Nếu như có ai đó hỏi rằng trên thế giới này, địa phương nào là đẹp nhất, vậy thì Lưu Sâm sẽ trả lời là thảo nguyên dưới ánh bình minh là đẹp nhất.
Thảo nguyên rộng mênh mông, ở xa xa nơi chân trời là ánh tà dương, tựa như tấm khăn đỏ ở trên đầu tân nương đang từ từ được nhấc lên vậy. Cách đó khá xa có hai cây đại thụ giống như cặp tân nhân đang cúng tế thiên địa, còn những thân cây nhỏ bé ở hai bên thì là cái gì? Ở mặt trên đám cành lá xum xuê cũng được phản chiếu ánh tà dương mà phát ra ánh sáng lấp lóe, có lẽ chúng là những ngọn nến long phượng trong đêm động phòng rồi.
Trên thân hai người đang cưỡi bạch lộc cũng được phủ một lớp kim quang.
Lúc này khuôn mặt của Khắc Mã sáng rỡ hào quang, bên tai nàng đang vang lên tiếng ngâm vịnh như thi như họa:- Ánh tịch dương ngã về tây, màu vàng nhạt ánh lên nét mặt của nàng xinh đẹp như vậy. Ở trong gió truyền đến tiếng thì thầm xa xôi của nàng, ta nghe không rõ đó có phải là lời triệu hoán của nàng hay không, nhưng lòng ta đã có thể nghe được tiếng hô hấp nhè nhẹ của nàng.....
Trước cảnh sắc mỹ lệ như vậy và còn được nghe lời hát ôn nhu của nam nhân, bất kỳ một nữ hài nào cũng sẽ thấy cõi lòng của mình mềm lại, sau đó sẽ để mặc cho giấc mộng của mình mặc sức bay xa. Thế nhưng lúc này cõi lòng của Khắc Mã lại đang trầm xuống. Nàng biết rõ lai lịch của mấy câu đó. Đó là những bức thư tình mà Lệ Nhã đã viết rất trau chuốt, rồi giao cho Tư Á. Nàng nhớ rất rõ ràng, đó là những lời tâm sự trong bức thư tình thứ năm!
Rốt cuộc hắn đã bắt đầu làm khó dễ rồi hay sao? Nhưng thần thái của hắn rất kỳ quái, đầu ngẩng cao mà nhìn lên trời, dường như không phải đang nói với nàng vậy.
- Mấy câu đó thế nào? Có chuẩn xác không?
Lưu Sâm cúi đầu, rồi quay sang Khắc Mã hỏi.
Khắc Mã cũng có vẻ ngơ ngác khó hiểu, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói:- Thiếu chủ nói thật hay, tiếc là ta không hiểu nhiều lắm!
Lưu Sâm cười hỏi:- Ngươi không hiểu chỗ nào?
- Khắc Mã không hiểu ở chỗ......ngươi làm sao có thể chú tâm lắng nghe được tiếng hô hấp của người khác?
Khắc Mã vừa nói tới đây thì chợt dừng lại, sau đó nàng lộ vẻ mừng rỡ và hỏi tiếp:- Phải chăng thiếu chủ đã luyện được Phong thính thuật? Thiếu chủ đúng là rất tài giỏi.
Nàng vừa nói vừa tỏ vẻ khích động phi thường, sau đó còn nói thêm một câu:- Ta nghe người ta nói, nếu luyện được Phong thính thuật tới mức tận cùng, tất sẽ nghe được tiếng động ở rất xa. Không ngờ lời đồn đó là thật! Cả môn ma pháp cao cấp như vậy mà thiếu chủ cũng luyện thành, quả không hổ là đệ nhất cao thủ của học viện.
Ý nghĩa của thơ ca đã bị nàng ta lái sang ma pháp. Lưu Sâm nghe vậy thì chỉ cười nhẹ, nói:- Đây chỉ là thi ca thôi, ngươi không nhận ra à?
- Thi ca?
Vẻ khích động ở trên mặt Khắc Mã từ từ biến mất, nàng lắc đầu nói:- Khắc Mã không biết thi ca!
- Nói vậy tức là ngươi sẽ không viết thư...viết thư giống như vậy hả?
Khắc Mã mỉm cười, nói:- Thiếu chủ nói đùa rồi, Khắc Mã không hiểu thi ca, vậy tại sao lại viết ra được những lời như thế chứ?
