Chỉ thấy thanh mang trên cửa vào động phủ lóe lên, thân ảnh Lâm Hiên từ trong quang hà dần dần hiện ra.
"Tham kiến sư thúc!"
Ba người đại hỉ, vội vàng bước nhanh tới rồi quỳ gối hành lễ.
"Lần này Lâm mỗ bế quan do có chút hơi ngoài ý muốn, vì vậy nên ta mới chậm trễ vài ngày. Mấy người các ngươi không phiền lòng chứ?" Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua ba người, hắn hơi có chút áy náy mở miệng.
"Không có. Sư thúc người sao lại nói như vậy, chỉ là chờ thêm vài ngày mà thôi, đối với tu sĩ chúng ta quả thật không đáng nhắc tới." Trung niên nhân kia hấp tấp khoát tay, vẻ mặt tươi cười nói.
"Đúng vậy. Chúng ta là phận tiểu bối, chờ sư thúc vài ngày thì có tính là gì?"
"Đúng đấy. Sư thúc lão nhân gia người thực sự quá khách khí, chúng đệ tử tuyệt không mảy may sốt ruột chút nào."
Cung trang nữ tử và cổ ma mập mạp vội vàng phụ hoạ theo đuôi, tựa hồ sự tình bọn chúng lo lắng và không kiên nhẫn vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
"Được rồi. Việc này không nên chậm trễ nữa, hiện tại các ngươi có thể xuất phát theo Lâm mỗ đi đoạt lại tổng đà." Lâm Hiên cũng không có dư thừa thời gian tỏ vẻ gì với việc tam ma lấy lòng cả, hắn trực tiếp quyết đoán mở miệng.
"Cẩn tuân sư thúc phân phó!"
Ba ma đương nhiên không dị nghị chút nào cả, trên mặt mang theo vài phần hưng phấn theo Lâm Hiên đi xuống.
"A, đường xá từ đây đến tổng đà có chút xa xôi. Có ma thành nào gần đây có thể sử dụng được truyền tống trận hay không?"
"Khởi bẩm sư thúc, cách nơi này khoảng một ngày đường có một tòa Tuyết Nha Thành, từ chỗ đó sử dụng truyền tống trận có thể đi thông đến phụ cận tổng đà bổn phái." Ba ma sớm đã thăm dò rõ ràng hoàn cảnh phụ cận nên cung trang nữ tử vội cung kính mở miệng.
"Tốt. Đã như thế thì bốn người chúng ta xuất phát trước, chúng đệ tử sẽ tới sau vậy."
"Sư thúc cân nhắc chu đáo, chúng ta tự nhiên không có ý kiến gì cả." Cổ ma mập mạp dáng vẻ tươi cười chân thành nói.
Lâm Hiên phân phó như vậy hiển nhiên là lo lắng mọi người đi cùng nhau sẽ trở thành mục tiêu quá lớn. Mà ba người bọn họ kỳ thật cũng có suy nghĩ đồng dạng như thế, lời nói của Lâm Hiên và ý định bọn họ trước kia đúng là không mưu mà hợp.
"Đã như vậy thì còn chờ gì nữa."
Lời còn chưa dứt, thanh mang toàn thân Lâm Hiên đã nổi lên, hướng phía chân trời bay vút đi. Tam ma liếc mắt nhìn nhau, tự nhiên không dám chậm trễ, cũng đồng dạng thi triển thần thông theo sát bên cạnh Lâm Hiên.
Tòa Tuyết Nha Thành này nằm trong một tiểu sơn cốc không biết tên ở phía Tây. Nếu Lâm Hiên toàn lực phi độn thì chỉ cần thời gian cháy hết một nén nhang là đến, bất quá bởi vì muốn chiếu cố ba tiểu gia hỏa kia nên tốc độ của Lâm Hiên đành phải chậm lại rất nhiều. Dù sao hắn cũng không vội gì cả.
******
Một ngày sau, một tòa thành trì cao lớn xuất hiện trong tầm mắt.
Lâm Hiên cũng đã nghe nói qua về Tuyết Nha Thành, phạm vi gần trăm vạn dặm quanh đây thì ma thành này cũng xem như là số một số hai. Thành chủ Tuyết Nha thượng nhân là một cổ ma Động Huyền hậu kỳ, bất quá mấy ngàn năm nay không có lộ diện trước mặt người khác, nghe nói lão đang bế quan sinh tử. Có thể chịu được tịch mịch như thế, không cần phải nói, chắc chắn lão là một khổ tu sĩ rồi.
Đương nhiên, tòa thành trì này cũng vậy, Tuyết Nha thượng nhân cũng thế, tất cả chẳng có liên can gì đến Lâm Hiên cả.
Hắn một mực mang theo ba ma, yên lặng không một tiếng động tiến nhập Tuyết Nha Thành. Sau đó bốn người liền tìm nơi bố trí truyền tống trận, thanh toán một lượng lớn ma thạch rồi nhận lệnh bài đứng trên một Truyền tống trận. Cổ ma trông coi Truyền tống trận đã thu được chỗ tốt lớn như vậy tự nhiên sẽ không làm khó dễ gì. Trong miệng gã lẩm bẩm hồi rồi một đạo pháp quyết trong tay hướng phía trận bàn đánh tới.
"Phốc phốc"
Linh quang bên ngoài Truyền tống trận nổi lên, một tầng sáng màu xám trắng bao trọn thân hình bốn người vào trong, giây lát sau, vầng sáng kia dần dần tan đi, Lâm Hiên cùng tam ma đã biến mất không thấy đâu nữa.
