Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 129: Chương 129: Hồi 129




Lưu Sâm thở dài nói:- Ta tưởng ngươi không ghét ta, ai ngờ ngươi cũng vậy....

Thân thể Tác Mã thoáng run nhẹ, nàng trốn trong nước mà run nhẹ.

- Nguyên bản ngươi không thích hầu hạ ta, vậy tại sao lại tới đây? Hãy nói đi, là ai đã sai ngươi tới đây?

Giọng của Lưu Sâm chợt trở nên lạnh lẽo:- Cứ nói đi, ta sẽ không làm khó ngươi!

Tác Mã kêu lên:- Không có ai sai khiến ta, thật không có ai mà. Ta....ta không ghét ngươi. Ngươi đã cứu mạng ta, lại cứu toàn bộ Hắc Lưu đảo, ta....ta thích hầu hạ ngươi. Là do ta nguyện ý!

Cứu mạng nàng, lại cứu toàn bộ Hắc Lưu đảo, đó là sự thật. Theo hắn phán đoán, nàng quyết không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa, và cũng không phải là hạng người không thích thiện lương, nhưng nàng làm vậy là vì cái gì? Ở trong đó đã có thứ gì tác quái chứ? Kỳ thật, nếu muốn khiến cho một người ác đi làm điều ác thì không khó, nhưng nếu muốn một người hiền lành mà đi làm điều ác thì mới là khó, hơn nữa lại còn tận tâm tận lực mà làm, và còn bất kể mọi hậu quả nữa. Lưu Sâm nhìn nàng thật lâu, trong lòng vẫn không hiểu nổi.

- Ngươi đã tỉnh rượu rồi, vậy hãy tự đứng lên đi!

Lưu Sâm quay người bước đi, cước bộ bước đi giống như hành vân lưu thủy vậy, chỉ trong chớp mặt mà đã bỏ đi tới ba trượng và bước tới cạnh bên giường rồi. Thân hình của hắn thật là phiêu dật, nhưng trong lòng Tác Mã lại thấy kinh hoàng vô cùng. Nàng không quên được thần oai của hắn khi đối mặt với Long Quy, ngón tay chỉ điểm nhẹ thì đã bắn mù mắt con Long Quy ở cách xa tới mấy trượng rồi. Đó là thân thủ thần kỳ, nếu như hắn biết được người giật dây là ai, vậy người đó làm sao có thể thoát được hiểm nghèo?

Làm sao để khiến hắn tin tưởng rằng mình không bị ai sai sử đây? Bàn tay của Tác Mã lén lút lướt đi trên người, sắc mặt của nàng ban đầu thì trắng bệch, sau đó thì lại trở thành đỏ bừng....

Lưu Sâm nằm ở trên giường, mọi thanh âm ở trong bồn tắm đều lọt vào tai hắn. Bỗng nhiên có mùi hương truyền đến, đó là một loại mùi hương tự nhiên của cơ thể. Hắn mở mắt ra, thì ra Tác Mã đã đến bên cạnh giường từ bao giờ.

Lưu Sâm lạnh nhạt nói:- Ngươi đi nghỉ đi.

Tác Mã nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng chậm rãi ngồi xuống giường, sau đó lại chậm rãi trút bỏ y phục. Tóc của nàng rũ xuống mặt, khiến Lưu Sâm không nhìn rõ sắc mặt của nàng, chỉ có thể thấy đầu ngón tay của nàng đang run nhẹ mà thôi.

- Ngươi nguyện ý?

- Ta nguyện ý!

Tác Mã nâng bảo bối của hắn lên, sau đó kề vào vị trí mềm mại nhất của mình. Nàng hít sâu một hơi, rồi chậm rãi ngồi xuống. Hơi tiến nhập một chút, thoát ra, rồi tiến nhập một chút, lại thoát ra.

- Thế này....thế này được không?

- Được, ngươi làm rất khá!

- Đa tạ thiếu chủ....

Tiếp tục.

Hô hấp của nàng cũng bắt đầu trở nên gấp gáp hơn. Sau vài lần ma sát, rốt cuộc cũng đã có kết quả. Kết quả là hạ thể ướt át, tốc độ nhanh dần, và hô hấp cũng gấp hơn, cả đôi chân cũng nhũn ra. Bỗng nhiên Lưu Sâm rướn người lên, Tác Mã vốn đang mím miệng, bỗng nhiên há to ra và bật kêu đau đớn.

