Trước kia hắn nhìn không ra loại thủ thuật che mắt này, có lẽ là vì hắn không ngờ tới việc nàng sẽ dùng tới phương thức đó, nhưng bây giờ, Thủy ma pháp của hắn đã ở trên xa Á Na, bất kỳ nàng có cử động gì thì hắn cũng nhìn ra được hết. Ngươi vốn không hề uống rượu, vậy thì bản công tử cần chi phải say chứ?
Ngươi muốn bản nhân uống say rồi sẽ tiết bí mật liên quan đến Na Trát Văn Tây ư? Thế nhưng sau khi bản nhân say rồi, chẳng những không tiết lộ chút gì, mà lại còn khiến cho ngươi gọi ta là "ái lang" và còn phải chủ động hôn ta nữa.
oooOooo
Bình minh!
Á Na lén lút ra khỏi phòng. Bước chân của nàng thật là nhẹ, dường như rất sợ sẽ làm kinh động ai đó. Nàng thành công đi tới đầu cầu thang, nhưng ở sau lưng chợt vang lên tiếng của một nam nhân:
- Ê, Á Na!
Á Na nghe gọi thì giật mình. Thanh âm của ai có thể khiến cho tim nàng nhảy mạnh như vậy? Tất nhiên chỉ có thể là A Khắc Lưu Tư thôi!
Á Na từ từ quay đầu lại, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, mà động tác cũng rất ưu nhã:
- Chuyện gì vậy?
- À, ta muốn hỏi là....
Lưu Sâm nhíu mày hỏi:
- Dường như tối qua ta uống khá nhiều....không biết ta có nói gì không nhỉ?
- Ngươi không có nói gì hết, một chút cũng không!
Á Na vội vàng phủ định:
- Ngươi uống say xong thì lăn ra ngủ thôi......mà chuyện này ngươi nhớ đừng nói với ai, bởi vì ở trong học viện không thể tùy tiện uống rượu được.
- Thế à?
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ta còn sợ mình uống say rồi sẽ làm gì đó với ngươi......Ta suy nghĩ cả đêm mà không nghĩ ra được....
Rốt cuộc thì khuôn mặt của Á Na cũng đỏ lên, nàng vội ngăn lời hắn:
- Làm cái gì chứ? Thôi ta đi trước đây...
Nàng vừa chạy được vài bước thì quay đầu lại nói:
- Gặp lại sau!
Tiếp theo thì chạy thẳng một mạch xuống lầu luôn.
Lưu Sâm nhìn theo bóng nàng, nhưng chỉ vừa ra khỏi tòa nhà thì thân ảnh của nàng liền biến mất ngay. Chẳng lẽ phải chạy trốn nhanh vậy sao?
Ánh nắng ban mai thật là tốt, hoàn cảnh của học viện cũng thật là tốt. Lưu Sâm hít một hơi thật sâu, tiếp theo thì khẽ vặn người vài cái. Bỗng nhiên từ bên trái có thanh âm ai đó truyền đến:
- Thiếu chủ.....
Lưu Sâm chậm rãi quay đầu lại, miệng vẫn chưa hết há hốc. Thiếu chủ? Đã lâu rồi không nghe ai gọi hắn với cái danh từ này.
Khắc Mã! Tuy rằng cô nương này đang cúi đầu thật thấp, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra nàng, bởi vì cái danh từ đó cũng chỉ có thể thoát ra từ miệng nàng thôi.
- Chẳng lẽ thông tin của Cơ Nhĩ đảo lại chậm như vậy sao?
Lưu Sâm vừa thốt ra lời này, Khắc Mã liền vội ngẩng đầu lên. Trên mặt của nàng lộ ra vài phần sợ hãi, bởi vì....thanh âm của hắn hình như không mấy tốt.
- Nhị công tử!
Khắc Mã đổi lại cách xưng hô.
- Nơi đây là học viện, không cần phải xưng hô như vậy!
Lưu Sâm bình thản quay đi, rồi nói:
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì xin thứ ta đi trước một bước!
