trong nháy mắt đã nổi lên tham niệm, muốn chiếm làm của riêng.

Tinh mang trong mắt hai người lập lòe, nhìn nhau vài lần, chậm rãi thu hồi ánh mắt. Lại chuyển hướng nhìn về phía thiếu nữ trong quán trà, ánh mắt trở nên càng thêm nóng bỏng.

Sở Ly không thèm để ý tới hai người mà ngồi vào bàn.

Thiếu nữ nhẹ nhàng đi tới, thân thể thon thả, y phục đã cũ nát. Dung mạo xinh đẹp, đang dùng thanh âm giòn tan để hỏi hắn muốn dùng cái gì.

Sở Ly không muốn ăn gì, cho nên chỉ muốn uống trà.

Thiếu nữ lau bàn lại một lần, lấy một cái chén lớn tới, hai tay nhấc ấm trà lên. Nhẹ nhàng rót xuống.

Nước trong ấm trà quá nhiều, trong lúc rót còn rơi ra một ít.

Sở Ly cười nhìn nàng, không đưa tay hỗ trợ.

Lão giả kia ngẩng đầu lên nhìn một chút, tiếp tục cúi đầu.

Ánh mắt của hai thanh niên kia lưu chuyển ở eo mông của nàng, càng ngày càng hừng hực, hận không thể đưa tay ra sờ một cái.

Chén lớn đã được rót đầy trà, Sở Ly gật đầu nói lời cảm ơn, nước trà tuy thô, thế nhưng dùng để giải khát cũng đã đủ.

- Cô nương, ta muốn hỏi thăm một chút.

Sở Ly ôn nhu nói.

Thiếu nữ nhìn sang hắn rồi hỏi:

- Công tử muốn hỏi thăm gì vậy?

- Đây là nơi nào?

Sở Ly nói.

Hắn chạy một đêm. Thấy vượt qua núi, cũng vượt qua sông nước. Hắn cũng không biết rốt cuộc mình đã chạy tới chỗ nào.

- Nơi này là Mang Sơn.

Thiếu nữ mỉm cười nói:

- Cách Mang Sơn thành chỉ có năm mươi dặm đường.

- Mang Sơn thành...

Sở Ly ngẫm lại. Lập tức cười nói:

- Là đường nào?

- Thanh Sơn đường.

Thiếu nữ trả lời.

- Thanh Sơn đường...

Sở Ly kinh ngạc, nở nụ cười.

Thật là đúng dịp, xem ra trong lúc nỗi lòng hắn rối loạn vẫn còn có một tia lý tính, đã đi đúng phương hướng, chính là địa điểm ban đầu của mình lần này.

Thanh Sơn đường là một đường trong Thanh Sơn thành, trấn của phủ Nhân Quốc Công.

Thiếu nữ cười nói:

- Công tử còn muốn biết gì nữa không?

- Vậy bên này có môn phái võ lâm gì không?

Sở Ly hỏi.

Thiếu nữ có chút kinh ngạc nhìn hắn:

- Môn phái võ lâm, công tử cũng là cao thủ võ lâm sao?

Sở Ly xua tay:

- Ta cảm thấy rất hứng thú đối với những chuyện trong võ lâm này. Lúc này đi ngang qua đương nhiên phải đi qua bái phỏng một chút. Chiêm ngưỡng một phen a.

- Bên chúng ta có rất nhiều môn phái, có Thần Đao môn, Mang Sơn tông, Bào Mã trại, Kết Nghĩa trại.

Thiếu nữ thuộc như lòng bàn tay, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên nàng trả lời, nàng lại cười nói:

- Trong mấy thế lực này, Thần Đao môn lợi hại nhất.

Nàng nói xong quét mắt nhìn một chút về phía hai thanh niên kia.

- Thần Đao môn...

Sở Ly trầm ngâm, trong đầu tìm tòi một phen, sau đó chậm rãi gật đầu.

Hắn đã nghe nói qua môn phái này, nhưng chỉ là môn phái nhị lưu, cũng không được người khác chú ý.

Ở bên trong Tàng Thư lâu hắn đã xem qua một quyển sách, bên trong có nói người sáng lập ra Thần Đao môn là một vị cao thủ đao pháp hàng đầu, hoành hành một phương. Đáng tiếc sau đó Đại đệ tử truyền nhân của hắn lại không có được chân truyền, khiến cho Thần Đao môn dần dần sa sút trở thành môn phái nhị lưu.

- Công tử không muốn hỏi Thần Đao môn ở nơi nào hay sao?

Thiếu nữ hỏi.

Sở Ly cười nói:

- Ở chỗ nào vậy?

- Cách nơi này không xa, chỉ có mười dặm đường.

