Dọc đường đi, không ai nói lời nào. Lưu Sâm đã không lên tiếng, thì Khắc Mã cũng chẳng biết nói gì luôn.
Cả ngày bôn ba, Lưu Sâm không có cảm giác gì cả, nhưng hắn thấy được Khắc Mã đã mệt mỏi lắm rồi. Do đó, đến lúc này hắn mới ngừng bạch lộc lại, rồi thốt câu nói đầu tiên trong suốt cuộc lữ trình:
- Nghỉ lại một đêm, ngày mai sẽ tiếp tục lên đường!
- Dạ!
Khắc Mã nhảy xuống bạch lộc, rồi nói tiếp:
- Để ta đi chuẩn bị bữa cơm!
oooOooo
Lưu Sâm ngồi xuống bãi cỏ, trước mặt hắn là một đống lửa. Khắc Mã đang nướng thịt trên đống lửa hừng hực đó, mùi thơm bốc ra nghi ngút. Khi thịt đã chín, Khắc Mã mới cung cung kính kính đưa cho Lưu Sâm rồi nói:
- Nhị công tử, mời!
Đưa thịt xong, nàng lại dâng lên một chén nước bằng hai tay:
- Nhị công tử, mời!
Thịt nướng chỉ là thịt ma lang thông thường, nhưng đối với Khắc Mã mà nói, như vậy đã là tốt lắm rồi, bởi vì với tài nghệ hiện nay của nàng, nàng vẫn chưa đủ sức để tự săn ma lang được; trong khi đó thì giá của thịt ma lang ở trên thị trường cũng khá mắc. Nàng chưa hề nói với ai về việc mua hai con bạch lộc và thức ăn cho chuyến đi lần này, bởi vì nàng đã phải bán hết số tặng phẩm mà mẫu thân đã cho nàng lúc nhập học để mua chúng. Nàng vốn chưa đủ bản lãnh để tự vào rừng săn ma thú mà đổi lấy kim tệ.
Lưu Sâm không từ chối thịt và nước của nàng, tuy rằng hắn thích thịt rồng hơn và dùng Thủy ma pháp để uống nước, nhưng những thứ đó không cần chia sẻ với nàng. Bất kỳ một nữ hài xa lạ cũng có thể được chia sẽ những thứ đó, nhưng duy chỉ có nàng là không thể. Có lẽ đây là điểm dè dặt duy nhất của Lưu Sâm đối với Khắc Mã.
Nhưng sau khi ăn uống xong, lửa cũng dần tàn, mí mắt của Khắc Mã cũng bắt đầu ríu lại, nhưng Lưu Sâm vẫn còn do dự.
Gió ở trên đại thảo nguyên rất lạnh, lạnh đến thấu xương. Tuy rằng ở đây có lửa, nhưng nó cũng không giữ ấm được bao nhiêu. Ngày mai lên đường, đến khi cần dừng chân cũng không thể cứ đi tìm những nơi có bụi cỏ được. Lúc này Khắc Mã cố nàng sát vào đống lửa, thân thể cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ. Vì sự an nguy của gia tộc nên tâm tư của nàng rối bời, vì vậy mà nàng đã bỏ xót rất nhiều thứ, ví như chuẩn bị đồ dùng chống lạnh, tức chăn lông!
Chăn lông chỉ giúp cho mình chống lạnh, Khắc Mã nghĩ rằng mình có thể chịu được. Cơn lạnh càng lúc càng thấm vào người nàng, lúc này xương sống của nàng đã bắt đầu cảm thấy tê liệt. Thế rồi rốt cuộc nàng cũng chìm vào giấc mộng.
Sáng sớm, Khắc Mã chậm rãi mở mắt. Vừa mở mắt ra thì nàng kinh hãi vô cùng, bởi vì không biết từ lúc nào, trên người nàng đã được phủ một tấm chăn lông. Chăn lông? Khắc Mã kinh hãi ngồi bật dậy. Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Không biết mình có bị....
Vừa nghĩ tới đây, nàng lét lút kiểm tra lại bản thân, không có bất kỳ điều gì khác thường cả, chỉ có một tấm chăn lông đắp trên người nàng thôi. Hắn đâu? Lúc này Lưu Sâm đang ngủ trên cỏ, trên người hắn cũng có đắp một tấm chăn lông.
Trên khóe mắt của Khắc Mã bỗng có một dòng lệ nóng chảy ra. Nàng không biết tại sao mình lại rơi lệ. Chỉ có một tấm chăn lông thôi mà, nhưng nó đã nói lên điều gì? Nó đã nói cho nàng biết là hắn có quan tâm đến nàng. Tuy rằng hắn chẳng nói gì cả, nhưng hắn vẫn nắm rõ mọi tình huống của mình và còn nhớ kỹ trong lòng nữa.