Tác Mã đau đến nỗi cả người giật bắn lên, nhưng ở phía sau đã có một cánh tay giữ chặt lại....

Máu tươi lặng lẽ chảy ra, Tác Mã nằm áp lên người hắn thật lâu bất động.

- Bây giờ ngươi có thể cử động tiếp được rồi!

Lưu Sâm khẽ nhếch miệng cười. Gian tế! Tuy là gian tế, nhưng thân thể vẫn thuần khiết, quả thật rất có ý nghĩa!

- Ta....ta đau quá!

Thanh âm của Tác Mã gần như phát khóc.

- Vậy thì để ta!

Thế rồi hắn lật người lại, đặt Tác Mã nằm xuống giường. Lưu Sâm nhè nhẹ áp sát người mình lên người nàng, nhè nhẹ tiến nhập. Mới bắt đầu thì rất ôn nhu, sau đó càng lúc càng kịch liệt hơn. Tác Mã nằm ở trên giường, hai mắt nhắm chặt lại. Trái tim của nàng đã bay đi thật xa, bay tới một thảo nguyên xinh đẹp, nơi mà nàng đã gặp được một nam nhân. Gã đã mang đến cho nàng một tin dữ, là một tin dữ liên quan đến vận mạng của toàn bộ gia đình nàng. Trong lúc nàng bất lực nhất, nàng đã nghe được vị thiên sứ đó nói một câu: ta sẽ giúp các ngươi, ta sẽ bảo hộ cho các ngươi.

Chỉ cần một câu nói đó là có thể khiến cho nàng mỉm cười. Từ đó về sau, nam nhân kia chính là vị hoàng tử ở trong lòng nàng! Vì vị hoàng tử đó, nàng nguyện ý làm tất cả mọi việc, nhưng bây giờ, người lấy đi trinh tiết của nàng lại là tên ma quỷ kia.

Vì hoàng tử của nàng, nàng có thể nhẫn nhịn, nhưng nàng lại thấy thẹn vì nàng nghe được thanh âm đê mê được phát ra từ chính miệng của mình. Những tiếng rên rĩ mà ngay cả nàng khi nghe thấy cũng thấy thẹn hết sức, vì đó là tiếng rên khoái lạc. Tại sao nàng có thể dành cho hắn thanh âm khoái lạc chứ?

Trong chốc lát tiếng rên vừa dứt, nhưng rất nhanh sau đó lại không thể ức chế. Khi toàn thân của nàng co quắp lại, đầu của nàng chỉ thấy trống rỗng, hai tay không tự chủ được mà ôm lấy nam nhân kia. Hai mắt nàng mở thật to, miệng cũng há lớn. Xong rồi, tất cả đều xong rồi! Hành động của nàng đã phản bội lòng của nàng, bây giờ cả thân thể của nàng cũng phản bội lại nàng nốt.

- Bây giờ ta mới hoàn toàn tin tưởng là ngươi thích ta!

Lưu Sâm thỏa mãn vuốt nhẹ đôi ngọc thố của nàng, rồi nói tiếp:- Tác Mã, ta rất vui mừng!

Tác Mã dúi mặt vào ngực hắn, không nói lời nào, chỉ còn lại tiếng thở dốc mà thôi.

- Ngươi biết không, ở trên đảo này, ta cảm thấy rất lạnh lẽo!

Lưu Sâm thở dài, nói:- Nhưng ngươi đã giúp ta có lại tình cảm mãnh liệt một lần nữa. Mặc kệ thế nào, ta vẫn phải đa tạ ngươi!

Có một số việc đã không còn quan trọng nữa. Mục đích của nàng là gì cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì hắn phải lập tức rời khỏi nơi đây. Tuy có hai tháng nghỉ học, nhưng bây giờ vẫn chưa hết một tháng, và hắn không còn muốn ở lại trên đảo nữa. Về phần kẻ chủ sự ở sau lưng nàng, hắn cũng không cần biết nữa, bởi vì hắn đã sớm có đáp án. Đáng lẽ hắn có đôi chút hứng thú tìm hiểu về những ẩn tình ở trong đó, nhưng bây giờ hắn không muốn tìm hiểu nữa, bởi vì nàng không muốn nói.

