Trong màn đêm, bỗng nhiên có một đạo kiếm quang vụt lóe lên sáng lòa, tiếp theo đó là một bóng đen nhảy lên mui xe, trường kiếm trong tay y vẽ lên một đường; trong khuôn viên hơn một trượng hễ nơi nào có kiếm quang xẹt qua thì nơi đó phảng phất như có cầu vồng xuất hiện trong cơn mưa rào vậy, bao nhiêu giọt mưa đều bị vỡ tan hết. Người này đúng là thuộc trình độ của Kiếm thánh rồi!
Kiếm thánh Côn Lâm!
Bàn tay đang nắm chặt của Lưu Sâm từ từ được buông ra. Có kiếm thánh ở đây, những tên sát thủ kia sẽ không được tốt lành đâu. Lần đầu tiên được nhìn thấy kiếm thánh xuất thủ, quả nhiên là uy phong bát diện, so với lão chuẩn kiếm thánh lúc trước thì không chỉ cao hơn có một bậc thôi đâu.
Khắc Mã ngồi bên cạnh cũng phải lấy tay để che chiếc miệng đang há hốc của mình. Nàng không dám để phát ra một tiếng động nào, nhưng đôi mắt thì mở thật to, thần tình trông cũng rất khả ái.....Khi kiếm đó vừa quét ra, trận mưa tên đầy trời cùng lúc dừng lại, dường như đám sát thủ biết được người đó rất lợi hại nên cũng không xuất thủ nữa.
Côn Lâm giơ kiếm lên thật cao, chỉ thẳng lên trời rồi gầm lên:- Rốt cuộc là kẻ nào đang truy sát bọn ta? Hãy mau hiện thân tương kiến đi.
Vừa nói, lão vừa nhìn về phía rừng tùng, tất nhiên là đã sớm biết đám sát thủ kia đang ẩn trong rừng rồi, nhưng lão vẫn không dám tiến vào đó, không phải lão sợ cho sự an nguy của mình, mà lão chỉ sợ sau khi rời khỏi xe ngựa, vậy thì tính mạng của những người ở trong xe sẽ khó được bảo toàn. Hơn nữa, nếu muốn tiêu diệt hết hơn trăm sát thủ ở trong rừng thì cũng không thể thực hiện được trong giây lát. Lão có kinh nghiệm dầy dạn nên cũng biết được việc nào nặng và việc nào nhẹ.
Từ lúc bắt đầu bị truy sát cho tới nay, tuy rằng các cao thủ ở bên mình từng người đã ngã xuống, nhưng vẫn còn một gã đại ma pháp sư còn đứng vững tới hôm nay. Thế nhưng vừa rồi vì tình huống khẩn cấp phải bảo vệ xe ngựa, rốt cuộc thì gã cũng bị chết dưới trận mưa tên của địch nhân. Khi người ta không có phòng bị thì rất dễ bị chết oan uổng.
- Hảo bản lãnh!
Ba tiếng này phảng phất như được truyền đến từ thảo nguyên xa xôi, nhưng ba chữ đó vừa thốt xong thì từ trong một bụi cỏ đã thấy ba người xuất hiện, khoảng cách chỉ có chừng ba mươi thước mà thôi, tựa như họ đã mai phục sẵn ở đâu đó rồi bây giờ mới hiện thân.
Vì khoảng cách quá xa nên Lưu Sâm không nhìn rõ được diện mục của họ. Hắn chỉ mơ hồ nhận ra trong ba người này, có một người là kiếm sư, một người là ma pháp sư, còn người thứ ba thì đang đứng giữa hai người kia, chỉ là không thể nào đoán ra được thân phận của lão mà thôi.
Lúc này Côn Lâm đang đứng trên mui xe hơi khẽ động, thế là lão lập tức bắn về phía ba người kia như một mũi tên rời khỏi cung vậy. Lão chỉ trường kiếm về phía trước, hàn quang lấp lóe như ẩn như hiện, tuy luồng kiếm quang đó không được bắn ra, nhưng sự uy hiếp của nó lại còn đáng sợ hơn là bắn ra nhiều, bởi vì nó có thể tùy cơ mà ứng biến.
