Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2366: Q.7 - Chương 2366: Lôi Ưng Bang




Cả đội tuần sơn chỉ còn một lão giả râu tóc bạc phơ, tuy bị thương đôi chút nhưng vẫn may mắn sống sót, được đưa đến trước mặt Lâm Hiên.

"Hừ, chẳng lẽ thi triển Sưu hồn thuật cũng cần ta tự mình động thủ hay sao! Các ngươi tùy tiện tra xét một chút xem có thể thu được tin tức hữu dụng gì không." Lâm Hiên ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một tia bất mãn.

"Vâng, đệ tử cẩn tuân sư thúc phân phó."

Cổ ma mập mạp mang bộ dáng tươi cười chân thành trả lời. Sau đó hắn liền quay đầu lại, biểu lộ trên mặt nhanh chóng bị vẻ dữ tợn thay thế, hắn nhấc một tay ấn vào đầu lão giả, hào quang lập tức nổi lên. Trọn vẹn qua thời gian một chén trà hắn mới buông tay ra, về phần gia hỏa không may kia thì đã bị ma hỏa thiêu đốt hóa thành tro bụi rồi.

"Khởi bẩm sư thúc, đệ tử không phát hiện được manh mối hữu dụng gì." Hắn cẩn thận từng li từng tí nói, một bên còn trộm nhìn sắc mặt của Lâm Hiên.

"Hừ, cái này cũng không có gì."

Lâm Hiên không hề nổi giận, chỉ là một đệ tử ra ngoài tuần sơn thì có thể nắm giữ tin tức trọng yếu gì đây! Lâm Hiên ra lệnh thi triển Sưu hồn thuật cũng chỉ trông cậy vào vạn nhất mà thôi.

"Sư thúc, bây giờ chúng ta..."

"Còn phải nói, cứ trực tiếp đánh thẳng đến tổng đà là được."

Khóe miệng Lâm Hiên cười lạnh một cái, hóa thành một đạo kinh hồng tiếp tục bay về phía trước. Nhưng cũng chỉ được một quãng ngắn đã bị đại trận hộ phái ngăn lại bên ngoài. Một màn sáng đập vào mi mắt, bên trong còn có ma vụ màu ngà sữa như ẩn như hiện.

"Hừ, trận pháp này cũng không tệ lắm. Nhưng bằng cái này mà muốn ngăn ta thì không khỏi có chút si tâm vọng tưởng rồi."

Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia khinh thường, hắn nâng tay phải lên chém xuống phía dưới. Động tác liền mạch không mang theo nửa điểm thanh thế, nhưng theo sau lại có một đạo kiếm khí màu xanh hiện ra, tiếng xé gió xuy xuy nổi lên, hung hăng trảm xuống màn sáng phía dưới.

Oanh! Tiếng bạo liệt truyền vào tai, ma vụ màu ngà sữa những nơi kiếm khí đi qua giống như băng tuyết bị ném vào bếp lò vậy, nhanh chóng tiêu tán biến mất. Tiếp theo màn sáng cũng không chịu nổi một kích, bị kiếm khí của Lâm Hiên dễ dàng phá vỡ.

Ba ma phía sau tận mắt nhìn thấy một màn vừa rồi, trong nội tâm vô cùng kinh ngạc và khâm phục, đây là thực lực của đại năng Phân Thần kỳ sao? Phải biết rằng, một đại trận hộ phái đương nhiên không thể yếu được, nếu để cho ba người bọn họ động thủ bài trừ thì không biết phải hao phí bao nhiêu công phu đây.

Ý nghĩ này chưa kịp thông suốt thì tiếng người huyên náo đã truyền tới, động tĩnh lớn như thế đương nhiên sẽ kinh động đến tất cả tu sĩ phía dưới. Chỉ thấy từng đạo ánh sáng đủ mọi màu sắc bay lên trời, hướng phía bên này bay tới.

"Sư thúc..."

Ba ma đều quay đầu lại, hiện tại Lâm Hiên đương nhiên là đầu lĩnh của chúng rồi.

"Hừ, nhìn ta làm gì. Mục đích chúng ta tới nơi này chẳng phải là đoạt lại tổng đà hay sao, đối với địch nhân chẳng lẽ còn nhân từ nương tay, tất cả giết không tha!"

Tuy Lâm Hiên không phải là loại người bạo ngược không nói đạo lý nhưng địch nhân trước mắt đều là Dị Giới yêu ma, tất nhiên không cần hạ thủ lưu tình. Chưa dứt lời đã thấy hắn phất tay áo một cái, hơn mười đạo kiếm quang như cá lội bay ra, chúng lập tức đón gió lóe lên, một hóa thành ba, trong khoảng khắc đã biến thành hơn trăm thanh lợi kiếm.

Phân nửa bầu trời đều bị che phủ, nguyên một đám cổ ma Lôi Ưng Bang sợ hãi ngây người, tu vi cao nhất trong bọn chúng cũng không quá Ly Hợp, Nguyên Anh Ngưng Đan lại càng không cần phải nói, không ai có thể ngăn cản những thanh kiếm kia. Huyết vũ bay đầy trời, chỉ trong nháy mắt, những cổ ma kia đã bị chém bay đầu, hồn quy Địa phủ, đối với địch nhân thì Lâm Hiên không hề có ý nương tay.

Toàn bộ quá trình nói thì phức tạp nhưng kỳ thật chỉ trong mấy hơi mà mấy trăm tên đệ tử Lôi Ưng Bang đã hoàn toàn ngã xuống.