Khắc Mã cẩn thận gấp lại tấm chăn lông cho gọn ghẽ, sau đó liền đi chuẩn bị bữa sáng. Đến khi nàng ôm một bó củi lớn trở về thì tấm chăn lông được gấp ngăn nắp đã biến mất, mà cả tấm chăn lông ở trên người hắn cũng không còn nữa. Lúc này trên tay hắn có khúc thịt nướng thơm tho, hắn đưa sang cho nàng rồi nói:
- Thời gian cấp bách, ăn chút đi.
Thịt nướng còn nống hổi, khi vừa kề nó sát mũi thì nghe thơm phức. Khắc Mã khẽ cắn một miếng, chỉ thấy miếng thịt này vừa mềm vừa ngon, rõ ràng là một loại mỹ vị mà nàng chưa từng thưởng thức bao giờ. Đây là loại thịt gì? Tại sao lại ngon như thế? Chẳng lẽ nó ngon vì tay nghề nướng thịt của hắn hay sao?
Khi ngồi lên lưng bạch lộc, trong lòng Khắc Mã thấy phức tạp vô cùng. Hắn nướng thịt cho nàng mà cũng có lý do: vì thời gian cấp bách! Thịt ngon như thế mà hắn cũng kêu nàng dùng tạm thôi sao?
Hắn quan tâm tới mình như vậy, tại sao lại tìm một lý do lạ lẫm như thế chứ?
Hắn đang lãng tránh việc gì? Hoặc giả, hắn đang muốn ám thị với mình điều gì?
Phía trước là hai tòa núi giáp nhau. Lưu Sâm kéo cương bạch lộc cho nó chạy chậm lại. Khắc Mã nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi còn nhớ chỗ này chăng?
Lưu Sâm cười nhạt, nói:
- Nhớ! Đôi khi lịch sự sẽ lại tái diễn cho xem!
Lịch sử tái diễn? Khắc Mã khẩn trương hỏi:
- Lại có địch nhân sao?
Lúc này chỉ thấy bốn phía gió thổi lay ngọn cỏ, trong nhất thời, cây cỏ cũng thành quân binh.
- Là địch hay bạn, có ai mà phân rõ được chứ?
Nói tới đây, hắn lại cao giọng hô lớn:
- Vị bằng hữu ở phía trước kia, rốt cuộc ngươi là địch hay bạn?
"Vù" một tiếng vang lên, một bóng đen từ trên ngọn cây nhảy vèo xuống. Khi y còn ở trên không thì đã xoay chuyển mấy vòng. Lưu Sâm vừa nhìn thấy tư thế của đối phương thì đôi mắt lập tức sáng rực lên. Hảo thân thủ! Người có thể khiến cho hắn nảy sinh hứng thú đánh giá thân thủ thì ít nhất cũng phải là cao thủ từ bậc đại kiếm sư trở lên. Tại nơi hoang vu hẻo lánh này mà cũng có một đại kiếm sư xuất hiện, đúng là rất lý thú.
Lúc này bỗng lại nghe hai tiếng "xoẹt, xoẹt" vang lên, từ trên ngọn cây chợt có hai mũi tên phóng thẳng vào hai thớt bạch lộc. Tốc độ của chúng thật là nhanh. Hai điểm hàn tinh vừa lóe lên, nhưng khi chúng còn ở trong không trung thì đã lập tức chuyển hướng, sau đó thì lại rơi vào tay Lưu Sâm một cách khó hiểu.
Lưu Sâm nhìn hai mũi tên nhọn trong tay, rồi lạnh nhạt thốt:
- Lại là tên? Chẳng lẽ là binh mã của Già Mạc thành?
Bóng thân ảnh kia cũng vừa đáp xuống đất. Trên mặt y tràn đầy nét kinh ngạc. Thanh trường cung ở trên người y đã tuyên cáo hai mũi tên vừa rồi là do y bắn, nhưng chỉ có điều y không hiểu nổi là rõ ràng y đã nhắm bắn vào hai thớt bạch lộc, ấy vậy mà chúng bỗng nhiên lại rơi vào tay của địch nhân. Đó là môn ma pháp gì thế này?
Ngay tiếp theo đó, trong rừng cây chợt có động tĩnh, hơn mười người cùng lao ra ngoài. Cước bộ của ai nấy cũng đều trì trệ, đạp lên lá khô theo một quy tắc nhất định.
