Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2364: Q.7 - Chương 2364: Bế quan ngắn




“Nói thì nói như thế, nhưng hiện tại Lôi Ưng bang đã chiếm cứ tổng đà được một thời gian rồi, liệu tàng bảo đồ có rơi vào tay bọn họ không?”

“Điều này…xin sư thúc yên tâm, nơi cung phụng tấm tàng bảo đồ đó rất bí mật, đối phương rất khó tìm ra nó trong thời gian ngắn.”

“A, để sau khi đoạt lại được tổng đà, Lâm mỗ có thể xem xét tấm tàng bảo đồ đó chứ?” Lâm Hiên đưa tay nâng cằm, chậm rãi mở miệng.

“Đương nhiên có thể, năm đó tổ sư đã di huấn lại cho chúng đệ tử bổn môn phải bảo vệ nó, nhưng sư thúc không phải người ngoài tự nhiên là có thể nghiên cứu tấm bản đồ đó” Trung niên nhân mỉm cười nói.

Thương hải tang điền, đã trăm vạn năm trôi qua rồi, bọn hắn tuy không dám vi phạm lời phân phó của tổ sư gia nhưng vụng trộm một chút cũng không thấy tội lỗi gì. Mà đằng nào nó không phải một tấm bản đồ hoàn chỉnh, cứ ngây ngốc thủ hộ như vậy thì không phải mua dây buộc mình sao?

Đương nhiên trong lòng nghĩ vậy, nhưng không thể nói thẳng ra miệng được, cái tội danh khi sư diệt tổ thật không phải ai cũng gánh nổi.

Có được câu trả lời thuyết phục, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng: “Đã như vậy, ngày mai chúng ta đi đoạt lại tổng đà.” Lâm Hiên cũng không muốn trì hoãn quá lâu, tránh đêm dài lắm mộng.

“Đa tạ sư thúc viện thủ.” Ba ma lập tứ quỳ xuống lạy.

“Ha ha, đều là người một nhà, không cần khách khí như thế.” Lâm Hiên mỉm cười nói. Hắn đã thu Sơn Nhạc Kim Ô Đồ của người ta, thái độ tất nhiên là phải hòa ái hơn rồi.

Sau đó, ba ma dẫn Lâm Hiên tới chỗ ở tạm thời. Nơi này là một tòa động phủ không lớn, bên trong được trang trí đơn giản mộc mạc.

“Sư thúc, đây là nơi trú ẩn tạm thời của bổn môn nên hơi đơn sơ.”

“Ha ha, không sao, chúng ta đều là tu tiên giả, dù phải màn trời chiếu đất cũng là việc bình thường thôi, có động phủ để nghỉ ngơi là tốt lắm rồi.” Lâm Hiên khoát tay áo, không thèm để ý nói.

“Đệ tử xin cáo từ.” Ba ma thi lễ rồi quay người lui ra ngoài.

Ngay khi bóng lưng ba người biến mất, cánh cửa động phủ cũng ầm ầm đóng lại.

Lâm Hiên vương tay ra vỗ xuống tu du đại ở bên hông, hai túi trữ vật liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đây là những gì hắn đoạt được từ Thiên Lam song ma, không nói cũng biết bên trong có rất nhiều bảo vật, mình vội đi nên chưa kịp kiểm tra các thứ bên trong.

Song cũng chỉ chần chờ một chút, Lâm Hiên lại cất chúng đi. Việc phân loại kiểm kê bảo vật rất tốn thời gian, dù một ngày một đêm cũng chưa chắc xong, cứ để lần sau hẵng hay.

Lâm Hiên lại lấy tiếp ra vài cây trận kì đủ màu sắc ra, Ngũ Hành Uẩn Linh trận vốn đã bị song ma cướp lấy, nhưng Lâm Hiện lại diệt sát cả hai tên kia nên bảo vật này lại lần nữa rơi vào tay hắn.

Lâm Hiên đánh ra vài pháp quyết quen thuộc bố trí những cây trận kỳ này xuống xung quanh động phủ, tạo thành một tầng phòng thủ nghiêm mật.

Tuy ở chỗ này theo lý sẽ không có ai dám gây bất lợi với mình, song cẩn thận sẽ không mắc sai lầm, đây đã là thói quen của Lâm Hiên.

Làm tốt hết thảy mọi việc, Lâm Hiên lại lôi quyển trục vừa có được ra. Thời gian một đêm là ngắn hay dài, chỉ ngủ một giấc liền qua, nhưng chỉ cần có thế cũng đủ để hắn tu luyện xong thông bảo quyết.

Nghe thì thấy thật không tưởng, nhưng Lâm Hiên hiện giờ đã là đại năng Phân Thần kỳ pháp lực cao thâm, việc luyện thông bảo quyết tự nhiên là không gặp khó khăn gì, cơ hồ chỉ đọc qua liền hiểu cặn kẽ và có thể vận dụng thành thạo.

