Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 320: Chương 320: Sát Thủ Lưu Ngân




- Trời tối rồi!

Á Na vẫy vẫy tay trước mặt hắn rồi nói tiếp:

- Muốn mơ mộng thì trở về rồi mộng tiếp!

Lưu Sâm giật mình choàng tỉnh, hắn nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi:

- Ngươi xác định là.....muốn về à?

- Xác định!

Á Na kiên định nói:

- Xác định hơn bất cứ lúc nào nữa kìa. Ta xin ngươi, ngàn vạn lần đừng bao giờ hỏi một câu ngu ngốc như vậy nữa.

Nói xong, nàng cất bước tiến ra khỏi rừng, lúc quay mình đi còn khẽ liếc hắn một cái nữa. Tên đại sắc quỷ này hôm nay chưa hề chiếm tiện nghi của nàng, dám bây giờ hắn đang nghĩ ra quỷ kế gì đó lắm đây! Phải đề phòng mới được!

Thế nhưng tên sắc quỷ đó lại không dở ra quỷ kế nào cả. Hắn đàng đàng hoàng hoàng bước theo sau nàng. Khi đi ngang qua rừng tùng, hắn vẫn không có ý đùa giỡn nàng, quả thật là ngoài dự liệu!

Lại đi thêm hơn một trăm thước nữa, hắn vẫn rất đàng hoàng, điều này thật không bình thường!

Bên ngoài đã nhìn thấy thảm cỏ xanh mướt, còn không đùa giỡn thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu! Trong lòng Á Na dường như có một sự khao khát, nửa muốn khiêu khích hắn, nửa lại kh6ong. Nhìn dáng vẻ ngây ngô của hắn dường như cũng khá thú vị đấy chứ....

Bỗng nhiên ánh mắt của Lưu Sâm tập trung về bên phải, biểu tình hoàn toàn nghiêm túc.

Á Na sửng sốt hỏi:

- Sao vậy?

Lưu Sâm không đáp lại, mà thân thể của hắn bỗng bắn vọt đi, chân đạp lên đầu các ngọn cỏ mà lao về phía rừng tùng. Á Na không chút nghĩ ngợi cũng lao theo. Bỗng nhiên trong lòng nàng lạnh ngắt, trong lùm cỏ ở trước mặt có rất nhiều thi thể!

Thi thể ở đây thật là nhiều, có lẽ trước đây không lâu, nơi này đã xảy ra một trận đại chiến. Trên các thi thể đều có một vết thương giống nhau, họ đều chết cùng một kiểu - chém bay đầu!

Trong rừng tùng vốn thông gió, vô luận thế nào cũng không thể có cảm giác ngột ngạt, nhưng Á Na lại đang có cảm giác rất ngột ngạt. Nàng cũng đã từng trải qua đại chiến, vốn có thể thản nhiên đối mặt với tử thi, nhưng giờ đây, nàng lại có cảm giác dường như bao nhiêu thịt đã ăn lúc trưa nay đều đang sống lại trong dạ dày của mình vậy.

- Ai đã giết người ở đây?

Rốt cuộc Á Na cũng thốt ra một câu, đương nhiên là lời vô ích, vì chính nàng không biết thì sao Lưu Sâm lại biết được?

- Sát thủ!

- Dư thừa!

Á Na trừng mắt liếc hắn. Kẻ giết người đương nhiên là sát thủ rồi.

Nhưng bản thân Lưu Sâm lại biết đó không phải là lời thừa, hắn từ tốn giải thích:

- Ngươi hãy quan sát những vết thương này cẩn thận một chút. Đó là một kiếm chém bay đầu, cực kỳ dứt khoát. Ngay cả trên cổ cũng không lưu lại dấu vết bị chém nào. Nếu như trong tay kẻ đó không có một thanh trường kiếm sắc bén phi thường, vậy thì hắn nhất định là một cao thủ!

Á Na mở lớn hai mắt. Cảm giác ghê tởm tạm thời lắng xuống. Không ngờ từ những cổ thi thể này mà cũng có thể tìm ra chứng cứ nữa hay sao?

- Ngươi còn nhìn ra điều gì nữa?