Thiếu nữ chỉ về hướng bắc:

- Dọc theo con đường này đi mười dặm, ở dưới một ngọn núi có một quần lâu lớn. Bên trên có viết Thần Đao môn, từ phía xa xa đã có thể nhìn thấy được nó.

Sở Ly cười gật đầu:

- Được rồi, đa tạ cô nương.

Thiếu nữ lại trở về, tiếp tục nướng bánh, mùi hương không ngừng lan tràn ra.

Sở Ly cảm thấy đói, nên gọi thịt kho, hai cái bánh nướng.

Thịt kho rất đặc sắc, hắn kinh ngạc quét mắt nhìn lão giả bên kia một chút. Quả thực là ngọa hổ tàng long a, tay nghề như vậy, hà tất phải ở chỗ sơn dã này mở điếm nhỏ như vậy chứ? Đi vào trong thành muốn sinh sống cũng không khó.

Chỉ có điều mỗi người đều có chuyện xưa của mình, cũng như hắn vậy.



Sau khi ăn cơm xong, Sở Ly đứng dậy, quăng một thỏi bạc lên trên bàn, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, chuẩn bị đi Mang Sơn thành xem xét một chút, giải sầu.

Hắn không thi triển khinh công, chỉ đi từng bước từng bước, chờ hai tên kia theo sau.

Quả nhiên, vừa mới đi được một dặm, Sở Ly đã quay đầu nhìn ra phía sau.

Hai tên thanh niên kia đang từng bước từng bước đi theo ở phía sau lưng hắn, ánh mắt có chút ý tứ sâu xa đánh giá hắn.

Sở Ly cau mày, chắp tay hỏi:

- Hai vị, có chuyện gì chỉ giáo?

- Không có gì.

Hai thanh niên này lắc đầu, cười híp mắt tới gần. Khi còn cách mười bước đã dừng lại, đánh giá đao ở bên hông của hắn:

- Vị huynh đệ này, hai huynh đệ chúng ta là người yêu đao, nhìn thấy đao bên hông của ngươi là sáng mắt ra. Cho nên không nhịn được muốn nhìn thêm một chút.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Như vậy cũng không hợp quy củ?

Xem đao của người khác, đây là một yêu cầu rất vô lễ.

Binh khí liên quan đến sinh tử của một người, há có thể dễ dàng để cho người ta xem chứ?

Hai thanh niên kia cợt nhả nói:

- Chúng ta không sờ không chạm, chỉ liếc mắt nhìn từ phía xa, khoảng cách xa như vậy cũng được chứ?

Sở Ly nói:

- Không được, cáo từ!

Hắn nói xong lập tức xoay người muốn đi, nhưng lại nghe thấy tiếng gào to từ phía sau truyền đến:

- Đứng lại!

Sở Ly chậm rãi xoay người, bình tĩnh nhìn bọn họ:

- Hai vị còn có gì muốn chỉ giáo?

- Chúng ta chính là đệ tử của Thần Đao môn!

Hai người ôm quyền một cái, vẻ mặt ngạo nghễ, nhìn về phía hắn:

- Có lẽ ngươi đã nghe qua về môn phái chúng ta?

Sở Ly gật gù:

- Vừa mới nghe qua, Thần Đao môn, môn phái thật lớn đó. Vì lẽ đó hai vị đã muốn ỷ thế hiếp người, nhất định muốn xem xét đao của ta sao? Xem đao là giả, cướp đao mới là thật?

- Nói bậy!

Thanh niên cao to trầm mặt xuống:

- Rõ ràng là vừa nãy chúng ta làm rơi đao, sao lại trở thành đao của ngươi rồi?

Sở Ly như cười mà không phải cười nhìn bọn họ:

- Đao của các ngươi?

- Không sai, đao này là hai người huynh đệ chúng ta phí hết tâm tư, lại bỏ ra tinh lực rất lớn mới tìm được. Chúng ta muốn hiến cho sư phụ để chúc thọ, không ngờ lại bị ngươi nhặt đi. Quả thật là trùng hợp!

Thanh niên có vóc dáng thấp cười ha hả nói:

- Trả bảo đao lại cho chúng ta, đa tạ.

Sở Ly như cười mà không phải cười nói:

- Thần Đao môn các ngươi đều là hạng người cưỡng từ đoạt lý như vậy sao?

- Không được nói xấu Thần Đao môn chúng ta!

Thanh niên vóc dáng thấp quát lên:

- Ngươi không chịu trách nhiệm được đâu!

- May mà ngươi gặp hai huynh đệ chúng ta.

Thanh niên cao to lắc đầu:

- Nếu như đổi lại là người khác, chỉ bằng vào lời nói vừa rồi của ngươi, người ta sẽ giết ngươi nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.