Khắc Mã thấy vậy thì hơi biến sắc. Tuy nàng biết những người này không thể là đối thủ của hắn, nhưng bỗng nhiên từ trong rừng kéo ra một đám người, khiến cho bất kỳ nữ hài nào cũng cảm thấy sợ hãi thôi.
Lưu Sâm chăm chú nhìn vào một trung niên nhân đi sau cùng hết, hỏi:
- Các ngươi là ai?
- Già Mạc thành Đại Lục công hội!
Quả nhiên là người của Già Mạc thành! Lưu Sâm hơi kinh ngạc hỏi lại:
- Đại Lục công hội?
Khi còn ở biên thành tại tây bắc, sứ giả của quốc vương là Ngôn Nhĩ Tây đã từng nói qua: "Bệ hạ có lệnh, tất cả kiếm thuật công hội và ma pháp công hội trong thiên hạ đều dung hợp lại thành một, kiến lập thành Đại Lục công hội." Coi bộ bây giờ chuyện đó đã hoàn thành rồi sao? Thánh Cảnh và Ma Cảnh đều đã bị đánh bại, vậy thì chức năng của cái công hội này sẽ là cái gì?
- Đúng thế!
Trung niên nhân trầm giọng nói:
- Bất luận là ai khi đã tiến nhập vào địa giới của Già Mạc thành thì cũng đều phải báo danh trước, sau đó mới đợi xét duyệt coi có được thông qua hay không!
- Báo danh xét duyệt?
Lưu Sâm hờ hững hỏi:
- Chẳng phải Thánh Cảnh và Ma Cảnh đều đã bị đánh bại hết rồi sao, thế tại sao lại còn tra xét nghiêm ngặt như vậy?
- Đừng nhiều lời!
Một gã kiếm sư vung kiếm chém thẳng vào đầu con bạch lộc của Lưu Sâm. Thế kiếm này vừa nhanh lẹ lại vừa trầm hùng vô cùng. Nếu con bạch lộc đó mà bị chém trúng, nhất định đầu của nó sẽ rơi khỏi cổ ngay. Nhưng Lưu Sâm đã sa sầm nét mặt, trường kiếm của gã chợt chuyển hướng. "Phập" một tiếng, nó đã cắm luôn vào thân cây đại thụ gần đó. Đồng thời từ phía sau lưng hắn vang lên tiếng kêu sợ hãi. Lưu Sâm nghe vậy thì sắc mặt thay đổi hẳn. Thì ra một chân của con bạch lộc mà Khắc Mã đang cưỡi đã bị chém lìa.
Bạch lộc bị gãy chân, vậy thì còn gì để nói chứ? Tất nhiên là nó phải nhảy đông đổng lên rồi. Nó chỉ còn ba chân mà nhảy cũng rất cao, Khắc Mã bị bất ngờ nên chỉ kịp kêu lên thất thanh, nhưng Lưu Sâm chỉ khẽ phất tay một cái thì một cổ lực lượng đã ập tới kéo Khắc Mã về phía hắn. Chỉ trong tích tắc sau, nàng đã đáp xuống ngồi ngay phía trước hắn một cách yên ổn.
Lưu Sâm kẹp mạnh hai chân vào hông bạch lộc, thế là thớt bạch lộc nhảy đi thật cao và cũng thật xa. Chỉ thấy ở phía trước có một đạo kiếm quang lóe lên, nhưng nó cũng lập tức biến mất ngay sau đó. Đám người kia chỉ thấy một luồng gió mạnh thổi qua, tiếp theo thì một lộc hai người đã thoát ra ngoài xa tới mấy trượng, sau đó còn nghe tiếng Lưu Sâm ném lại:
- Ta không có thời gian chờ xét duyệt, mà cũng không có lý do gì để giết các ngươi. Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ chức trách của Đại Lục công hội là cái gì, nếu như các ngươi ngang nhiên trở thành đạo tặc thì đừng trách bản nhân vô tình!
Vài tên kiếm sư cùng lúc rượt theo, nhưng lúc này ở phía trước nào còn ai đâu. Bọn họ chỉ đành lủi thủi quay về, nhưng trong lòng ai nấy cũng đều kinh nghi bất định và đều thầm hỏi:
- Người kia là ai vậy nhỉ?
