CHƯƠNG 6: CHUYỆN Ở PHÒNG LÀM VIỆC
“Chào ngài, đây là phòng máy tính.”
“Trưởng phòng Duẫn có ở đó không? Đây là phòng chủ tịch, máy tính hư rồi.”
“Có, lập tức cho người đến xử lí.”
Đặt máy điện thoại xuống, quay đầu giao việc cho trưởng phòng Duẫn, thư ký chỉ thấy biểu cảm của trưởng phòng thay đổi mấy đợt, thực sự có chút xấu hổ.
Cũng khó trách, trưởng phòng Duẫn vào công ty hơn nửa năm, hầu như mỗi ngày đều phải đi đến phòng chủ tịch giúp chủ tịch sửa chữa máy tính, hơn nữa mỗi lượt đi đều tốn một lúc rất lâu. Lẽ ra loại việc nhỏ này tùy tiện cử một người trong phòng đi là được, nhưng chủ tịch không biết là có thù hằn gì với Duẫn Hạo không, vẫn cứ chỉ định trưởng phòng Duẫn, kiên quyết không cho những người khác chạm vào những vấn đề trở ngại máy tính kia của hắn.
A, rõ là “giết gà dùng đao mổ trâu” a.
Thư ký ở đó xúc động bùi ngùi, Duẫn Hạo chạy tới cửa phòng của chủ tịch, chào hỏi thư ký của chủ tịch, rồi đi vào trong.
Thắt lưng bị ôm lấy xoay tròn nửa vòng, Duẫn Hạo bị đẩy lên trên cửa, đồng thời môi bị mềm mại phủ lên, sau khi đã “cạch” một tiếng khóa chặt cửa.
Hôn môi thật kịch liệt, giống như có thể đem tất cả hút ra, đầu lưỡi quấn lấy lẫn nhau, môi cũng trượt lên nhau. Thân người phía trên đè ép quá chặt chẽ, phía sau là cửa kim loại vừa dày vừa nặng, phía trước là tình nhân nhiệt tình như lửa đốt.
Tay tình nhân bắt đầu lộn xộn.
Vẫn là áo sơ mi thật tốt a, kéo vạt áo mà không cởi bỏ cúc áo, bắt tay dò xét vào trong, chính là có thể kéo căng ra được.
Ôi chao, quả nhiên là trơn bóng lại còn có tính co dãn, đè xuống rồi còn có thể bật lên lại, xúc cảm thật tốt. Lại tiến lên trên, tìm được điểm đỏ nho nhỏ nhô ra, dùng đầu ngón tay khẽ kẹp lấy. Ngay sau đó điểm nhỏ vốn bình thường bắt đầu cương cứng, chủ nhân cơ thể khe khẽ “A” một tiếng. Cố gắng kiềm nén thanh âm lại, mặt gã có nét hưng phấn không che đậy được, khiến cho Tiểu Bạch vô cùng hài lòng, nhìn Duẫn Hạo bằng đôi mắt mị hoặc khiến gã càng thêm thất điên bát đảo.
Cúi thấp đầu xuống, cách áo sơ-mi ngậm vào quả thù du trên người người kia, lưỡi lộ ra liếm ướt áo sơ-mi, màu hồng anh đào cách lớp vải trắng từng chút lộ ra. Răng nhẹ nhàng cắn tới, tinh tế cọ sát.
Đầu nhũ cũng không phải là nơi mẫn cảm của mọi người đàn ông, nhưng là của Duẫn Hạo. Gã chỉ cảm thấy trước ngực vừa ngứa ngáy vừa tê dại, cảm thấy bứt rứt như vọt lên tới tận não, thanh âm rốt cuộc không khống chế được, dù tự nhắc nhở mình phía sau là phòng của thư ký, và thư ký đã trông thấy mình vào đây, nhưng khoái cảm là không thể dùng lý trí để kiềm chế được.