Người đã khác thì cách xưng hô cũng khác. Đối với Khắc Mã, hắn chưa từng nói không thích, nhưng lại càng chưa nói thích nàng. Ít ra thì nàng cũng là một loại nữ hài mà hắn không muốn giao du, bởi vì nàng là loại ngươi có tâm cơ, mà nàng cũng có thành kiến với hắn quá sâu. Do đó, hắn lười chứng minh bản thân với nàng, và cũng lười đi tranh thủ cảm tình của nàng.
Vừa đi được ba bước, bỗng nhiên ở sau lưng nghe "bịch" một tiếng. Lưu Sâm ngây người ra. Hắn đã quen nghe loại thanh âm này rồi, bởi vì đó là tiếng quỳ gối.
Tuy đã đứng lại, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại. Có vài học viên ở phía trước đang kinh ngạc nhìn về phía này. Nhìn thần sắc của họ, hắn biết là mình đã đoán đúng. Khắc Mã đang quỳ gối ở sau lưng hắn.
- Xin nhị công tử hãy ra tay giúp Khắc Mã giải cứu cho.....Cơ Nhĩ Tư!
Thanh âm của Khắc Mã vang lên, mang theo hàn ý của gió.
Lưu Sâm quay phắt người lại, vừa vặn đón lấy ánh mắt đầy mong đợi của Khắc Mã.
- Cơ Nhĩ Tư đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Lưu Sâm khẽ rúng động. Chẳng lẽ đại ca hay gia gia đã động thủ với Cơ Nhĩ Tư rồi sao? Vì chuyện gì chứ? Trong thời gian qua, hắn đã quên mất thân phận của mình ở trên Phong Thần đảo, nhưng hôm nay Khắc Mã đã kéo hắn về với thế giới thực tại...
- Ta vừa nhận được tin tức từ quê nhà. Thì ra tàn dư của Thánh Cảnh đã đến chiếm cứ Cơ Nhĩ đảo. Người nhà của ta....người nhà của ta....ăn được hôm nay thì lại lo cho ngày mai!
Khắc Mã vừa khóc vừa nói tiếp:
- Trong thiên hạ, người có năng lực giải cứu cho quê nhà của ta, hiện tại....hiện tại chỉ có nhị công tử mà thôi!
Lưu Sâm nhướng mày hỏi lại:
- Tàn dư của Thánh Cảnh ư? Ngươi xác định chứ?
- Xác định!
Khắc Mã nói:
- Kẻ đến báo tin là....một gia nhân trung thành nhất của gia đình ta. Hắn đã bôn ba ngàn dặm, hôm qua vừa đến báo tin xong thì cũng đã chết tại Tô Nhĩ Tát Tư.
Vấn đề này vốn không cần phải đi kiểm chứng, bởi vì Lưu Sâm biết khả năng của nó rất lớn. Thánh Cảnh nhất định sẽ có tàn dư. Sau khi bị thảm bại, bọn chúng sẽ không thể lưu lại ở đại lục, mà chỉ có thể dong thuyền ra biển mà thôi. Cơ Nhĩ Tư, vận mệnh của ngươi đang bắt đầu thay đổi rồi đây. Từ ban đầu thì ngươi nhất mực muốn lão tử chết, còn bây giờ thì lại xin ta cứu giúp. Biến hóa này cũng khá đột nhiên, và cũng khá hợp tình hợp lý, bởi lẽ khi đối mặt với người của Thánh Cảnh, người bình thường chỉ có chịu chết mà thôi. Dù cho chỉ có vài tên kiếm thánh nhưng người thường vẫn khó lòng mà địch nổi chúng. Hiện nay, những người có thể giải cứu cho Cơ Nhĩ Tư chỉ có vài ba người mà thôi!
Ước Sắt, Lạc Phu, Na Trát Văn Tây và Thủy thần Yến Cơ! Bốn vị siêu cấp cao thủ đứng đầu đại lục, nhưng trong bốn người này, Na Trát Văn Tây và Thủy thần thì chẳng thấy tung tích đâu nữa, còn dư lại hai thần nhân kia thì vị tiểu cô nương này không mời nổi rồi. Không ai có thể vì nàng mà mạo hiểm được. Rốt cuộc chỉ còn mình mà thôi.
