Bách Biến Tiêu Hồn

Chương 319: Chương 319: Vũ Điệu Kỳ Diệu




Vào buổi trưa, tại bên cạnh một cái hồ nhỏ vô danh, những loại thảo vô danh lặng lẽ vươn mình trong ánh dương quang rực rỡ. Trên đỉnh núi ở xa xa, băng tuyết phản chiếu là ánh bạch quang chói mắt và rọi xuống mặt nước ở trong hồ, khiến nó trở thành óng ánh rất đẹp mắt. Lúc này Lưu Sâm đang đứng bên bờ hồ, gần đó có vài chiếc lá đỏ đang bay là đà xuống đất. Đó là những chiếc lá đỏ cuối cùng, điều đó có nghĩa là mùa đông đã tới cuối mùa, và cũng có nghĩa là mùa xuân sắp đến. Đây chính là luật luân hồi của vạn vật trong thế gian, thịnh rồi suy, hết suy rồi lại thịnh.

Viện trưởng đã trở về, ông ta đã kể lại lời nói của Yêu Nguyệt viện trưởng cho hắn biết: sai hắn ra biển để tìm kiếm Thủy thần!

Đó là lời đề nghị để cứu Tư Tháp, tất nhiên lúc này nó đã không còn giá trị gì cả, nhưng Lưu Sâm vẫn phải suy nghĩ về lời đề nghị đó. Tại sao Yêu Nguyệt viện trưởng lại đề nghị như thế? Là vì lão thật sự tốt bụng muốn cứu Tư Tháp thôi ư?

Nếu chỉ vì lòng tốt bụng thì cũng không có gì đáng nói, nhưng nếu lão đã có lòng tốt thì tại sao lão lại không đích thân ra tay? Với năng lực của lão, việc kéo dài mạng sống của Tư Tháp cũng không phải là không được. Còn nếu như không phải vì lòng tốt bụng thì sao? Vậy chỉ có thể là....lão có lòng khác!

Dụng tâm đó là gì? Là bởi vì lão có hứng thứ với Thủy thần, hay là hy vọng đại dương thần bí khó lường kia có thể giữ chân mình ở lại đó? Cả hai phỏng đoán này đều có thể xảy ra. Là một Thủy hệ đại ma đạo, Thủy thần chính là kẻ duy nhất cao hơn lão. Việc Thủy thần có tái xuất giang hồ hay không cũng là điểm mà lão quan tâm nhất. Còn phỏng đoán thứ hai thì cũng có đạo lý của nó. Bởi vì mình là người mà lão rất thống hận. Lão không có biện pháp để đối phó với mình nên nghĩ ra biện pháp để khiến mình phải gánh vác trọng trách gian nan như thế. Tất nhiên, khi đưa ra đề nghị đó, lão vẫn chưa hay tin mình biết Thủy ma pháp, vì vậy mà đại dương quyết không thể là cấm khu của mình được.

Thế giới hiện đại có một câu nói: "Hồ điệp vỗ cánh ở bờ tây Thái Bình dương, sẽ dẫn đến việc gió lốc nổi lên ở bờ đông Thái Bình dương." Ở thế giới này, sẽ không có ai nói ra được một câu nói trừu tượng như thế, nhưng trong lúc suy nghĩ lại, hắn nhận ra rằng sự có mặt của mình ở thế giới này đang dẫn đến một trận phong ba nào đó. Hiện tại, tuy thiên hạ đã định, nhưng ma pháp của mình, thân thủ của mình, và danh tiếng của mình đều có sức ảnh hưởng đối với thế giới này. Thế nhưng sự ảnh hưởng đó là tốt hay xấu?

Hắn không biết. Hắn chỉ biết hiện tại mình phải làm gì, chuyên tâm nghiên cứu sự bí ảo của ma pháp. Ma pháp của hắn vốn dĩ đã đạt tới đỉnh điểm, thật không còn cách nào để tiến bộ hơn nữa, nhưng gần đây hắn mới phát hiện ra, chỉ có Phong ma pháp của mình mới đạt tới đỉnh điểm thôi, còn lại những môn ma pháp khác thì đều không đáng nhắc tới. Dù là Thủy ma pháp tuy cũng gần bằng với Phong ma pháp, nhưng nó vẫn chẳng đáng là gì. Hắn có quá nhiều chuyện cần làm. Phải nghiên cứu tất cả sáu hệ ma pháp, mà sau khi tất cả sáu môn ma pháp đó đều đạt tới đỉnh điểm hết thì kết quả sẽ thế nào? Vấn đề này chưa có ai nghĩ tới, vì thế mà nó có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn. Hắn biết sớm muộn gì thì mình cũng sẽ đạt được mục tiêu đó thôi!