Câu hỏi của nàng có chút ít hàm ý khảo nghiệm.

- Tư thế nằm của những cổ thi thể này......Bọn họ có dấu hiệu chưa hề phản kháng, điểm này có thể xác minh được!

Vừa nói, đôi mắt của hắn lấp lóe quang mang:

- Nửa năm trước, ta còn chưa đạt tới cảnh giới này!

Trong đầu hắn bỗng xuất hiện một hình ảnh, hơn mười người chạy trốn thục mạng. Họ hoảng loạn chạy tứ tung ở trong rừng mà không kịp lựa chọn phương hướng nào. Bỗng nhiên một bóng đen từ phía sau lao vút qua, đồng thời một đạo kiếm quang cũng lóe lên, thế là hơn mười chiếc đầu cùng lúc bay lên không....

- Nửa năm trước?

Á Na châm biếm:

- Nửa năm trước ngươi chỉ mới nhập học thôi. Lúc đó ngươi còn là một ma pháp học viên cấp bốn rất đáng thương. Đối với những người lăn lộn trong giang hồ, không có mấy ai là dưới cơ của ngươi cả! Do đó, lời này của ngươi là vô ích!

Lưu Sâm trừng mắt nhìn nàng, không nói gì!

- Những người này là ai?

Á Na có khá nhiều câu hỏi. Tuy rằng hay đả kích hắn, nhưng nàng cũng rất phục những sự phân tích và phán đoán của hắn, chỉ là nàng không muốn thừa nhận thôi.

- Người bị hại!

Lưu Sâm trả lời.

Đến lượt Á Na trừng mắt nhìn hắn.

- Đi thôi!

Lưu Sâm hơi nhắm mắt lại, tay chỉ về phía trước rồi nói tiếp:

- Đi!

Nói xong, hắn thu tay về, nhưng ngay lập tức liền nắm lấy tay của Á Na, rồi phóng lên cao. Á Na chỉ cảm thấy hoa mắt, rừng tùng ở xung quanh liền trở nên nhòe nhoẹt. Nàng thấy rất hưng phấn. Chẳng lẽ hắn đã tìm được tên sát thủ thân bí kia rồi sao? Phải chăng y đúng là cao thủ?

Khi vào rừng, bỗng nhiên cảm thấy khắp nơi đều là thi thể. Đó là một việc khiến người ta kinh hoàng, đặc biết khi sát thủ lại còn là một cao thủ nữa, vả lại y cũng có khả năng đang ở sát bên mình. Điều đó lại càng khiến người ta sợ hãi hơn, nhưng chỉ cần có hắn bên cạnh, vậy là Á Na không hề thấy sợ chút nào, mà trái lại còn rất hưng phấn nữa.

Nàng không thể mở mắt ra, dù có mở thì cũng chẳng nhìn thấy gì, nhưng nếu có người ngoài đứng từ xa mà nhìn vào, nhất định người ta sẽ rất kinh ngạc, bởi vì họ chỉ thấy một cái bóng lướt ngang qua rừng tùng với tốc độ rất nhanh, vừa giống như một ngọn gió mà cũng vừa giống như một luồng nước vậy; mà nước chảy rất phiêu dật, và gió thổi cũng rất lưu loát. Loại thân pháp này chính là một loại phi thân hoàn toàn mới mẻ. Một ngày trước đây, Lưu Sâm chưa chắc đã đạt được trình độ này, nhưng Ngư long vũ đã thay đổi thân pháp của hắn rất nhiều. Ngay chính bản thân hắn cũng chưa chắc đã biết được điều này.

Lúc này Lưu Sâm không hề nghĩ tới ma pháp của hắn, nhưng hắn vẫn có một loại cảm giác rất kỳ diệu. Bên ngoài rừng tùng có người! Người đó có phải là hung thủ hay không? Hắn không biết, nhưng hắn muốn nhìn xem cho biết.

Khoảng hơn mười phút sau, rừng tùng đã được đại thảo nguyên thay thế. Cây đại thụ cuối cùng vừa lọt lại phía sau hai người, ở trước mắt liền hiện ra thảo nguyên bao la bát ngát, và có cả một đám người đang đứng ở bìa rừng nữa.