Hai người ở phía trước chợt cười hắc hắc mấy tiếng, sau đó thì phân khai ra hai bên. Khi họ vừa di chuyển thì liền để lộ thân ảnh của người đứng phía sau. Đó là một người trung niên với thân hình cao gầy, trong tay y có một vật màu đen chợt bắn về phía Côn Lâm lúc này còn đang lơ lửng ở trên không. Trong lúc không kịp phòng bị, tia hàn quang ở đầu mũi kiến của Côn Lâm lập tức bắn ra rồi chém trong không trung một vòng cung. Kiếm quang vừa quét trúng thân của mũi trường tiễn kia thì chỉ nghe "keng" một tiếng vang lên, kiếm quang lập tức rung động không ngừng. Lúc này ở bên cạnh đó liền có một đạo bạch quang lóe lên, nó kéo dài tới hơn một trượng và chém thẳng vào Côn Lâm. Lưu Sâm thấy vậy thì cực kỳ kinh hãi. Kiếm thánh! Lại có thêm một kiếm thánh nữa! Nhân lúc Côn Lâm bị mũi trường tiễn kia tấn công thì y lại thừa nước đục thả câu, nhảy ra làm khó dễ đối phương. Chẳng lẽ khi kiếm thánh đối địch mà cũng có thể lấy hai đấu một hay sao?
Côn Lâm thấy tình huống đó thì liền gầm lớn một tiếng, lão không tránh không né, chỉ quét ngang kiếm quang ra ngoài, khiến cho nó phủ chụp lấy cả ba người trong đó. Đây chính là một chiêu đồng quy vu tận!
Nhưng thân hình của ba người kia cùng lúc nhảy lui về phía sau, tốc độ rất mau lẹ, trong nháy mắt mà đã nhảy tránh đi tới hơn năm trượng. Sau khi nhảy tránh xong, ba người lại di hình hoán vị. Lúc này ở chính giữa là gã ma pháp sư tầm thường nọ, gã chậm rãi thu hồi hai tay, thì ra gã đã nắm lấy hai đồng bọn mà nhảy lui về phía sau.
Côn Lâm đứng lại, trong mắt lão có hàn ý lạnh như băng, hoặc giả toàn thân cũng đều có hàn ý. Đối phương ba người, mỗi một người đều có sở trường riêng, chỉ cần như vậy cũng đủ rồi.
- Đặc cấp cung tiễn thủ, kiếm thánh, Thủy hệ ma đạo!
Côn Lâm chậm rãi nói:- Thật không ngờ các ngươi lại là sát thủ ở trong tổ chức thần bí kia.
- Chuyện mà ngươi không ngờ tới còn rất nhiều!
Gã Thủy hệ ma đạo lãnh đạm nói:- Côn Lâm, một mình ngươi không thể thay đổi được kết cuộc này đâu.
Đôi mắt của Côn Lâm chợt lóe hàn quang. Tất nhiên lão hiểu rất rõ, chỉ có một mình lão thì còn lâu lắm mới địch lại sự liên thủ của ba người này, mà binh lính của lão nếu không có lão thì cũng còn lâu lắm mới địch lại đám cung tiễn thủ ở trong rừng kia. Ngày hôm nay là phải thất bại sao? Làm cách nào để đẩy lui ba tên cường địch trước mắt đây? Lưu lại trước khi chết à?
Ở trong xe ngựa chợt có thanh âm vang lên:- Hôm nay chúng ta nhận thua!
Thanh âm vừa vang lên rất rõ ràng rành mạch, Côn Lâm quay đầu lại rồi thốt lên đầy kinh ngạc: - Tộc trưởng!
Mui xe được mở ra, một lão giả xuất hiện trên trần xe, toàn thân đều lộ ra ngoài, theo sau lão là một thiếu nữ, rồi tiếp theo đó cũng có vài người lục tục đứng lên. Cả thảy có tới tám người, ba nam và năm nữ, già trẻ đủ cả.
Một khi bại lộ thân hình, các cung tiễn thủ của đối phương sẽ bắn tên như mưa vào họ, chỉ sợ sẽ không có ai trong số họ có thể sống sót được mà thôi.
- Tộc trưởng, mau núp lại....
Lão giả đứng giữa nhóm người kia xua tay ngăn lời Côn Lâm lại, rồi nói:- Côn Lâm, ngươi đã tận lực rồi. Hãy để ta nói vài câu đã!
Côn Lâm nghe vậy thì lập tức lui lại, sau đó liền thấy xuất hiện ở bên cạnh lão giả nọ, trường kiếm trong tay lão hoành ngang trước ngực.
- Na Thác tộc trưởng quả nhiên là người có đảm lược!