Hơn nữa, dù biết được thì thế nào? Hắn sẽ tức giận chăng? Chắc chắn sẽ có, nhưng hắn có thể làm gì chứ? Hiện tại mẫu thân là người mang đến cảm giác ấm áp nhất cho hắn, hơn hẳn cả phụ thân, nhưng người đã nói rõ, không cho mình gây thương tổn tới người kia. Hắn không có ý định sẽ làm trái lời bà, vì cũng theo lời bà nói, thiên hạ rộng lớn như thế, cần chi phải quan tâm đến một Phong Thần đảo nho nhỏ này chứ? Sau khi rời khỏi đây, hắn sẽ tiêu dao thiên hạ, chỉ với một công tử gia ăn chơi trác táng nho nhỏ, vốn chưa xứng trở thành đối thủ của hắn!

Tác Mã vẫn không nói lời nào.

- Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây!

Lưu Sâm nhẹ giọng nói:- Tác Mã, ta không phải là người như ngươi tưởng tượng, nhưng ta mong rằng gặp chuyện gì thì ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng dễ dàng tin người khác. Đây chính là lời lẽ duy nhất ta có thể lưu lại cho ngươi.

Lưu Sâm nói xong thì cũng nhắm mắt ngủ mất, nhưng trong lòng Tác Mã thì lại nổi lên phong ba. Tại sao hắn lại nói vậy? Rõ ràng hắn biết mình gây bất lợi cho hắn, nhưng tại sao hắn lại không giết mình? Tại sao không giữ mình lại để hành hạ cho bõ ghét, trái lại còn lưu lại một câu nói khó hiểu như vậy?

Người kia là hoàng tử ở trong lòng nàng từ lâu, gã là người như thế nào thì nàng không thể nhìn thấu được, nhưng dù sao gã cũng là nam nhân duy nhất trong lòng nàng. Đến khi nàng tỉnh lại thì bên cạnh không có ai. Tác Mã chạy ra khỏi phòng, chạy thẳng một mạch ra bờ biển. Ở xa xa đang có một con Long Quy đang tiến ra khơi. Hắn đang đứng uy nghiêm trên lưng Long Quy, đầu ngước lên cao nhìn trời mà không quay nhìn lại. Không hề từ biệt! Câu nói kia đúng là câu nói cuối cùng của hắn.

Bên cạnh bãi biển cũng có người, chính là hoàng tử ở trong lòng Tác Mã, nhưng gã hoàng tử này hiện nay cũng chính là hoàng tử ở trong lòng của mọi người.

- Thiếu chủ!

Tiếng kêu vang lên vang dội, khiến cho cả mấy con Long Quy cũng phải ngẩng đầu lên nhìn. Trên mặt A Nhĩ Thác hiện ra nụ cười tươi tắn. Nụ cười này khiến cho Tác Mã cảm thấy có phần xa lạ. A Nhĩ Thác mà nàng quen thuộc là một nam nhân luôn tràn ngập ưu buồn ở trong lòng. Gã ưu buồn là vì bất mãn với hiện trạng của Phong Thần đảo, và cũng ưu buồn với sự theo đuổi của tương lai. Đó là nét ưu buồn đã đánh động cõi lòng của nàng, nhưng bây giờ nét ưu buồn đó không còn tồn tại nữa, thay vào đó là tinh thần bay bổng. Gã đã thay đổi rồi sao?

Long Quy khởi hành được hơn một ngày, rốt cuộc phía trước cũng xuất hiện dải đất quen thuộc. Một gã đầu mục vệ sĩ khom mình bẩm:- Nhị công tử, Long Quy không thể cập bờ, mời công tử hãy xuống thuyền nhỏ!

Bây giờ hắn đã bị giáng chức thành "nhị công tử", thế nhưng Lưu Sâm cũng chẳng biểu lộ điều gì cả.

- Đây là....thiếu chủ phân phó đưa cho nhị công tử sử dụng trên đường đi.

Gã đầu mục vệ sĩ dâng lên một túi lớn, rồi nói tiếp:- Bên trong là kim tệ....

Lưu Sâm cản tay gã lại rồi nói:- Hãy thay ta mà đa tạ thiếu chủ! Nhưng ta không cần, ta có kim tệ rồi!

- Bên trong còn có hai bộ Long Quy bảo giáp. Thiếu chủ biết nhị công tử thích Cách Lỗ Tư và Nạp Tạp, nên cũng đã chuẩn bị cho Nạp Tạp một bộ...

