Sau khi uống một chén mỹ tửu xong, ở bên ngoài có thanh âm truyền vào:- Thiếu chủ, nàng ta tới rồi!
"Thiếu chủ" tiếng xưng hô này nghe thật êm tai. A Nhĩ Thác khẽ nhíu mày, hắn nhìn vị cô nương mới tới rồi nói:- Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi không nên tới đây!
Vị cô nương kia chính là Tác Mã, nàng cúi đầu nói:- Đại công tử....à, thiếu chủ, hắn đã trở về rồi. Ta....ta làm sao bây giờ? Ta muốn tới đây hỏi ngài một chút...thiếu chủ, ta phải làm gì bây giờ?
- Làm gì là làm gì? Lúc đầu thế nào thì bây giờ cứ thế mà làm thôi.
A Nhĩ Thác lạnh lùng nói:- Ngươi còn muốn hỏi cái gì nữa chứ?
- Thế nhưng....ta luôn cảm thấy dường như hắn đã biết được việc gì rồi đó. Ánh mắt của hắn thật đáng sợ....
Thân thể của Tác Mã run lên nhè nhẹ, giống như một cành hoa rung lên trong cuồng phong vậy. Trong lúc không biết được hướng gió, thật khó có thể đoán biết được vận mạng của mình.
Biểu tình ở trên mặt A Nhĩ Thác liền thay đổi, gã trở nên ôn hòa hơn. Gã chậm rãi đứng lên, vỗ nhẹ lên vai nàng mấy cái rồi nói:- Ngươi sợ rồi sao? Hối hận à?
- Không có! Thiếu chủ, ta không hề hối hận!
Tác Mã kiên quyết lắc đầu:- Là người đã cứu phụ mẫu và người nhà của ta từ ma trảo của hắn. Người là đại ân nhân của ta. Tác Mã cam tâm tình nguyện làm việc cho thiếu chủ, dù chết cũng không sợ!
- Vậy chẳng phải là được rồi sao? Chỉ cần ngươi không sợ, cứ giữ thần thái bình tĩnh, vậy người khác nào biết được ngươi đã làm những gì chứ?
A Nhĩ Thác ôn hòa nói:- Hắn nhiều lắm cũng chỉ là suy đoán thôi, chứ không hề có chứng cớ nào. Trái lại, nếu như lúc này ngươi bỏ đi, hoặc là thần thái khác thường, vậy mới dễ dàng làm bại lộ tất cả. Mặt khác, ngươi cứ yên tâm đi, hắn cố ý lấy lòng Hắc Lưu đảo, tất nhiên là đã đả động đến lòng của mọi người trên đảo, khiến cho họ rơi vào bẫy rập của hắn. Nhưng đối với âm mưu độc ác đó, ta sẽ kịp thời ngăn lại. Bây giờ ta đã là thiếu chủ, Hắc Lưu đảo quyết sẽ không trở thành món đồ chơi của hắn đâu.
Sau cùng gã còn nói thêm vài lời chính khí, lời lẽ hùng hồn. Dưới ánh đèn, Tác Mã nhìn khuôn mặt anh tuấn của gã mà lòng thầm say mê!
oooOooo
Màn đêm buông xuống, Lưu Sâm đứng lên rồi chìa tay ra, nói:- Mẫu thân, hài nhi đưa người trở về.
Khi đến khu tùng lâm gần nơi cư ngụ của phụ mẫu, mẫu thân dừng lại hỏi:- A Khắc Lưu Tư, nghe phụ thân ngươi nói, ma pháp của ngươi đã đạt đến một cảnh giới rất cao, có phải không?
Lưu Sâm thành thật trả lời:- Ma pháp của hài nhi chẳng tăng được bao nhiêu, chỉ có ma pháp phụ là tương đối khá mà thôi!
- Cả Long Quy mà ngươi cũng có thể chế phục được, nếu muốn giết....muốn giết người kia thì dễ như trở bàn tay, nhưng ta không muốn nghe đến việc ngươi gây thương tổn đến cho bất cứ người nào ở trên đảo. Nếu như ta nghe được, vậy thì ta...ta sẽ rất tức giận, và cũng sẽ rất thương tâm! Ngươi có muốn thấy mẫu thân bị thương tâm hay không?