Lưu Sâm nhìn nàng thật lâu không nói gì. Nếu lời nàng là thật, vậy thì nàng hoàn toàn không có liên hệ với tám bức thư tình; nhưng nếu lời nàng là giả, vậy thì sự thông minh của nàng cực cao. Bản lãnh diễn xuất của nàng tài giỏi đến nỗi có thể tham gia tranh giải Oscar được rồi, bởi vì thần thái của nàng không có một chút sơ hở nào. Diễn thật là giống mà!
- Thiếu chủ thích thơ à? Nếu như lồng những lời thơ kỳ quái đó vào với chú ngữ, không biết chúng sẽ có tác dụng gì không nhỉ?
Khắc Mã khẽ nhíu mày, rồi bổ sung thêm:- Xin lỗi thiếu chủ, ta không nên hỏi những lời này....
Lưu Sâm xua tay nói:- Có thể những câu thơ đó cũng có tác dụng, nhưng theo ta biết thì nó không có bao nhiêu tác dụng gì với ma pháp cả.
- À, Khắc Mã hiểu rồi!
Khắc Mã cúi đầu lãnh giáo.
- Hôm nay chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi thôi. Trời sắp tối rồi.
- Dạ! Thỉnh thiếu chủ an tọa!
Khắc Mã nhảy xuống lưng bạch lộc, sau đó tích cực chạy đi chuẩn bị củi lửa.
Ánh lửa bập bùng, mùi thịt thơm phức. Lúc này trên mặt Khắc Mã dính đầy những vệt xanh xanh đen đen, trông nàng rất giống một hạ nhân.
Vầng thái dương rốt cuộc cũng hạ xuống, lưu lại một đường sáng màu vàng kim. Bỗng nhiên Lưu Sâm mở miệng hỏi:- Khắc Mã, trên đảo Cơ Nhĩ Tư rất đẹp phải không?
- Dạ đúng vậy!
Khi nghe nhắc tới quê hương của mình, thần thái trên mặt Khắc Mã liền trở thành ôn nhu vô hạn.
Lưu Sâm nói:- Ở đây cũng rất đẹp! Nếu như Phong Thần đảo và Cơ Nhĩ Tư đảo xảy ra một trận huyết chiến với Già Mạc thành, khiến cho thây phơi đầy đồng, máu chảy thành sông. Thật là đáng tiếc!
Khắc Mã kêu lên:- Nào chỉ có đáng tiếc mà thôi? Mà nó còn rất đáng sợ nữa! Thiếu chủ, ngươi nhất định phải ngăn chặn đừng để cho cuộc chiến này xảy ra, nhất định phải....
Thần thái của nàng lại bắt đầu trở nên khích động.
Lưu Sâm hờ hững hỏi:- Ngươi thật không muốn chuyện đó xảy ra à?
Khắc Mã chậm rãi giơ tay lên, trên đầu ngón tay chợt lóe tinh quang nhàn nhạt, sau đó điểm tinh quang đó lại chuyển sang mi tâm của nàng, khiến cho khuôn mặt của nàng trở thành cực kỳ trang nghiêm. Khắc Mã thốt:- Khắc Mã ta xin lấy danh nghĩa của Ma tôn để thề. Ta thật tình mong rằng Già Mạc thành và Phong Thần ba mươi sáu đảo được vĩnh viễn sống trong hòa bình, không bao giờ xảy ra chiến loạn. Nếu như lời này có chút giả dối nào, vậy xin cho Khắc Mã bị ngàn vạn Thú nhân chà đạp duới chân, chết không được siêu sinh!
Vào thời khắc này, nàng trở nên rất thánh khiết, rất trang trọng. Đó là lời thề độc và cũng là một lời thông báo.
Lưu Sâm chậm rãi đứng lên, rốt cuộc cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi nói:- Có lẽ ta không nên hỏi câu vừa rồi mới phải. Ăn tối thôi!