******
Cùng lúc đó, ở một nơi rất xa.
Trong một gian thạch thất rộng hơn mười trượng, chỉ thấy linh quang mặt ngoài một Truyền tống trận khác chớp động không thôi, thân ảnh bốn người Lâm Hiên từ từ hiện rõ.
Khoảng cách truyền tống xa như vậy đương nhiên sẽ mang đến gánh nặng vô cùng lớn cho thân thể. Sắc mặt tam ma đều trắng bệch, chỉ có Lâm Hiên là phảng phất như không có chuyện gì phát sinh cả.
Vừa ra khỏi Truyền tống trận Lâm Hiên đã phóng thần thức ra đánh giá gian thạch thất, phụ cận nơi này có chút hoang vắng. Bất quá phía không xa có hai gã cổ ma đang đánh cờ, tu vi cũng chỉ đến Nguyên Anh kỳ mà thôi, không cần phải nói, hẳn là ma tu Tuyết Nha Thành bị phái ở đây trông coi truyền tống trận.
Lâm Hiên đi ra khỏi phòng, lập tức không gian thạch thất tràn ngập một cỗ hương khí, lúc này bọn họ tựa hồ đang lạc trong một khu rừng tràn đầy hoa nở vậy.
Hai gã cổ ma đang đánh cờ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng quay đầu lại, thần thức vừa đảo qua người Lâm Hiên thì biểu lộ trên mặt bọn chúng bỗng nhiên mê hoặc một hồi. Trên người thiếu niên này không có chút pháp lực dao động nào cả, chẳng lẽ tiểu tử này lại là phàm nhân, nhưng một phàm nhân như thế nào lại có tư cách mượn Truyền tống trận tại tiên thành?
Trong lòng hai ma bối rối vô cùng, trong lúc nhất thời cũng không rõ Lâm Hiên rốt cục là phàm nhân hay tu sĩ đây, trong tay một gã còn cầm quân cờ vây nhưng cứ mãi không đặt xuống.
Tuy nhiên đúng lúc này, vài tiếng bước chân lần nữa truyền vào tai, ba tiểu gia hỏa Tiên Vân Tông rốt cục cũng thoát khỏi tình cảnh mê mang đi tới bên cạnh Lâm Hiên.
"Đệ tử vô dụng đã để cho sư thúc đợi lâu."
Nhìn thấy ba tiền bối Ly Hợp kỳ mở miệng nói sư thúc, hai gã cổ ma đang đánh cờ vô cùng sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu. Bất quá đối với loại tiểu nhân vật này thì Lâm Hiên đương nhiên mặc kệ không quan tâm.
"Đi!"
Lâm Hiên tựa hồ chưa từng liếc mắt nhìn hai ma đang trông coi Truyền tống trận kia, hắn liền mang theo ba tên tiểu bối bay vút về phía chân trời.
Nơi đây chắc chắn cách tổng đà Tiên Vân Tông không xa, bốn người phi hành chưa đến một ngày đã nhìn thấy những dãy núi trùng điệp phía xa xa.
"Sư thúc, hôm nay Lôi Ưng bang chiếm cứ tổng đà bổn môn, chắc chắn bọn chúng đề phòng rất nghiêm mật, chúng ta có nên cẩn thận một chút không?" Cổ ma mập mạp bên cạnh đề nghị.
"Cẩn thận sao? Không cần. Lôi Ưng bang sao có thể tính toán gì với ta được."
Thanh âm Lâm Hiên nhàn nhạt truyền vào tai, cũng không phải hắn khinh địch chủ quan mà là đã biết rất rõ ràng về Lôi Ưng bang. Tuy so với Tiên Vân Tông thì cường đại hơn một chút nhưng quy mô môn phái cũng chỉ là bậc trung mà thôi, trong môn cũng chỉ có vài tên cổ ma Động Huyền Kỳ, ngay cả khi Lâm Hiên chưa tiến vào Linh Nguyên Cốc mà muốn tiêu diệt môn phái này cũng không tính là khó, chứ đừng nói hôm nay hắn đã là Tu tiên giả đại năng Phân Thần kỳ.
Tuy nói cẩn thận không thừa nhưng trước mặt những con sâu cái kiến này thì chú ý thận trọng cũng không khỏi quá khôi hài a!
Lâm Hiên không phải một gia hỏa cổ hủ, căn cứ vào mỗi tình huống khác nhau thì hắn cũng dùng thủ đoạn tương ứng để ứng phó. Thí dụ như sự tình trước mắt, tuy bọn hắn chỉ có bốn người nhưng căn bản không cần che giấu gì cả, đường đường chính chính cướp lại tổng đà là được.
Tuy tam ma cảm thấy hơi lỗ mãng một chút nhưng sư thúc đã quyết định làm như vậy thì bọn chúng đương nhiên không dám dông dài, mặc dù trong nội tâm vẫn có chút bất an song cũng đành phải nơm nớp lo sợ theo sau.
Lâm Hiên không hề có ý che dấu hành tung, nghênh ngang bay về phía sâu trong lòng núi, rất nhanh đã gặp một đội cổ ma đi tuần sơn. Nhân số cũng không nhiều, chỉ hơn mười người mà thôi.
"Toàn bộ giết chết, chỉ chừa một người sống thi triển Sưu hồn thuật."
"Vâng!"
Tam ma đáp ứng một tiếng rồi cùng động thủ, nhân số đội cổ ma tuy nhiều nhưng tu vi cao nhất cũng chỉ là Ngưng Đan mà thôi, như thế nào có thể ngăn cản được, trong khoảnh khắc đã bị diệt sát không còn một mảnh.