Đây không phải là nhắc nhở, mà là lời cảnh cáo chính thức! Lưu Sâm nhìn thẳng vào ánh mắt của mẫu thân, rồi chậm rãi nói:- Mẫu thân, người hãy xem hài nhi này. Trong lúc hài nhi còn làm thiếu chủ, những kẻ khác còn tôn trọng hài nhi, nhưng bây giờ không còn là thiếu chủ nữa, bọn họ đâu còn ai tôn trọng hài nhi nữa chứ? Chẳng lẽ hài nhi không biết điều đó hay sao?
- Hài tử của ta, ngươi sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của ta!
Mẫu thân ôm từ biệt hắn xong liền bỏ đi!
Lưu Sâm nhìn theo bóng lưng của bà, trong lòng thầm thở dài. Mẫu thân, người biết rất rõ ca ca có mưu đồ với ta, và cũng biết rõ tất cả mọi việc, nhưng rốt cuộc vẫn muốn ta gánh lấy sự ủy khuất này. Người không muốn gây tổn thương cho kẻ khác, nhưng tại sao lại gây thương tổn cho ta? Câu chuyện của người có tính gợi ý nhất định, nhưng câu chuyện của các người là chủ đề của thiên nhiên, đó là một loại tiến hóa tự nhiên của loài Nhai Diên. Chim con mạnh khỏe gạt chim con yếu ớt xuống vách núi, nhưng cha mẹ của chúng cũng đâu có can thiệp vào chuyện đó!
Lưu Sâm chậm rãi thả bước trở về phòng, hai bên vệ sĩ vẫn khom người chào hắn, chỉ là không có tiếng hô quen thuộc "thiếu chủ" mà thôi.
Vừa đẩy cửa bước vào, ở bên trái vẫn có một nữ hài quỳ gối ở đó, nàng vẫn chào hắn như cũ:- Thiếu chủ, người đã trở về!
Lưu Sâm nhíu mày:- Ngươi có thể thay đổi lối xưng hô được rồi, bởi vì ta không còn là thiếu chủ nữa!
Tác Mã cúi đầu, cung kính nói:- Thiếu chủ, ở trong lòng Tác Mã, ngài vĩnh viễn là thiếu chủ! Hơn nữa, còn là vị thiếu chủ nhân từ nhất thiên hạ nữa!
Lưu Sâm mỉm cười:- Thật là hiếm có! Trong lúc ta bị thất ý nhất, thì mới biết được ở bên cạnh còn có người ủng hộ ta. Tác Mã, ta thích ngươi rồi đấy!
- Dạ không dám!
Tác Mã đứng lên rồi nói:- Xin mời thiếu chủ dời bước, để Tác Mã chuẩn bị rượu thịt và thức ăn mà thiếu chủ thích nhất!
Sau khi cạn xong một chén, Lưu Sâm giơ chén lên, nói:- Tác Mã, ngươi cũng uống đi!
- Ấy....
Tác Mã luống cuống nói:- Tác Mã chưa bao giờ biết uống rượu, mà cũng không dám cùng đối ẩm với thiếu chủ....
- Tất cả mọi việc đều có lần đầu tiên mà, phải không?
Lưu Sâm vẫn ngoan cố:- Lại đây, uống một chén nào. Mặc kệ thế nào, mấy vạn người ở trên Hắc Lưu đảo được cứu sống, trong đó cũng có công lớn của ngươi. Ngươi phải uống một chút với ta, trừ phi....trừ phi ngươi không muốn nhìn thấy kết cuộc hoàn mỹ này!
Tác Mã hơi do dự một lúc lâu, sau đó mới dám ngồi xuống, rồi tiếp lấy chén rượu từ tay Lưu Sâm đưa sang. Tay nàng run run cầm chén, tim đập thật nhanh. "Trừ phi", hai chữ đó có ý gì? Nàng không hiểu! Nhưng cũng không dám hiểu!
Lưu Sâm giơ chén lên thật cao rồi nói:- Nào, chúng ta hãy vì mấy vạn tính mạng của cư dân trên Hắc Lưu đảo mà cạn chén!
- Cạn....cạn chén!