Gã ma đạo sư cười nhạt nói:- Bây giờ ngươi muốn nói chuyện gì?
- Rốt cuộc các ngươi là ai? Tại sao phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta?
Tộc trưởng hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:- Nếu như chết đi mà không biết tại sao, vậy bản nhân thật là thẹn với hàng ngàn hàng vạn vong linh của tộc nhân!
- Đây là một bí mật.
Ma đạo sư tiếp lời:- Sau khi ngươi xuống địa phủ rồi thì các tộc nhân sẽ đi theo ngươi, nói không chừng họ cũng sẽ không trách ngươi đâu.
Không ngờ dưới tình huống chiếm hết thượng phong như vậy mà đám sát thủ kia vẫn không tiết lộ chút manh mối nào.
- Đám ác tặc các ngươi, bọn ta thề sống chết với các ngươi.
Một thanh âm trong trẻo chợt vang lên, nó được phát ra từ miệng của thiếu nữ xinh đẹp đang đứng bên lão giả nọ. Tuy rằng lúc này trên mặt của nàng tràn đầy sự phẫn nộ và kiên nghị, nhưng điều đó vẫn không che giấu được nét đẹp của nàng.
Ba người kia nghe vậy thì cùng bật cười ha hả.
Khắc Mã nhìn thoáng qua nàng mỹ nữ kia, rồi quay sang nói với Lưu Sâm:- Thiếu chủ, những người này có phải cùng một bọn với tên sát thủ.....
Nàng chưa nói dứt câu thì bỗng nhiên ngẩn người ra, bởi vì bên cạnh nàng không có ai cả, mà ở bên mé rừng rậm dường như có một loạt âm thanh rất nhẹ truyền đến, chỉ là vài tiếng "xoẹt, xoẹt" mà thôi, nhưng lại vang lên khá nhiều.
Lúc này ba người kia dừng tiếng cười lại, sau đó thì tên kiếm thánh bước ra một bước rồi trầm giọng quát:- Giết!Chữ "giết" vừa được thốt ra, ba người nọ không hề động đậy chút nào, còn Côn Lâm thì vung kiếm lên, thanh trường kiếm ở trong tay liền phát ra hàn mang. Lão khẩn trương đưa mắt nhìn sang bên phải, nhưng thật là kỳ quái, toàn trường không có một chút động tĩnh nào. Thế rồi lão bật thốt:- Các ngươi đang giở trò quỷ gì?
Ba người đứng đối diện cũng có vẻ sửng sốt, tất cả cùng quát lên:- Bắn chết hết cho ta!
Chúng tăng thêm mấy chữ, mà thanh âm cũng lớn hơn nhiều, nhưng chỉ nghe từ trong rừng ở mé phải có một giọng nói truyền đến:- Ba vị gọi ta phải không?
Nương theo giọng nói đó là một bóng đen lao vút qua không trung, rồi đáp phịch xuống đất. Người này có tóc dài tung bay trong gió, vóc dáng cao lớn dễ nhìn. Hắn mỉm cười nói:- Nếu như muốn gọi thủ hạ của các ngươi thì chỉ sợ họ sẽ không đáp ứng được, bởi lẽ họ đã chết hết ở dưới tay ta rồi.
Giết người trong bóng đêm vốn là sở trường của Lưu Sâm, vì hắn có đôi mắt linh hoạt, tốc độ tay chân lại cực nhanh, hơn nữa lại đang mặc hắc y; so với những tên kia cũng không khác là bao. Lúc này thừa dịp ba người họ cười lớn, hắn đã lẻn chạy vào rừng và trong chỉ nửa khắc thì đã giết chết mấy chục người rồi.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, kể cả Khắc Mã đang ở trên sườn núi nữa. Không ngờ hắn lại nhúng tay vào chuyện này, tại sao chứ? Đối phương là kiếm thánh, ma đạo, và đặc cấp cung tiễn thủ, vậy mà hắn vẫn dám can dự vào? Hơn nữa lại còn giết khá nhiều người trong một thời gian ngắn ngủi như vậy nữa. Điều đó cũng có thể sao? Tuy rằng nàng sớm biết hắn, nhưng vào lúc này thì lại khó có thể tin vào mắt mình được.
Những người khác đương nhiên lại càng không tin được. Tộc trưởng khẽ cau mày, còn nàng mỹ nữ đứng bên cạnh lão thì hai mắt sáng lòa và nhìn chằm chặp vào thanh niên tuấn tú kia. Dường như đây là nam nhân đẹp trai nhất và tốt bụng nhất mà nàng đã từng gặp vậy - cho dù hắn có là một lão đầu hói tóc, khi hắn vừa thốt ra câu nói đó thì lập tức đã trở thành một người đáng yêu nhất ngay.