Trung niên nhân ở giữa đoàn người thì đứng yên không nhúc nhích. Y ngơ ngác nhìn vào mu bàn tay của mình, nó đã bị rạch một đường dài, máu tươi vẫn còn đang chảy ra không ngừng, còn thanh kiếm của y thì đã cắm phập vào vách núi, lút tận cán. Độ sâu như thế chính là động tưởng cả đời của y, nhưng lúc này nó cắm sâu như thế lại mang tới cho y cơn ác mộng cả đời. Bởi vì y biết, bằng vào sức mình thì y không thể nào làm được điều đó, trong khi thanh niên kia thì chỉ cần một cái phất tay rất nhẹ, vậy là kiếm của y đã cắm sâu vào vách núi rồi, tựa như chém đậu hũ vậy!
- Phong ma pháp lợi hại thật!
Cung tiễn thủ tự lầm bầm với mình:
- Không biết hắn có phải là.....là.....người kia hay không?
- Không phải đâu!
Trung niên trầm giọng thốt:
- Hắn là A Khắc Lưu Tư!
oooOooo
Một bạch lộc, hai người cưỡi! Ông trời, phải chăng Đại Lục công hội đã vô tình tạo nên hoàn cảnh ngang trái thế này cho hắn?
Lưu Sâm cảm thấy rất sượng sùng. Con bạch lộc này vốn không giống như loài ngựa thông thường, bởi vì khi chạy thì ngựa chỉ dùng bốn chân để chạy, ngồi trên lưng chúng sẽ rất yên ổn; nhưng còn loài hưu (lộc) thì lại không giống thế, bởi vì chúng vừa chạy vừa nhảy, nên khi ngồi trên lưng chúng thì không được yên ổn chút nào. Nếu chỉ có một người thì còn không sao, nhưng nếu hai người cùng ngồi chung trên lưng bạch lộc thì sẽ bị va chạm nhau liên tục. Tấm thân mềm mại của Khắc Mã không ngừng ma sát vào lòng hắn, hơn nữa lại còn ma sát vào bộ vị không nên ma sát nhất. Dù Lưu Sâm đã nhiều lần hít sâu để cố trấn tĩnh mình, nhưng tên "tiểu huynh đệ" của hắn cứ rục rịch không thôi, lúc nào cũng chỉ muốn ngẩng cao đầu.
Nếu như người đang ngồi ở phía trước là Cách Phù hay Cách Tố, vậy thì hắn cứ để mặc cho nó tự do hoạt động và tha hồ thưởng thức sự e thẹn của giai nhân. Hoặc nếu đối phương là Á Na, vậy hắn cũng có thể đùa giỡn với nàng, để xem nàng ứng phó thế nào, xem nàng còn muốn cưỡi chung bạch lộc với hắn nữa hay không. Nhưng lúc này, người đó lại là Khắc Mã. Đối với tiểu cô nương này, hắn tuyệt không có ý đùa giỡn với nàng, và nàng cũng sẽ không biểu lộ sự thẹn thùng với hắn. Có lẽ đây là sự sượng sùng lớn nhất trong đời hắn vậy.
Không, còn có sự sượng sùng lớn hơn nữa. Lúc này tuy Khắc Mã không quay đầu lại, nhưng nửa bên mặt của nàng đã đỏ bừng như lửa, rõ ràng nàng cũng cảm giác được sự biến hóa ở sau lưng. Hiện nay thân thể của nàng cũng đang run lên, hơn nữa lại còn có dấu hiệu bị mềm nhũn ra nữa. Không chỉ có dấu hiệu không thôi, mà sau khi bạch lộc chạy đi được hơn mười dặm, toàn thân của nàng cũng mềm nhũn hết ra.
Cuối cùng Lưu Sâm cũng phóng mình lên, đồng thời ném lại một câu:
- Ngươi cưỡi bạch lộc đi trước đi!
Khắc Mã nghe vậy thì toàn thân chợt cứng lại, khuôn mặt đỏ bừng cũng dần dần biến mất. Nàng thảng thốt hỏi:
- Tại sao thế?
- Ta sẽ theo kịp!
Hắn đương nhiên sẽ theo kịp. Đừng nói là bạch lộc, dù có là phi ưng thì hắn vẫn theo kịp như thường, nhưng lời này vừa thốt ra thì sắc mặt của Khắc Mã lại đỏ bừng lần nữa. Nàng biết nguyên nhân khiến hắn bỏ đi, đó cũng chính là nguyên nhân khiến cho nàng phải đỏ mặt! Nàng vốn tưởng rằng hắn không muốn bỏ đi. Sự suy đoán đó khiến cho nàng phải kinh hồn táng đảm. Nhưng giờ bỏ qua điều lo lắng đó, chỉ nghĩ đến phản ứng của hắn thì lại khiến cho nàng đỏ mặt tía tai như cũ.
Khắc Mã ấp ấp úng úng lên tiếng:
- Không có gì.....chúng ta có thể....đi tiếp!