“Ngươi là một tên tiểu bạch đáng chết… A…”
Ngẩng đầu lên, phía sau lưng vẫn dựa lên cửa, trước ngực là tình nhân giống như một đứa trẻ liếm láp, mà tay không của hắn ta cũng không chịu nghỉ ngơi, trực tiếp hướng xuống phía dưới tiến công. Gọn gàng kéo phéc-mơ-tuya xuống, tay ngược ngạo luồn vào, cách quần lót vuốt ve dục vọng đã có phần cương cứng của Duẫn Hạo.
“Hạo Hạo, cậu cũng như thế mà còn ngang ngạnh.” Tiểu Bạch ngẩng đầu cười, sau đó nửa quỳ xuống, dùng miệng kéo quần lót của Duẫn Hạo, đầu lưỡi lộ ra, liếm láp chóp đỉnh dục vọng của gã.
Trong đầu nổ tung rồi, nơi cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ khiến người máu nóng sôi trào, dục vọng càng lúc càng cương cứng. Khiến cho giữa lúc Tiểu Bạch dành thời gian ngậm đỉnh chóp, Duẫn Hạo chỉ cảm thấy bên hông như nhũn ra, nửa thân dưới ngóc hẳn lên, chỉ có thể dựa sát vào sau cửa, thu hết sức lực để đứng vững.
Rõ ràng dựa vào cửa phòng chủ tịch, phía sau chính là phòng thư ký a, nhưng mà lý trí hoàn toàn không thể khống chế khoái cảm của thân thể, nơi mẫn cảm chính là nơi đang ấm nóng ẩm ướt, cái lưỡi mềm mại liên tục lướt qua lỗ nhỏ trên đỉnh chóp…
“Ta… Ta muốn chết…” Làn da màu lúa mạch ửng hồng, miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt rã rời, Duẫn Hạo như thế không kháng cự được sự đáng yêu của Tiểu Bạch, mặc dù cậu ta với từ đáng yêu trên thực tế không hoàn toàn phù hợp.
Càng ra sức trêu đùa khiêu khích, bám chặt thô to của gã trượt lên trượt xuống, cho đến khi dịch lỏng trắng đục bắn ra.
Duẫn Hạo đứng không nổi nữa, miệng mở to thở hổn hển, cơ thể mềm nhũn cơ hồ sắp ngã rồi. Tiểu Bạch hiển nhiên sẽ không để cho gã ngã, đứng lên ôm lấy gã, sau đó nhẹ nhàng lật người kia lại.
“Thằng khốn, ngươi muốn làm gì…”
Duẫn Hạo mắng ra một câu, Tiểu Bạch mặc kệ gã, ngón tay dính dịch lỏng thăm dò vào nơi riêng tư phía sau của Duẫn Hạo. Cơ thể Duẫn Hạo co rụt lại, dục vọng vừa mới phát tiết vì cảm giác quen thuộc này mà lại có chút xúc cảm.
Đáng hận…
Bôi trơn vậy là đủ rồi, Duẫn Hạo cũng nhanh chóng co rút rồi. Tên đáng hận kia vẫn không ngừng kích thích nơi đó, khiến cho thân thể gã cũng xịu lơ. Quả thù du được vuốt ve cách lớp áo sơ mi cọ xát với cánh cửa, kim loại lạnh lẽo càng kích thích thêm vị trí non mềm kia, khiến nó càng cứng rắn cương lên. Mà mỗi lần ngón tay tên đáng hận lướt qua phụ cận chỗ nào đó, Duẫn Hạo đều run lên, dục vọng trước người lại càng lớn hơn một chút.
“NND ngươi không để yên… A…” Một câu nói còn chưa dứt, dục vọng Tiểu Bạch đã đột nhiên xâm nhập, cắt ngang câu hỏi của gã thành tiếng kêu rên rỉ. Ngay sau đó gã lại lập tức nhớ tới tình cảnh lúc này, Duẫn Hạo cắn môi, không cho tiếng rên rỉ phát ra quá lớn.
Nhưng mà bên ngoài hình như đã nghe thấy rồi, thư kí tiến đến phòng chủ tịch ──trên cửa có lỗ mắt mèo, vừa vặn mắt Duẫn Hạo đặt ở đấy. Duẫn Hạo khẽ gọi: “Thằng khốn, ngươi dừng lại một chút đi… Ư… A a a a. . .”