Sau khi tu luyện toàn bộ ma pháp tới đỉnh điểm, trên sự nghiệp ma pháp, còn có thứ gì cao hơn đỉnh điểm không? Hắn không biết. Bởi vì người ta sống trong đời không hề biết trước tương lai nên mới có nhiều sự đổi thay như vậy. Bởi vì có thay đổi nên mới có lạc thú bất tận. Tu luyện ma pháp chính là một trong những lạc thú của hắn. Trong lúc thiên hạ thái bình, mình cứ một mặt thì nghiên cứu ma pháp, rồi mặt khác lại cùng vui vầy với mỹ nữ, như thế có phải là thần tiên hay không?

Hôm nay tuy nói là nghiên cứu ma pháp, nhưng trên thực tế thì lại chẳng khác nào là hò hẹn với mỹ nữ cả!

Lại một chiếc lá đỏ bay xuống. Lưu Sâm chìa tay ra, chiếc lá đỏ liền rơi vào tay hắn. Hắn đưa mắt nhìn về phía bụi cỏ ở hướng đông, sau đó thở dài nói:

- Nàng mỹ nữ này xem ra cũng kiêu kỳ thật, đến bây giờ mà vẫn chưa đến!

Lời nói đó dĩ nhiên chỉ là lời lầm bầm tự nói với mình, vì vậy mà không có ai đáp lại hắn!

Lưu Sâm hơi ngừng một chút rồi nói tiếp:

- Thôi bỏ đi, ta chờ làm gì nữa!

Hắn vừa dứt lời, một thân ảnh liền lao thoắt ra. Á Na hung hăng lườm hắn, nói:

- Chờ một tí mà cũng không được à?

Rõ ràng nàng đã đến từ sớm, chỉ là núp một bên để quan sát hắn, nhưng hắn thật là đáng ghét, vừa phát hiện nàng thì lập tức ép nàng hiện thân ngay.

Lưu Sâm mỉm cười hỏi:

- Bắt đầu được chưa?

- Bắt đầu đi!

Á Na ít nhiều gì cũng có chút khích động. Công phu của hắn lúc nào cũng khích động lòng người như thế, vậy còn khiêu vũ thì thế nào? Nàng chỉ nghe nói hắn biết hát, bài hát của hắn hay đến mức khiến cho tiểu cô nương Ưu Lệ Ty say mê đến thần hồn điên đảo (tất nhiên Ưu Lệ Ty tuyệt đối sẽ không thừa nhận việc này), chứ chưa bao giờ nghe nói hắn biết khiêu vũ kia mà.

Lưu Sâm hơi khom người một chút, rồi chìa tay ra:

- Á Na tiểu thư, mời!

Quả nhiên có phong độ của một thân sĩ.

- Mời, chàng bảnh trai!

Á Na cất bước đến gần rất ưu nhã, đồng thời cũng đặt bàn tay của mình vào tay hắn.

- Có phải thế này không, chàng bảnh trai xấu xí?

- Hơi không giống ai đấy!

Lưu Sâm lắc đầu cười khổ:

- May là vũ khúc của chúng ta không giống những vũ khúc của thế tục, lại đây nào!

Nói xong, hắn đẩy mạnh một cái, Á Na hoàn toàn chấn kinh, bởi vì theo cái đẩy của hắn, nàng cảm thấy mình đang di động về phía trung tâm của cái hồ.

Á Na cúi đầu nhìn xuống, đó không phải là cảm giác, mà trên thực tế thì đúng là nàng đang đứng ở giữa hồ nước, còn Lưu Sâm thì cũng đứng ở giữa hồ giống nàng. Hai người đứng ở giữa hồ, mặt nước bị dao động nên liền có vài gợn sóng lặng lẽ tỏa ra ngoài, sau đó thì để lộ hai khuôn mặt ở trong nước, mà trên mặt của mình lại đỏ bừng nữa. Trời ạ, đây là khiêu vũ trong gương sao? Có cần phải làm vậy không?

Nàng âm thầm kiểm tra nửa thân dưới, không sao, tuy nàng chỉ mặc một chiếc váy dài để dễ khiêu vũ, trong lúc khiêu vũ, nó có thể tung lên, nhưng bên trong vẫn còn nội y, sẽ không đến nỗi bị lộ hàng ra ngoài.

- Lạnh không?

Lưu Sâm cất giọng ôn nhu hỏi:

- Nếu như lạnh, chúng ta có thể ôm nhau để khiêu vũ!