Vào lúc này đây, hắn cảm thấy mình có thể tin tưởng nàng rồi, bởi vì trong các lời thề của nữ nhân, chỉ có lời thề kiểu này là nặng nhất mà thôi. Lấy danh nghĩa Ma tôn để thề chính là lời thề trịnh trọng nhất của ma pháp giới, hơn nữa bị hàng ngàn hàng vạn Thú nhân dẫm chết cũng chính là một cơn ác mộng cực kỳ hãi hùng đối với một nữ hài. Nay nàng ta đã thề như thế, vậy thì mình còn gì để hoài nghi nữa chứ? Chẳng lẽ phương hướng điều tra đã sai rồi? Nàng ta chỉ tiết lộ danh tính và lai lịch của mình mà thôi, chứ không hề tham dự âm mưu quỷ kế gì cả?
Bóng đêm dần buông, nó bao phủ lấy toàn bộ thảo nguyên. Lúc này lửa trại cũng đã tắt ngấm, Lưu Sâm và Khắc Mã chia hai góc khá xa nhau mà nằm xuống. Lưu Sâm lẳng lặng nhìn trời, không nói một câu nào.
Lúc này Khắc Mã đang nằm ở phía sau một bụi cỏ và nhìn lén Lưu Sâm. Tại sao lại như vậy chứ? Nàng chỉ muốn giết nam nhân này để trừ đi mối họa cho ba mươi lăm đảo, nhưng lại không muốn dẫn đến chiến tranh giữa hai thế lực. Kể từ lúc biết được Na Nhĩ Tư là tam tôn tử của Khắc Lý Mạn đại công, nàng đã muốn bỏ qua kế hoạch này rồi, nhưng tại sao sự tình lại vẫn phát triển theo chiều hướng đã định chứ? Ai lại có nhiệt tâm như thế chứ?
Chẳng lẽ là....
Vừa nghĩ tới đây, Khắc Mã mở bừng mắt ra, toàn thân toát đầy mồ hôi. Nàng luôn tự nhận là thông minh, nhưng chẳng lẽ nàng đã biến thành con cờ ở trong tay người khác rồi hay sao?
Đêm nay là một đêm lạnh nhất trong cuộc đời nàng, lạnh đến nỗi khiến cho nàng không thể nào ngủ nổi. Gió lạnh trên thảo nguyên phảng phất như thổi từ lòng bàn chân của nàng lên đến trái tim và đóng băng nó lại.
Nếu như hắn biết được tất cả mọi việc đều có liên quan đến nàng, vậy hắn sẽ làm gì đây? Trong suốt cuộc hành trình, hắn có vẻ rất khôn khéo. Từ hành động đến lời nói đều tràn ngập trí tuệ. Với mỗi một cái nhìn của hắn, dường như muốn lột trần tâm sự và suy nghĩ của nàng ra hết để khám phá sự thật vậy. Lúc này ở cạnh hắn lại càng rất đáng sợ, so với trước kia còn đáng sợ hơn rất nhiều lắm.
Đột nhiên nam nhân kia ngồi bật dậy, Khắc Mã cảm thấy trái tim như muốn ngừng đập luôn, nhưng sau đó nó lại đập nhanh hơn. Thế nhưng trên mặt hắn lại không có vẻ khác thường gì, mà chỉ thấy đôi mắt đang nhắm lại thôi.
- Có động tĩnh!
Ba chữ này vừa thốt ra thì Khắc Mã lập tức tỉnh hẳn.
Vừa tỉnh táo lại, Khắc Mã cũng lập tức nhận ra có động tĩnh ngay. Bởi vì nàng nằm sát mặt đất, nên khi mặt đất có sự rung động thì nàng nhận ra ngay. Khắc Mã nghe ra được tiếng vó dồn dập vang lên nên vội nói:- Là một đoàn người ngựa.
- Ở bên kia.
Lưu Sâm chỉ về phía sườn núi trước mặt rồi nói tiếp:- Chúng ta sang bên đó nhìn.
Dưới ánh trăng sáng trưng, hai người đều lộ vẻ ngưng trọng. Một đoàn người ngựa chạy gấp trong đêm khuya là có ý gì? Điều đó nói rõ họ là quân đội chính quy, nhưng chuyện gì đã khiến cho quân đội phải xuất động như vậy? Việc mà Lưu Sâm sợ nhất là Già Mạc thành xuất binh đi đánh Phong Thần đảo. Chẳng lẽ tứ tiểu thư trên đường trở về đã không tránh được độc thủ của địch nhân?