Sau khi uống xong một hớp, Tác Mã ho lên mấy tiếng, chỉ một chén rượu mà nàng đã cảm thấy toàn thân phát nhiệt rồi.
- Này, ăn chút thức ăn đi!
Lưu Sâm nhiệt tình gắp cho nàng chút thức ăn. Tác mã luống cuống tiếp nhận.
- Uống thêm một chén nữa nào!
Lưu Sâm lại nói:- Bây giờ ta không còn là thiếu chủ nữa, vì vậy mà ngươi cũng không cần câu nệ gì, cứ cạn chén nhiệt tình vào. Ngươi không biết đó thôi, ngày hôm nay ta đã nghe được những lời thoải mái nhất đấy.
- Cạn....
Sau khi cạn thêm một chén nữa, Tác Mã đã thấy choáng váng, nói:- Thiếu chủ, ta.....ta không thể uống nữa!
- Nói gì đó?
Lưu Sâm cụt hứng:- Không xem ta là thiếu chủ thì không được sao? Cả mệnh lệnh của ta mà ngươi cũng không nghe sao? Uống!
- Không dám....không dám.....
Tác Mã đứng lên, thiếu chút nữa thì đụng luôn vào bàn rồi. Nàng vội vã đứng vững lại rồi nói:- Ta uống!
Lại thêm một chén nữa, sau đó thì "bình" một tiếng, thì ra nàng ta vừa ngã xuống đất, đồng thời còn làm chiếc ghế đổ theo.
Lưu Sâm buông chén xuống, hắn đỡ thân thể mềm rũ của nàng lên, rồi nói:- Tác Mã, ngươi thật sự uống không được à? Xin lỗi nhé!
Tác Mã hơi cựa quậy, rồi nói:- Thiếu chủ, ta...ta....hãy cho ta đứng lên, ta muốn thu dọn bàn....
Nói đứng là đứng, nhưng thân thể nàng lại ngã gục xuống đất.
Lưu Sâm lắc đầu:- Không cần thu dọn, ngươi đi nghỉ đi!
- Ta....ta đi nghỉ ngơi!
Khuôn mặt của Tác Mã đỏ bừng, trong lời nói còn nồng nặc mùi rượu:- Ngươi đừng ôm ta, ta nghĩ...không mấy tốt đâu....
- Được, ta không ôm ngươi!
Lưu Sâm đỡ nàng lên giường, rồi nói:- Vậy trò chuyện một chút với ta được không?
Không có hồi âm! Hai mắt của nàng đã nhắm chặt lại.
- Tác Mã, hãy nói cho ta biết, là ai đã sai ngươi tới đây làm nha đầu cho ta?
Không có hồi âm!
- Nói đi!
Vẫn không có hồi âm!
Lưu Sâm sai rồi, hắn cho rằng khi người ta say rượu thì sẽ nói ra lời thật lòng. Những người say rượu thường là như thế. Hắn muốn mượn dịp này để nghe nàng thố lộ tất cả mọi chi tiết, hy vọng nàng sẽ nói ra những gì mà lúc bình thường nàng sẽ không nói. Nhưng nàng ta lại không giống những người khác, vừa uống nhiều một chút thì lăn ra ngủ ngay, không chỉ là không nói lời thật, mà cả lời nói dối cũng không nói ra nốt.
Có phải nàng ta đã uống nhiều rồi hay không? Có cần khiến nàng ta tỉnh lại trước không?
Lưu Sâm đưa mắt quan sát khắp phòng một lượt, khóe miệng của hắn chợt hé ra một nụ cười. Ở gian phòng kế bên có cái bồn tắm rất lớn, bên trong còn có hơi ấm toát ra. Vậy là trước khi uống rượu thì nàng ta đã an bày thật tốt, có lẽ nàng ta sợ rằng uống nhiều rồi sẽ không có cách nào hầu hạ hắn vậy, do đó mà sớm đã chuẩn bị nước nóng cho hắn tắm rửa. Tắm nước nóng có thể khiến người ta tỉnh rượu, chỉ cần để cho nàng ta thoáng tỉnh lại một chút cũng đủ rồi.