Đúng lúc này, một tiếng kêu cuồng nộ cực lớn từ đằng xa truyền đến. Lâm Hiên theo hướng thanh âm đó quay đầu lại, biểu lộ trên mặt vẫn bình thản như cũ, nhưng biểu lộ của ba gã cổ ma Tiên Vân Tông lại khó coi đến cực điểm, lỗ tai bọn chúng bị chấn động vang lên ông ông.

"Rốt cuộc mấy gia hỏa kia cũng tới rồi." Lâm Hiên thì thào tự nói, thần sắc trên mặt hắn vẫn như thường, hai tay chắp sau lưng mà đứng.

Vài đạo độn quang màu xám trắng bay đến với tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đã xuất hiện trước mắt.

Tổng cộng năm gã cao giai cổ ma đều có tu vi Động Huyền Kỳ, nhất là tên cầm đầu, niên kỷ ước chừng hơn bốn mươi tuổi, dung mạo uy vũ hơn người, bất quá giờ khắc này lại biến thành tái nhợt, hắn nhìn thấy bốn người Lâm Hiên trước mắt liền hét lớn: "Các ngươi là người phương nào lại dám trắng trợn đồ sát đệ tử Lôi Ưng Bang chúng ta. Bổn tôn sẽ đem bọn ngươi đi trừu hồn luyện phách..."

"Trừu hồn luyện phách sao?" Lâm Hiên cười nhẹ một tiếng, tuy thực lực đại hán này không kém, cơ hồ đã đến Động Huyền Kỳ đỉnh phong, nhưng trước mặt mình mà dám nói những lời này thì đúng là không biết tốt xấu rồi. Hiện tại Lâm Hiên chỉ có chút hiếu kỳ, thực lực Lôi Ưng Bang thế này thì một phần ba đệ tử Tiên Vân Tông rốt cục làm sao mà chạy thoát được?

Điều này tất nhiên phải có duyên cớ, nếu không thực lực hai phái cách xa nhau bực này, cho dù toàn bộ đệ tử Tiên Vân Tông bị diệt trừ thì Lâm Hiên cũng không thấy có gì kỳ quái cả. Bất quá ý nghĩ này cũng chỉ chợt lóe lên rồi tan biến, Lâm Hiên cũng không có ý đi tìm hiểu đến tận cùng. Hắn cũng chỉ vì lợi ích mà thay bọn chúng diệt trừ tai họa mà thôi, những điều còn lại đương nhiên không có quan hệ, Lâm Hiên không có ý quản nhiều như vậy.

Năm tên cổ ma Động Huyền Kỳ, hơn nữa kẻ cầm đầu còn là gia hỏa hậu kỳ, theo lý mà nói thì thực lực như vậy đã rất cường hoành rồi, nhưng đối với Lâm Hiên thì còn lâu bọn chúng mới được đặt vào trong mắt.

Mà năm tên gia hỏa vô cùng phẫn nộ kia cũng đang đánh giá vị khách không mời mà đến này. Sự tình đã đến nước này thì Lâm Hiên đương nhiên không cần phải che dấu gì nữa, pháp lực vô cùng cường đại theo kinh mạch lưu chuyển. Thần thức năm người kia vừa mới đảo qua thì sắc mặt bỗng nhiên đại biến, trong nội tâm bọn chúng vẫn căm tức vô cùng nhưng biểu lộ trên mặt đã hoàn toàn bị vẻ hoảng sợ thay thế.

"Tiền bối là đại năng Phân Thần kỳ?"

"Đúng vậy. Các ngươi tính sao?"

Lâm Hiên vừa cười vừa nói, cảm giác hôm nay của hắn đúng là mèo vờn chuột, người là thịt cá, ta làm dao thớt.

"Không biết Lôi Ưng Bang ta lúc nào đắc tội với tiền bối..."

"Các ngươi thật to gan, dám thừa dịp ta không ở bổn môn mà chiếm cứ tổng đà Tiên Vân Tông. Các ngươi có biết Lâm mỗ chính là thái thượng trưởng lão không?" Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

Ngũ ma nghe xong liền quay mặt nhìn nhau, biểu lộ trên mặt kinh ngạc vô cùng, Tiên Vân Tông bất quá là tam lưu môn phái mà thôi, lúc nào lại có trưởng lão Phân Thần kỳ? Lời này quả thực khó có thể tin nổi, mà Lâm Hiên cũng không có ý chờ bọn hắn nghĩ thông suốt.

"Tốt. Hiện tại các ngươi đã có thể làm quỷ minh bạch rồi, thức thời thì tự sát đi, chứ nếu không chắc chắn còn phải chịu rất nhiều khổ sở." Lâm Hiên mở miệng phân phó, tựa hồ hắn đang nói về một việc nhỏ vậy.

Năm tên cổ ma kinh sợ vô cùng nhưng đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn bó tay chịu trói, con sâu cái kiến còn tham sống, huống chi là bọn chúng vốn là cổ ma hiếu chiến hung tợn.

Liều mạng!

Năm người chắc chắn không dại gì mà đào tẩu, như vậy chỉ càng thuận tiện cho Lâm Hiên tiêu diệt từng bộ phận mà thôi. Đã là tồn tại Động Huyền kỳ thì đạo lý này bọn hắn sao có thể không rõ được. Chỉ thấy một tiếng hét lớn vang vọng, ma phong cuồn cuộn, ngũ ma nhao nhao tế ra bảo vật của mình.

"Bọn ngu xuẩn. Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?" Lâm Hiên thở dài một cái, sau đó hắn nâng tay phải lên đánh một quyền về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.