- Không cần đâu! Ừm....cảm tạ!

Nói xong, nàng lại liếc mắt hắn rồi nói tiếp:

- A Khắc Lưu Tư tiên sinh, ta xin ngươi một việc!

- Mời nói!

- Theo ta được biết, Ngư long vũ chính là vũ điệu thuần khiết nhất trong thiên hạ, bất luận kẻ nào khi đang khiêu vũ theo vũ điệu Ngư long vũ thì không thể nào có tạp niệm được, bằng không thì vũ điệu đó sẽ chẳng ra gì cả!

- Hát cũng tốt, mà vũ cũng không sao, tất cả đều rất thuần khiết cả!

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Không cần trong lòng mình có ý niệm nào cả, một khi bắt đầu vũ thì ngươi tự nhiên sẽ dứt bỏ tất cả mọi suy nghĩ, đó mới thật sự là Ngư long vũ!

Nói xong, thân thể của hắn liền dịch chuyển. Khi hắn chỉ vừa di chuyển thì nước hồ cũng động theo, ban đầu là nước hồ lượn quanh thành một vòng nho nhỏ, tiếp theo thì một chiếc lá đỏ chợt bay ngang qua, nhưng sau đó thì nó liền thay đổi phương hướng rồi lặng lẽ lượn vòng quanh hai người. Trong lòng Á Na hơi thấp thỏm, đúng là Ngư long vũ rồi, bởi vì khi nó vừa được bắt đầu thì thiên địa vạn vật đều bị ảnh hưởng theo!

Sau khi xoay một vòng, chợt có một lớp sương mù bay nhè nhẹ, và cũng không ai biết lớp sương mù đó là hơi nước hay là sương núi. Sau khi xoay đến vòng thứ hai, Á Na cảm thấy có chỗ không đúng, bởi vì bước chân của mình đã bị thay đổi, chúng không còn là những bước chân mà mình quen thuộc nữa, nhưng cứ theo từng bước chân lạ lẫm ấy mà nàng cũng cảm thấy mỗi khi hít vào thở ra, toàn thân đều sảng khoái vô cùng, nhất thời chỉ muốn bay bổng lên mây vậy!

Sau khi xoay hơn mười mấy vòng, toàn bộ khuôn mặt của Á Na đã đỏ bừng lên. Trời ạ, đây không phải là Ngư long vũ mà nàng quen thuộc, nó như đúng mà cũng như sai. Từng bước chân thoạt nhìn thì tưởng như đều nhất trí, nhưng mỗi khi đặt chân xuống thì lại sinh ra biến hóa kỳ diệu mà không thể giải thích được. Lúc này chợt nghe tiếng Lưu Sâm vang lên:

- Nhắm mắt lại, đừng nghĩ tới gì hết!

Á Na ngoan ngoãn nhắm đôi mắt lại. Hai bóng thân ảnh nhẹ nhàng khiêu vũ trên mặt hồ. Chẳng biết từ lúc nào, trong không trung có lá đỏ bay tới và tụ lại ở trên đỉnh đầu của họ càng lúc càng nhiều. Trong hồ cũng có vô vàn sóng nước nổi lên, cái hồ nhỏ hầu như đang sống dậy vậy, tiếp theo là một chú cá đầu tiên ở trong hồ búng mình lên cao, kế đó là chú thứ hai, thứ ba....rồi vô số cá trong hồ đều nhảy vọt lên khỏi mặt nước, mang theo niềm khích động không tên, và đồng thời cũng mang theo nỗi hân hoan cũng không tên nết....

Sắc mặt của Á Na chậm rãi khôi phục lại như thường. Trong lòng nàng bỗng biến thành trống vắng, không có nam nhân làm bạn, không có hồ, không có cá, không có gì hết cả, thậm chí cũng không có luôn Ngư long vũ. Nàng là ai? Nàng không biết, nàng chỉ biết mình đang ở giữa thiên địa mà thả ra tất cả mọi loại tình cảm hỷ, nộ, ái, ố, vv....Khi "hỷ" vừa ra thì cá nhảy vui mừng; khi "nộ" vừa ra thì lá đỏ chợt bay lệch quỹ đạo và tránh xa nàng hơn; khi "ai" vừa ra thì hồ nước dường như biến thành trầm tĩnh; khi "lạc" vừa ra thì ánh mắt của nàng chợt bừng mở, nam nhân trước mặt nàng cũng mở mắt theo, trong ánh mắt còn mang theo nét vui mừng.....