Cơ thể vì động tác của người phía sau mà từ đầu đến chân không ngừng run rẩy, nơi mẩn cảm cũng ngóc dậy, vì thế rên khe khẽ chính là không thể kiềm chế được. Đầu óc một mảnh mơ hồ, khoái cảm không ngừng tăng lên.
Nhưng mà, trước mắt thì…
“Cọc cọc cọc.” Thư kí của chủ tịch gõ hai cánh cửa, lẩm bẩm, “Vừa nãy nghe thấy tiếng động gì đó, không phải là trưởng phòng Duẫn cuối cùng chịu không nổi chủ tịch, tính toán xuống tay chém người rồi đấy chứ?”
Thấy không có phản ứng gì, cô ta lại gõ cửa vài cái, còn gọi hai tiếng. Thấy vẫn chẳng có phản ứng gì, đành xoay người quay về chỗ ngồi.
Ở thời điểm cô ta gõ cửa, Duẫn Hạo hồi hộp đến nỗi cơ thể cứng ngắc, đầu óc cũng không tỉnh táo, chỉ có thể dùng tất cả sức lực ngăn phản ứng bản năng run rẩy và rên rỉ của bản thân lại. Hiện tại thấy cô ta rời đi rồi, lại thực sự không kiềm chế được nữa, thấp giọng kêu một tiếng bắn ra thứ dịch lỏng.
Tiểu Bạch bị gã kẹp chặt, cũng kích động vô cùng, không ngừng ra ra vào vào, cho đến khi gầm nhẹ một tiếng, bắn vào phía sau của Duẫn Hạo.
“Nnd ngươi là tên hỗn đản quanh năm động dục!” Được di chuyển qua ghế salon, Duẫn Hạo không khống chế được lên tiếng mắng, “Rõ ràng ta vừa tiến vào ngươi liền động dục, ngươi có biết bên ngoài còn có người không, các cô sẽ nghĩ như thế nào…”
“Nếu như một ngày không gặp như cách xa tam thu, tôi cũng đã một năm chưa gặp cậu rồi, đương nhiên nhớ cậu đến không nhẫn nhịn dằn lòng nổi.” Tiểu Bạch rõ ràng vẫn rất oan ức, nằm trên ghế sa lon vô cùng lớn, tay còn sờ tới sờ lui trên người Duẫn Hạo.
“…” Quên đi, chịu phận bất hạnh đi, dù sao cũng đã quen rồi, “Máy tính của ngươi làm sao vậy?”
“Hôm nay tôi tải BT về. Kết quả lại không cho tôi lưu lại…” Tiểu Bạch bộ dạng uất ức.
Máy tính cá nhân cách đó không xa, Duẫn Hạo đứng dậy định đi xuống, Tiểu Bạch vội vàng đi tới giành điều khiển chuột ── loại không dây, tránh xa một chút không sao, dù sao thị lực của Duẫn Hạo cũng rất tốt.
Sau đó ──
“Ngươi thật ngu ngốc, ổ E đầy đương nhiên không thể tải xuống thêm nữa, #¥@^&×&%^&. . .”
Tiểu Bạch che lỗ tai lại, không sao, đánh là cưng, mắng là yêu ^^
“Đừng có đá a! Thực đấy, đừng đá!” Bỗng dưng Tiểu Bạch la lớn, nhưng mà cũng không thể ngăn cản cơn tức giận của Duẫn Hạo, cũng như không thể ngăn nguồn dịch thể xung não của hắn.
“Đã bảo cậu đừng đá, a. Chảy ra rồi, khiến tôi lại muốn chơi đùa nó…”
Về phần, cái gì chảy ra rồi, dùng phương pháp gì chơi đùa, sau khi chơi đùa xong còn chảy hay không chảy…
Việc đó thì, người ngây thơ trong sáng, không biết ^^
―― Hết ――
Bạch Hắc Bạch chi Hắc Bạch