Tất nhiên ba người đối diện không tin lời hắn, một người hỏi lại:- Là ngươi đã giết họ?
- Thật xin lỗi, chỉ là tập kích thôi!
Lưu Sâm vừa đáp vừa đưa tay phủi phủi bụi trên áo.
- Mau liên thủ cùng hạ gục bọn họ!
Từ phía sau chợt có tiếng Côn Lâm vang lên. Tuy rằng lão không tin thanh niên kia có tài nghệ kinh người như thế, nhưng đây là một cơ hội tốt, bởi vì thần thái của ba người kia đều thay đổi, mà sự thay đổi đó chính là chỗ sơ hở của họ.
Câu nói đó của lão còn đang vang vọng trong không trung thì bóng người đã xẹt qua bên cạnh Lưu Sâm. Trong bóng đêm, một đạo hàn quang chợt lóe lên và đâm thẳng vào tên kiếm thánh ở phía đối diện.
Thân thể của kiếm thánh kia chợt lay động, sau đó thì lại lướt về phía sau. Dọc đường đi, trường kiếm của y cũng được vung ra một vòng, cũng là một đạo kiếm quang dài hơn trượng hoành ngang. Kiếm quang của hai người vừa chạm nhau thì hoa lửa bắn ra tung tóe, mà khoảng cách của họ cũng đã cách xa Lưu Sâm tới hơn mười trượng, quả là tốc độ cực nhanh!
Lưu Sâm nhếch miệng cười rồi nói:- Bọn họ đã bắt đầu rồi, ta cũng bắt đầu thôi.....
Hắn chưa nói xong thì đã xuất thủ ngay, tốc độ ra tay còn nhanh hơn cả thanh âm của mình, nhưng có thứ khác còn nhanh hơn tốc độ xuất thủ của hắn nữa. Đó là ba điểm hàn tinh đang bay thẳng đến trước ngực của hắn. Thì ra là ba mũi tên!
Thân ảnh của Lưu Sâm chợt lóe lên, sau đó liền xuất hiện ở bên cạnh gã ma đạo sư kia. Hắn rất nắm chắc là mình có thể đối phó với ma đạo sư được, chỉ cần gã không kịp phản ứng thì hầu như chỉ trong chớp mắt sẽ bị giết chết ngay.
Nhưng hắn đã sai rồi, gã ma đạo sư kia đã có phản ứng. Gã chỉ hời hợt khua tay một vòng thì ở trước mặt đã thấy xuất hiện một tòa Băng sơn, là Băng sơn được cấu tạo bởi Băng chùy. Ở phía xe ngựa chợt có tiếng kêu thất thanh của nàng mỹ nữ kia:- Cẩn thận!
Lúc này thân thể của Lưu Sâm chợt co rút lại, ba mũi tên bay sượt qua người hắn, chính là ba mũi tên mà hắn vừa tránh né được.
- Hay lắm, thì ra là Hồi phong tiễn!
Lưu Sâm buột miệng khen một câu, thì ở sau lưng hắn liền cảm thấy hàn khí bức tới. Lưu Sâm vội vàng bẻ ngoặt quay lại, sau đó thì hết sức kinh hãi, bởi vì mũi Phong nhận vừa rồi của hắn rõ ràng đã bắn trúng gã ma đạo kia nhưng gã lại không chết, trái lại còn tấn công hắn bằng một cây Băng chùy nữa.
Thân ảnh của Lưu Sâm lại một lần nữa lóe lên rồi biến mất, sau đó thì lại thoát ra khỏi sự giáp công của hai người, rồi đứng thừ người ra ở trên cỏ.
- Ngươi cho rằng một mũi Phong nhận nho nhỏ của ngươi có thể gây thương tổn cho ta sao?
Gã ma đạo sư cười nhạt nói:- Bây giờ hãy thử một chiêu của ta xem nào!
Nói xong, gã lập tức giơ tay lên, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, bầu trời dường như đang giáng xuống một trận mưa đá vậy, chỉ là tốc độ nhanh hơn những trận mưa đá thông thường gấp mười lần thôi. Hơn nữa, chúng đều phủ chụp lấy toàn bộ các phương vị trên người Lưu Sâm.