Vừa liếc mắt qua, Lưu Sâm đã biết bọn họ không phải là mục tiêu của mình, bởi vì họ rõ ràng chỉ là những binh sĩ thông thường, cách cao thủ còn xa hàng vạn dặm nữa lận.

Người duy nhất có chút phong phạm của một cao thủ là một người thanh niên. Khi thấy hai người xuất hiện, thanh niên kia liền quay đầu lại nhìn. Lưu Sâm nhìn gã mà hồi hộp trong lòng, bởi vì hắn biết đối phương là ai. Cả thành Tô Nhĩ Tát Tư đều biết gã là ai. Gã chính là tôn tử của đại công, Lỗ Bá Tư!

- Úy!

Là tiếng Á Na thở phào nhẹ nhõm!

Lỗ Bá Tư vừa thấy nàng thì thoáng kinh ngạc, nhưng sau đó liền lấy lại vẻ bình tĩnh, rồi khom người chào:

- Á Na tiểu thư!

Á Na đỏ mặt, nàng khẽ rút tay ra khỏi tay Lưu Sâm, rồi hỏi:

- Lỗ Bá Tư tiên sinh, sao các người lại ở đây?

Dù sao hai người họ cũng từng là chiến hữu, là chiến hữu chân chính đã từng trải qua hoạn nạn sinh tử. Tuy rằng Á Na là một người thanh cao, nhưng đối với thanh niên dũng cảm dám chống lại Thánh Cảnh này thì cũng có chút kính ý với gã.

- Chúng tôi đang tìm người!

Lỗ Bá Tư tất nhiên cũng rất kính trọng nàng. Gã nhỏm người quay về Lưu Sâm hỏi:

- Vị này là.....

Gã không nhận ra Lưu Sâm, nhưng gã cũng khá kinh ngạc, bởi vì Á Na vừa rút tay mình ra khỏi tay hắn. Một nam sinh có thể để nàng làm vậy thì nhất định không phải là hạng tầm thường, vì thế mà gã không thể thiếu lễ nghĩa.

Lưu Sâm bước lên một bước rồi hỏi lại:

- Có phải chư vị đang muốn tìm khoảng ba mươi bốn bộ hạ hay không?

Lời này vừa thốt ra, mọi ánh mắt đều tập trung lên người hắn, kể cả Á Na. Nàng phải gom hết dũng khí thì mới dám nhìn các thi thể nằm la liệt trên đất, nào biết được có bao nhiêu cổ thi thể bị chém đầu, vậy mà hắn vừa mở miệng thì đã nói chính xác ngay con số 34 người rồi.

- Đúng vậy!

Lỗ Bá Tư khích động hỏi:

- Ba mươi bốn người đó đều là các chiến sĩ trung thành nhất....Các ngươi có gặp họ không?

- Chiến sĩ trung thành nhất?

Lưu Sâm nhíu mày:

- Là chiến gì loại gì?

- Là các chiến sĩ đã đối kháng với Thánh Cảnh, là những chiến sĩ đã trực tiếp chiến đấu trên chiến trường với người của Thánh Cảnh.

Lỗ Bá Tư trầm giọng hỏi:

- Á Na tiểu thư chắc là đã gặp qua họ?

Á Na biến sắc. Trời ạ, đó là những dũng sĩ đã cùng nàng chiến đấu, tuy rằng thân thủ của họ kém cõi, và nàng cũng không có ấn tượng với họ là bao, nhưng dù sao thì cũng là những chiến hữu trong cuộc chiến sinh tử, vì vậy mà lòng nàng cảm thấy nặng nề vô cùng. Trong cuộc thảm chiến với Thánh Cảnh, họ đã may mắn không bị chết, và vẻ vang trở về, nhưng không ngờ lại chết ở trong rừng sâu, thật chẳng đáng chút nào.

Nhìn sắc mặt thay đổi của Á Na, Lỗ Bá Tư cũng biến sắc theo. Gã ngập ngừng hỏi:

- Họ....chẳng lẽ họ đã.....đã....