Lâm Hiên hai tay cầm lấy quyển trục, pháp lực theo kinh mạch không ngừng truyền vào bên trong, đã có kinh nghiệm nên lần này hắn không gặp khó khăn trắc trở nào, thông bảo quyết như dòng suối nhỏ không ngừng chảy vào trong đầu. Văn phong cổ xưa, thâm thúy, chữ chữ châu ngọc ẩn hàm ý nghĩa sâu xa.

Lâm Hiên thấy thế không khỏi đại hỉ, thông bảo quyết càng thâm ảo chứng tỏ uy lực bảo vật này càng không bình thường.

Theo thực lực bản thân tăng lên, một số bảo vật hay dùng trước kia đã không đáp ứng nổi nữa rồi, Sơn Nhạc Kim Ô Đồ vừa vặn bổ sung vào số này.

Bởi vậy Lâm Hiên lập tức tập trung tinh thần, tinh tế cảm nhận một phen.

Rất nhanh, hắn tiến vào trạng thái vong ngã, thời gian trôi qua bao lâu cũng không biết.

Ngoài động phủ, mặt trời rực rỡ đã được treo cao trên không trung, trung niên nhân, cung trang nữ tử, mập mạp đều đứng đợi trước cửa động phủ của Lâm Hiên. Thần sắc bọn họ vô cùng lo lắng, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng

“Chuyện gì vậy, sư thúc rõ ràng nói chỉ nghỉ ngơi một đếm, sáng hôm sau sẽ giúp chúng ta thu hồi tổng đà, hiện tại đã chín ngày trôi qua rồi, sao một chút động tĩnh cũng không có.” Mập mạp lau lau vết mồ hôi trên trán, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Chẳng lẽ…Sư thúc đã đổi ý, cầm bảo vật xong liền đi rồi.” Cung trang nữ tử sửa sang lại sợi tốc rồi, có lẽ bởi sốt ruột nên kiều dung tiều tụy đi nhiều.

“Tam sư muội nói năng thận trọng, không nên nghĩ thế.” Trung niên nhân hét lớn, cắt đứt đi câu nói của nàng kia.

Cung trang nữ tử cũng lập tức tỉnh ngộ, mình nói lời ấy thật không đúng, nếu bị sư thúc nghe thấy… nghĩ tới đây, nàng không khỏi hoa dung thất sắc, toàn thân toát ra một trận mồ hôi lạnh.

Nàng vội đưa tay che miệng, mặt hiện vẻ hối hận.

“Hai người các ngươi kiên nhẫn thêm chút đi, sư thúc đã bố trí trận pháp lợi hại thế này khẳng định là còn ở bên tgrong, chỉ là không biết gặp chuyện gì nên trì hoãn chút thời gian thôi…” Trung niên nhân thở dài nói.

Vừa mới lỡ lời, cung trang nữ tử không dám nói gì nữa, nhưng nét mặt mập mạp vẫn còn vài phần bất mãn, hắn lầm bầm vài câu: “Rõ ràng sư thúc nói chỉ nghỉ ngơi một đêm, sao có thể không giữ lời…”

Trung niên nhân lắc lắc đầu, hắn ngước lên nhìn màn bảo hộ đủ mọi màu sắc trước cửa động phủ Lâm Hiên, cũng vì tầng cấm chế này mà bọn họ bị ngăn ở đây, vào không được, gọi không ai thưa, có phát ra truyền âm phù cũng vô dụng.

Hắn tuy mở miệng an ủi sư đệ sư muội nhưng sâu trong tâm hắn há không phải bàng hoàng bất định chứ?

Rốt cục sư thúc có ở bên trong không đúng là khó nói, Phân Thần kỳ chỉ cần tùy tiện bố trí một cấm chế đơn giản đối với bọn họ cũng là một cái vực sâu rồi.

Sẽ không phải đối phương cầm bảo vật rồi bỏ đi chứ? Nếu không, chẳng lẽ sư thúc lại chọn một nơi linh khí mong manh thế này để bế quan sao.

Trong tâm hiện lên vô số ý niệm, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể tin tưởng vào lời hứa hẹn của Lâm Hiên mà tiếp tục chờ đợi ở đây mà thôi.

Lại một canh giờ nữa qua đi.

Đối với ba gã cổ ma mà nói, hiện giờ quả thật là qua một ngày mà cứ ngỡ mười năm, bên dưới còn rất nhiều đệ tử cần bọn hắn trấn an, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Thời gian đã là giữa trưa, mặt trời xuất hiên ngay trên đỉnh đầu, bởi vì chỗ này nằm sâu trong sơn cố nên tuyệt không có cảm giác nóng bức, nhưng trong tâm ba gã lại rất bực bội, tư vị thật khó nói thành lời.

Đột nhiền một hồi âm thanh ầm ầm truyền ra, màn hào quang đủ mọi màu sắc trước mắt bắt đầu chớp nháy.

Ba ma vốn đang ngẩn ngơ lập tức trở nên đại hỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.