Khắc Mã cúi đầu nói:
- Nhị công tử, trước kia Khắc Mã đã mạo phạm tới nhị công tử, nếu nhị công tử có thể bỏ qua mọi hiềm khích cũ, vậy thì Khắc Mã sẽ....
Lưu Sâm phất tay, nói:
- Không cần nhắc lại chuyện trước kia nữa.
Khắc Mã vội ngừng lời, sắc mặt lộ vẻ sợ sãi.
Lưu Sâm trầm giọng nói:
- Ta muốn nói cho ngươi biết, Cơ Nhĩ Tư dù sao cũng là thuộc hạ của Phong Thần đảo, mà ta thì vẫn là người của Phong Thần đảo!
Khắc Mã nghe vậy thì lập tức lộ nét vui mừng, ý hắn có nghĩa là....
Từ sau lưng bỗng có thanh âm vang lên:
- Còn thêm lý do nữa, các thành viên của Hoàng kim tổ đều đã tham dự vào trận chiến với Thánh Cảnh. Nếu A Khắc Lưu Tư cũng là một thành viên của Hoàng kim tổ thì cũng phải có chút biểu thị mới đúng!
Người vừa lên tiếng là Á Na. Rốt cuộc nàng cũng lại xuất hiện. Bây giờ thì đang đứng bên cạnh bồn hoa mà cười khanh khách.
Lưu Sâm thở dài nói:
- Lại còn có mỹ nữ thuyết khách nữa sao? Thế thì ta không đi không được rồi.
Khắc Mã vui mừng nói:
- Đa tạ nhị công tử! Bên ngoài học viện đã có chuẩn bị bạch lộc thật tốt. Dọc đường cũng đã chuẩn bị đầy đủ các thứ!
Thân thể của Lưu Sâm xoay tròn, gió lốc nổi lên. Khắc Mã vội vã gọi theo:
- Ta cũng đi nữa!
Thánh Cảnh chiếm cứ Cơ Nhĩ Tư cũng không phải là mới đây, nếu muốn giết người thì chúng sớm đã giết hết rồi. Bây giờ mà chạy vội đi, nói không chừng sẽ còn làm lộ ra những ma pháp khác ngoài tốc độ cũng không chừng, dù sao thì tốc độ của bạch lộc cũng rất nhanh. Chỉ cần mất một, hai ngày là sẽ có thể đến bờ biển rồi, sẵn đó hắn sẽ tìm hiểu xem người của Thánh Cảnh ra khơi bằng những đường nào. Không biết chúng có theo lộ tuyến dẫn về hướng Già Mạc thành hay không?
Nghĩ vậy rồi Lưu Sâm liền dừng lại, nói:
- Đi!
oooOooo
Hai thớt bạch lộc đang đứng bên ngoài học viện. Hai người cùng nhảy lên lưng chúng rồi giật cương cho bạch lộc phóng đi như gió. Hai nữ hài đứng bên cạnh tường viện của học viện nhìn theo thật lâu. Bóng bạch lộc đã khuất hẳn, nhưng họ vẫn chưa bỏ đi.
- Á Na tỷ tỷ!
Một nữ hài hoang mang hỏi:
- Ngươi nghĩ làm thế nào để biết được tính cách của một người nào đó là tốt hay xấu?
Á Na nhẹ giọng đáp:
- Pha Tư Đế, ta cũng không có cách nào để biết được. E rằng cả Khắc Mã cũng không biết được điều đó. Lúc mới nhập học, y hận hắn thấu xương, nhưng hôm nay, tất cả mọi hy vọng của y đều đặt trên người hắn. Một người xấu hay tốt, có thật sự đáng chết hay không cũng rất khó phân cho rõ được.