- Ngươi hãy đa tạ thiếu chủ thêm một lần giúp ta!

Lưu Sâm lạnh nhạt nói:- Ta cũng rất thích ngươi, nên hai bộ Long Quy giáp này cho ngươi hết!

Nói xong, hắn tung mình nhảy xuống thuyền nhỏ rồi hô lớn:- Xuất phát!

Gã vệ sĩ gọi với theo:- Nhị công tử, chừng nào ngài trở lại? Thuộc hạ sẽ đến đây chờ sẵn để nghênh tiếp nhị công tử!

Lưu Sâm chậm rãi quay đầu lại, nói:- Có thể là ba năm, cũng có thể là năm năm, hoặc có lẽ là mười năm...Ngươi là một vệ sĩ rất tốt. Nếu ở lại đây chờ ta chừng dăm ba năm, nói không chừng ta sẽ trở về....

Thanh âm của hắn xa dần. Con thuyền nhỏ cũng dần dần biến mất khỏi thị tuyến. Mấy tên vệ sĩ đứng đờ người ra, sao nhị công tử lại trở nên khách khí vậy nhỉ? Nhưng sự khách khí đó sao lại khiến cho họ cảm thấy giá rét trong lòng vậy chứ?

Thuyền nhỏ vừa cập bến, Lưu Sâm phi thân lên bờ. Hắn quay đầu nhìn lại, nhưng hắn không nhìn chiếc thuyền nhỏ mà lại nhìn về phía chân trời xa xôi. Hắn ngưng mắt nhìn thật lâu, rồi sau đó mới quay đầu lại. Thân ảnh của hắn bốc lên cao hơn mấy trượng, sau đó lại nhoáng lên một cái nữa thì không còn thấy tăm hơi đâu nữa. Lúc này ở trên mặt biển mới có một chiếc đầu lén lút trồi lên, khuôn mặt xinh đẹp của người đó mang theo nét u buồn. Nàng ta sao vậy? Tại sao lại u buồn như thế?

Rốt cuộc hắn cũng đi rồi. Chuyến này hắn đi sẽ mất ba năm, năm năm, hay mười năm? Hắn thật sự sẽ đi lâu như thế sao? Vưu Nhi ngơ ngác nhìn ánh tinh quang lấp lánh trên mặt biển, những đốm tinh quang đó rất mơ hồ, chẳng lẽ chúng là những giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt của nàng sao?

Nàng có thể chờ được ba năm, nhưng mười năm....hoặc lâu hơn nữa, làm sao mà nàng chờ được hắn đây?

Nàng đã từng lãnh hội qua sự hùng tráng của đại dương, nhưng bây giờ đến lượt nàng lãnh hội sự tịch mịch của nó. Không có hắn, đại dương cũng giống như một vườn hoa nhưng không có hoa, nơi nào mới có được mùi hoa khiến cho lòng nàng say đắm đây? Nơi nào mới có ánh sáng khiến cho lòng nàng đắm say đây?

- Vưu Nhi, hài tử của ta!

Ở sau lưng chợt vang lên tiếng kêu nho nhỏ.

- Mẫu thân....

Vưu Nhi không quay đầu lại, khóe mắt của nàng chỉ lặng lẽ tuôn ra đôi dòng lệ.

- Ta đã nói với con rồi, tại sao con lại không nghe ta?

- Nữ nhi....nữ nhi chỉ muốn đến xem hắn, nhìn bóng lưng của hắn thôi!

Nước mắt của Vưu Nhi vẫn không ngừng tuôn rơi.

- Chỉ nhìn chút thôi.....

Mẫu thân thầm thở dài một hơi. Chỉ nhìn chút thôi ư? Bà làm sao lại không hiểu nỗi lòng của nữ nhi chứ? Từ trong đại dương mà lặn lội đường xa mấy ngàn dặm tới đây chỉ để nhìn bóng lưng của hắn thôi sao? Lòng của nàng để đâu rồi? Chốn quay về của nàng ở phương nào? Không ai biết, nhưng bà biết, từ nay trên khuôn mặt của nữ nhi của mình sẽ không còn thấy được nụ cười tươi tắn quen thuộc nữa. Rốt cuộc nam nhân kia là người như thế nào, hắn có ma lực gì mà có thể mang đi nụ cười và chỉ lưu lại nỗi cô tịch vĩnh viễn cho nữ nhi của mình chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.