Thế là Lưu Sâm ôm Tác Mã lên, rồi bước về hướng phòng tắm. Khoảng cách ngắn như vậy, vậy mà hắn cũng đã thấy toàn thân phát nhiệt rồi. Phải chăng đây là do men rượu phát tác? Ít nhiều cũng có một chút, còn một điểm lợi hại hơn chính là thân thể của nàng ta. Thân thể của nàng sau khi say rượu đã được thay đổi, trở nên mềm mại hơn, vừa thơm vừa mềm, mà tim của mình cũng mềm theo. Ít ra, so với một bộ vị khác trên người, thì nó trở nên hoàn toàn tương phản.
Nhũ phong của nàng cao vút. Chẳng lẽ bình thường nàng ta đã cố ý ép cho nó nhỏ lại? Sau khi kiểm tra một chút....đôi ngọc thố đáng thương cùng với hai trái hồng đào bị ép nhỏ như vậy, thật là quá tàn nhẫn mà! Phải giúp nàng bảo vệ chúng mới được! Cởi ra một ít y phục đang áp chế chúng, băng vải vừa được thoát ra thì chúng lập tức nhảy bật lên, thành công rồi! Hai trái hồng đào nhô cao đầy kiêu ngọa, đây mới là tướng mạo vốn có của chúng kia mà!
Lưu Sâm có vẻ rất đắc ý!
Thử một chút độ nóng của nước, vừa đủ ấm! Lưu Sâm thả nàng vào bồn nước. Cơ thể của Tác Mã hơi giật giật vài cái, nhưng đôi mắt vẫn không hề mở ra.
Da của nàng rất mềm mại, tuy vẫn cách một lớp y phục mà cảm xúc vẫn rất tốt. Bàn tay của Lưu Sâm khẽ lướt qua trước ngực nàng, hai trái hồng đào rốt cuộc cũng nhô cao triệt để, thật là quyến rũ. Hắn chợt cảm thấy xung động mãnh liệt, hắn muốn triệt để cởi hết y phục của nàng ra....nhưng hắn vẫn dừng lại. Mục đích của hắn không phải là chiếm hữu nàng, mà là hỏi ra chút ít bí mật từ nàng. Làm sao để cho nàng tiết lộ đây?
Tác Mã vẫn chưa tỉnh lại, hơn nữa dường như còn ngủ say hơn. Nàng không hề mắc chứng nói trong mơ, vì vậy mà chỉ còn cách là chờ thôi.
May là quá trình này cũng không khó qua lắm, hắn có thể vuốt ve ở bên ngoài một chút.....
Nhưng ngay khi hắn nghĩ tới việc vuốt ve cơ thể mỹ miều kia thì đôi mắt của vị cô nương đó liền mở ra, nàng ta chỉ kinh hãi kêu lên một tiếng, giống như là nửa đêm tỉnh lại thì vừa vặn nhìn thấy một cái đầu quỷ xuất hiện ở ngoài cửa sổ vậy.
Trong tiếng kêu hoảng hốt, Tác Mã co rụt cả người lại, rồi quay người đi để tránh tầm mắt của Lưu Sâm. Sắc mặt của nàng nhợt nhạt, lúc đỏ lúc trắng, chỉ ấp úng nói:- Thiếu chủ...việc này....việc này.....
Vừa nói, trên khóe mắt của nàng đã có đôi giọt lệ lăn dài xuống má.
Lưu Sâm mỉm cười an ủi:- Không có việc gì đâu, ta chỉ giúp ngươi tắm chút thôi. Việc này rất bình thường kia mà, trước kia ta vẫn hay giúp Bối Ty tắm rửa vậy thôi....
Tác Mã ngây người ra. Chỉ tắm một chút? Có thể tắm kiểu này sao? Y phục ở trên người nàng vẫn còn, hai bảo bối ở trên ngực rõ ràng có vết tích tắm rửa, cách một lớp y phục mà cũng có thể tắm triệt để như vậy sao? Bị như vậy rồi thì nàng....nàng làm sao có thể đối mặt với ý trung nhân được nữa? Nam nhân đó là người chính trực nhất, người có trách nhiệm nhất, và cũng là người đáng yêu nhất! Càng nghĩ, châu lệ của nàng càng chảy ra đầm đìa hơn.