Bầy cá tung tăng búng mình khiêu vũ, hồ nước ở dưới chân thì nhẹ nhàng chuyển động. Chẳng biết từ lúc nào, tay của hai người đã nắm chặt lấy nhau, chỉ một cái nhíu mày hay một tiếng cười, nhất động nhất tĩnh đều phảng phất như có thể dung nhập vào lòng đối phương vậy.

Lưu Sâm cũng cảm thấy dị dạng, nhưng điểm kỳ quái ở đây là cảm nhận của hắn lại không giống với Á Na. Hắn cảm thấy năng lượng của mình dường như cũng đang nhảy cẫng hoan hô vậy. Thủy ma pháp và Phong ma pháp đang lặng lẽ giao hòa với nhau. Đây là một sự giao hòa rất tự nhiên, và đó là chuyện tốt hay xấu thì hắn không biết, bởi vì hắn căn bản chưa từng nghĩ tới điều này.....Tịch dương ngã về tây, trên mặt mồ đượm nhuần một màu vàng óng ánh, Lưu Sâm bỗng đẩy tay một cái, hai người liền rời xa mặt hồ và đáp xuống bờ. Á Na chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu sau đó mới mở ra rồi cảm thán:

- Thật là không tưởng tượng nổi!

Chỉ cần những lời đó cũng đủ rồi!

- Đúng vậy!

Lưu Sâm cười nói:

- Thật là không tưởng tượng nổi!

Ý tứ trong câu "không tưởng tượng nổi" của hai người thì người ngoài không hiểu được, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không hoàn toàn hiểu hết ý nữa. Tuy rằng họ tưởng mình đã hiểu đối phương, nhưng chỗ ảo diệu của Ngư long vũ chính là dù hai người cùng khiêu vũ với nhau nhưng lại đều có những cảm nhận khác nhau!

Á Na cảm thấy mình đã tìm được bí quyết tối cao của Ngư long vũ, còn Lưu Sâm thì lại tìm được bí quyết của năng lượng. Một vũ khúc có thể thay đổi bọn họ sao? Có thể! Nhưng không thể nào thay đổi hoàn toàn được! Đó là một loại giải thích rất huyền diệu!

- Đây là Ngư long vũ!

Á Na nói:

- Đối với tiểu mỹ nhân của ngươi, ta muốn nói là....nàng ta rất giỏi!

Lúc này họ không còn khiêu vũ nữa, vì thế nên nàng đã khôi phục lại tính cách tự nhiên của mình.

- Có một người còn giỏi hơn!

Lưu Sâm mơ màng nói;

- Ngư long vũ của tiểu mỹ nhân cũng là do người đó truyền dạy!

- Thiên Cảnh thánh nữ?

Giọng của Á Na có vẻ khích động:

- Nàng ta đã nhìn thấy ngoại hình của Thiên Cảnh thánh nữ rồi sao?

Lưu Sâm trừng mắt nhìn nàng:

- Ngươi quên là nàng ta không hề nói chuyện sao?

- À, ta quên!

Á Na khẽ nguýt hắn một cái, thần tình đáng yêu vô cùng!

- Thật ra ta đã nhìn thấy một pho tượng ở trong thánh địa của họ.

Lưu Sâm nói:

- Đó là một nữ nhân mỹ lệ, vừa thánh khiết lại vừa ưu nhã. Tất cả những mỹ từ của thế gian đều không đủ để tán dương nàng....

Những lời lẽ động lòng người của hắn lập tức bị những lời vô tình của Á Na cắt ngang:

- Ta van ngươi, đừng ca ngợi nữa được không? Bất luận ngôn từ ca ngợi nào được thốt ra từ miệng ngươi thì đều trở thành bệnh hoạn hết. Thánh nữ chính là thần tượng ở trong lòng ta, không ai được khinh nhờn!

Lưu Sâm cười khổ:

- Vậy mà là khinh nhờ sao? Pho tượng mà ta nhìn thấy là một tác phẩm điêu khắc của mấy trăm năm về trước, mà mỹ nữ của mấy trăm năm trước lại không phải là đối tượng để ta khinh nhờn!

Á Na hung hăng trừng hắn:

- Như vậy thì càng vô sỉ. Người ta đã mấy trăm tuổi rồi.....

Dường như cảm thấy mình có phần ngang ngược, thế là Á Na chợt cười khì một tiếng và không tiếp tục trách cứ hắn nữa.

Dáng điệu vừa lườm vừa nguýt, vừa giận vừa cười, phong tư duyên dáng như thế khiến Lưu Sâm nhìn đến ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.