Thế rồi hai người nương theo bóng đêm mà leo lên sườn núi. Lưu Sâm vừa nhìn thấy được nhóm người kia thì thở phào nhẹ nhõm, họ nhìn không giống như quân đội của Già Mạc thành, bởi vì nhóm binh sĩ này trông có vẻ hớt hơ hớt hải, nhìn rất giống như một toán bại quân vậy. Chạy ở phía trước là một chiếc xe ngựa thật lớn, không, phải nói là một chiếc xe do bốn, năm thớt bạch lộc kéo. Bên ngoài thùng xe có ánh vàng kim lấp lóe, cả đội ngũ đang chạy gấp trong đêm, hai bên chiếc xe có hai nhóm kỵ binh chạy theo bảo vệ. Chạy trước và sau xe đều có một kỵ sĩ cưỡi bạch lộc, y phục của ai nấy cũng đều xốc xếch, còn những thớt bạch lộc thì đều có dáng mệt mỏi, hiển nhiên là bọn họ đã chạy một quãng đường khá xa rồi.
- Không phải bọn họ!
Bên cạnh Lưu Sâm chợt có tiếng thở hổn hển vang lên. Tất nhiên người đó là Khắc Mã. Vào lúc này đây nàng là người không mong cho hai thế lực xảy ra chiến tranh nhất. Nếu như chuyện không may đó xảy ra, vậy thì nàng chỉ còn cách tự sát mà thôi, bởi lẽ nàng cảm thấy mình chính là tội nhân của mọi người vậy.
- Tộc trưởng!
Sau khi quan sát tứ phía xong, một gã hắc y ma pháp sư đang dẫn đầu chợt lên tiếng:- Nơi đây cách Già Mạc thành không còn xa nữa, nếu chúng ta vào thành lúc nửa đêm thì e rằng sẽ bị hiểu lầm. Chi bằng hãy nghỉ lại đây một đêm rồi sáng mai mới vào thành được không?
Một gã kiếm sư đang đi đoạn hậu nghe vậy thì hô to:- Tộc trưởng, không nên làm vậy. Suốt dọc đường chúng ta đã bị truy sát tới tận đây, các chiến sĩ đã sức cùng lực kiệt rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Vì vậy mà chúng ta cần phải vào thành gấp thì mới là thượng sách.
- Tất cả hãy y theo Côn Lâm kiếm thành mà hành động! Tiếp tục lên đường suốt đêm. Khắc Lý Mạn đại công là bằng hữu tốt lâu năm của ta, nhất định sẽ không có hiểu lầm gì đâu.
Giọng nói đó vang ra từ trong xe và có vẻ khá yếu nhược.
- Dạ!
Gã ma pháp sư ở đằng trước liền vung tay lên hô:- Các huynh đệ, tiến lên! Chỉ cần đi thêm mấy canh giờ nữa.....
Đột nhiên có một tiếng "xoẹt" vang lên. Không biết từ đâu bỗng có một mũi trường tiễn xé gió bay tới. Gã ma pháp sư kia tuy vẫn còn giơ tay lên cao, nhưng lúc này thì cả người gã cũng từ từ ngã xuống đất rồi.
Bên cạnh Lưu Sâm chợt vang lên tiếng kêu khẽ, hắn vội vàng lấy tay che miệng Khắc Mã lại. Lúc này sắc mặt của nàng đã tái nhợt, mà Lưu Sâm cũng biến sắc từ lúc nào. Hắn đã thấy rõ mũi tên kia được bắn ra từ phía bên phải của rừng tùng, tốc độ cực nhanh.
Ở bên cạnh thùng xe chợt có tiếng quát:- Bảo vệ xe!
Mấy thớt bạch lộc lập tức quây quần lại thành một vòng lớn, hơn trăm kỵ sĩ đều rút kiếm cầm sẵn nơi tay, trông họ rất giống như là đang lâm đại địch vậy!
Tất cả mọi người chỉ dừng lại trong chốc lát, nhưng cũng trong lúc đó, tiếng dây cung vang lên không ngừng. Tiếp theo đó là một trận mưa tên bắn ra xối xả, và đích nhắm đều là các kỵ sĩ đang vây quanh thùng xe. Những chiến sĩ đó hiển nhiên đều có thân thủ rất khá, đại đa số đều có thể đánh bay những mũi tên đang bắn tới, nhưng tất nhiên cũng có ngoại lệ. Trong trận mưa tên xối xả đó, thật khó tránh có người không bị thương hoặc chết, mà tiếng kêu rên thảm thiết cũng vang lên đầy trời.