- Tất cả bọn họ đều bị chết dưới tay sát thủ!

Á Na trầm giọng hỏi:

- Tại sao thế?

Lỗ Bá Tư tức giận đâm mạnh thanh kiếm trong tay xuống đất, ngập tận chuôi. Sắc mặt của gã cũng biến thành âm trầm vô cùng, âm trầm đến đáng sợ, sau đó nghiến răng quát:

- Thật đáng chết!

- Kẻ nào đã ra tay?

Lưu Sâm cất giọng hỏi:

- Ngươi biết là ai làm, đúng không?

Ngay từ đầu mà gã đã có thể đoán ra bọn họ đã bị chết, điều đó không phải là ngẫu nhiên. Nếu không có lửa thì sao có khói? Gã không thể đoán hay đến thế.

- Đại Lục công hội!

Lỗ Bá Tư tức giận phun ra bốn chữ, sau đó lại hô lớn:

- Đám tặc tử này thật đáng hận! Khi đại chiến xảy ra thì không thấy bóng dáng của chúng đâu, đến khi chiến cuộc kết thúc thì lại xuất hiện để diệu võ dương oai. Thật tức cười!

- Tại sao vậy?

Vừa nghe đến cái tên của Đại Lục công hội, Á Na trái lại thì trở nên tĩnh táo hơn, nàng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đại Lục công hội....bọn chúng nói Khắc Lý Ước Tư và ba mươi tám gã bộ hạ của hắn cấu kết với Thánh Cảnh, vì phải chỉnh đốn quân vụ của Tô Nhĩ Tát Tư nên chúng phải thanh trừng bọn họ.

Một người trung niên chen vào:

- Công tử niệm tình bọn họ có công trong cuộc đại chiến, nên có ý định để họ thoát đi, nhưng không ngờ họ vẫn không thoát được sự truy sát của bọn chúng!

Lỗ Bá Tư thở dài:

- Bọn họ đã từng cấu kết với Thánh Cảnh, đó là sự thật, nhưng khi đại quân của Thánh Cảnh tiến đến gần, có ai mà lại không thể khuất phục kẻ địch được chứ? Tới thời khắc cuối cùng, bọn họ có thể quay ngược mũi thương để tham chiến, đích tay tàn sát đại quân của Thánh Cảnh, như vậy cũng là hiếm có lắm rồi. Sau cuộc đại chiến đó, nhưng kẻ đã từng tham chiến mà còn sống sót trở về thì chỉ có gần ba trăm thôi. Khắc Lý Ước Tư, Khắc Lý Ước Tư.....ta đã không thực hiện được lời hứa của mình rồi!

Vừa nói, gã vừa ngửa mặt lên trời than, thanh âm tràn ngập vẻ bi thương!

Lưu Sâm cũng thấy bi thương. Từ lúc bản lãnh của hắn trở nên cao cường, rất ít khi hắn phải kiềm nén tâm tình, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn không thể tự hỏi bản thân, nếu mình ở trong tình trạng đó thì sẽ có quyết định thế nào? Lúc đó ngay cả đại ma đạo Tố Cách Lạp Tư cũng chỉ có thể nén giận mà thôi, còn các binh sĩ thông thường thì đâu có cách chọn lựa nào khác? Đến thời khắc sau cùng, họ mới trở ngược mũi thương để tham chiến cùng các chiến sĩ đại lục khác, toàn bộ Tô Nhĩ Tát Tư chỉ còn sống sót không tới một ngàn người. Mà trong số một ngàn người đó, mỗi một người đều đáng trân quý. Trong số ba trăm binh sĩ còn sống sót, hôm nay lại bị chết đi một phần mười, thảo nào mà trong lòng Lỗ Bá Tư lại bất an như thế.

- Thật tức cười!

Á Na tức giận nói:

- Lúc tham chiến, mọi người đã nói trước, chỉ cần những ai có thể tham chiến thì đều sẽ trở thành anh hùng của đại lục, vậy mà bây giờ bọn chúng lại lật lọng như thế....chẳng lẽ gia gia ngươi không thể ngăn cản bọn chúng ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.