Lúc mới nhập học? Pha Tư Đế si ngốc nhìn cánh cửa học viện. Dưới ánh mặt trời, thanh kiếm hoàng kim và cây ma trượng hoàng kim vẫn bắn ra quang mang chói lọi, vẫn có khí phái như cũ, nhưng tâm tình của nàng lúc này đã khác với lúc mới tới đây. Lúc đó, nàng chỉ là một tiểu cô nương không biết gì hết, trong lòng vốn không có chút quan niệm về thiện và ác, nhưng gần một năm qua, người bạn đồng hành của nàng đã khiến cho cõi lòng của nàng cảm thụ đủ cả mọi tâm tình như khích động, ngọt ngào, và hoang mang, nhưng đa số thời gian là phẫn nộ. Nhưng ngày hôm nay, nàng lại một lần nữa rơi vào trạng thái mơ hồ.
Nếu như hắn không phải là A Khắc Lưu Tư, nếu như hắn không có quá khứ, nếu như hắn không có truyền kỳ, nếu như....
Có quá nhiều "nếu như", nếu như có một trong những điều "nếu như" này là thật, vậy thì nàng thấy mình đã khác hẳn rồi. Ít nhất thì cũng không bị ủy khuất và bất lực giống như bây giờ, và tâm tư của nàng cũng không nặng nề như thế....
oooOooo
Vào thời khắc này, tâm sự của Khắc Mã là phức tạp nhất. Nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình phải quỳ trước mặt hắn để cầu xin hắn điều gì, nhưng hôm nay, khi nàng vừa nghe được tin quê nhà gặp nguy biến, người thứ nhất mà nàng nghĩ đến chính là hắn!
Nàng đã chuẩn bị tinh thần rất tốt, sẵn sàng tiếp nhận sự nhục mạ của hắn, sẵn sàng tiếp nhận sự lạnh nhạt của hắn, thế nhưng nàng chỉ nhận được một lời của hắn: Cơ Nhĩ Tư là thuộc hạ của Phong Thần đảo, mà ta cũng là người của Phong Thần đảo!
Lời này đã cho nàng biết, trong chuyến đi này, Khắc Mã không có bất kỳ quan hệ gì với hắn, mà hắn chỉ thực hiện chức trách bảo hộ thuộc hạ của mình mà thôi. Điều này có làm giảm bớt gánh nặng và cảm giác tội lỗi của nàng chăng? Không! Nàng cảm nhận được sự bất bình của hắn rất rõ ràng! Hắn chỉ dùng lý do đó để giải tỏa áp lực cho nàng thôi.
Tư thế hắn cưỡi bạch lộc thật là hùng vĩ, và thần thái lâu lâu ngẩng đầu nhìn trời của hắn cũng khiến cho nàng si mê. Nàng có một ảo giác, hắn và vị siêu cấp đại anh hùng kia rất giống nhau. Hai người đều là niềm hy vọng của người khác, đều dũng cảm như vậy. Chỉ cần nhìn thấy hắn, người ta sẽ sinh ra cảm giác an toàn. Dù hắn chỉ là một ma pháp học viên, nhưng lần trước đồng hành với hắn một thời gian, hắn cũng đã tạo cho nàng cảm giác rất an toàn rồi, và ngày hôm nay cũng như vậy!
Băng qua đại thảo nguyên của Tô Nhĩ Tát Tư, hắn cưỡi lộc phóng đi dưới ánh tịch dương, mái tóc được ánh mặt trời phản chiếu thành một màu vàng óng ánh. Trước mặt đã là sát biên giới của đại thảo nguyên, nhưng bạch lộc của hắn vẫn không ngừng lại. Vầng thái dương ngã về tây, xuyên qua bến đò Cát Bố, thân ảnh của hắn và ánh hoàng hôn nhàn nhạt chậm rãi dung hợp vào nhau. Sau khi lên bờ, họ đã đặt chân lên đại thảo nguyên Cát Bố. Những vì sao bắt đầu xuất hiện trên không. Dưới ánh sao nhàn nhạt, hai thớt bạch lộc vẫn phóng đi như bay. Lúc này, ở trước mặt họ đã là nơi cắm trại lần trước.