Chiêu này của Lâm Hiên thực không có gì kỳ lạ, ít ra nhìn bề ngoài cũng không có bất cứ điểm gì đặc biệt cả, tuy nhiên lại khiến năm tên cổ ma Động Huyền Kỳ hoảng sợ thất sắc, nhất là kẻ có tu vi cao nhất trong bọn chúng, mặt mũi cơ hồ đã hoàn toàn trắng bệch, hắn vội hét lớn một tiếng rồi ném pháp bảo trong tay về phía trước.
Đó là một bảo vật hình tứ diện, thoạt nhìn trông giống viên gạch như đúc, nó vừa rời tay đã nhanh chóng biến lớn, chu vi cũng đạt gần một mẫu, thanh thế làm cho người ta sợ hãi vô cùng.
Bảo vật kia chỉ bay được hơn mười trượng đã cùng cỗ quyền kình vô hình hung hăng đâm vào nhau.
Bành!
Thanh âm trầm đục truyền vào lỗ tai, Cự Chuyên (chuyên : viên gạch) vàng óng đột nhiên dừng lại, sau đó một vết rạn nhỏ xuất hiện. Ban đầu chỉ vẹn vẹn là một vết mờ mờ mà thôi, nhưng ngay sau đó, thanh âm răng rắc giòn vang, vết rạn giống như mạng nhện nhanh chóng tràn ra bốn phía.
Chỉ một thoáng mà chi chít những vết nứt đã xuất hiện trên bề mặt ma bảo. Một tiếng rắc giòn tan vang lên, cả kiện bảo vật liền vỡ tung thành vô số mảnh.
Ba gã cổ ma Tiên Vân Tông thấy vậy vô cùng kinh sợ, thực lực Lâm Hiên mạnh mẽ đến độ bọn chúng khó có thể tưởng tượng nổi. Chỉ dựa vào sức mạnh của nắm đấm mà có thể đem pháp bảo đáng sợ như vậy chấn cho nát bấy.
“A!"
Đại hán kia phun ra một ngụm máu tươi, trông bộ dáng Cự Chuyên thế kia nhưng lại là bổn mạng pháp bảo của hắn. Nó bị phá hủy thì đương nhiên tâm thần của hắn cũng bị trọng thương.
Tuy nhiên sự tình trước mắt không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Thanh âm ầm ầm không ngừng truyền tới, cho dù bảo vật cứng rắn như thế đã bị đánh nát nhưng quyền kình kia lại không bởi vậy mà hóa thành hư vô, dư lực còn lại vẫn như Thái Sơn áp đỉnh hướng phía bên này đánh tới.
"Không ổn rồi!"
Bốn gã cổ ma Lôi Ưng Bang còn lại sợ hãi ngây người, lúc này bọn chúng đã không kịp trốn nữa rồi, cho dù biết rõ là châu chấu đá xe nhưng cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ mà thôi. Từng gã cổ ma vội vàng tế ra bảo vật của mình lao về phía quyền kình kia.
Đùng đùng...
Tất cả bảo vật tế ra đều giống như pháp bảo Cự Chuyên kia, bị đánh cho vỡ tung thành từng mảnh, trở thành đống sắt vụn từ không trung rơi xuống.
Nguyên một đám sắc mặt cực kỳ khó coi. Song quyền kình vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục hung hăng lao về phía bọn hắn. Rất nhanh ngũ ma đã bị cuốn vào trong.
Cũng may, dư lực quyền kình còn lại cũng không nhiều lắm, bọn chúng sử dụng hết vốn liếng cuối cùng vẫn chống đỡ được. Tuy không có ai ngã xuống nhưng tất cả đều không dễ chịu chút nào, sắc mặt cả bọn tái nhợt như gặp quỷ vậy.
Có lầm hay không, chỉ là một kích tùy tiện của tu sĩ Phân Thần kỳ lại có thể cường hãn đến nhường ấy sao?
Lúc này cả năm người sao còn dũng khí đối mặt với Lâm Hiên nữa, đối phương mạnh hơn quá nhiều so tưởng tượng. Một kích tiếp theo chắc chắn ngũ ma hồn quy địa phủ.
Tuy bọn hắn biết rõ lúc này đào tẩu là lựa chọn bất khả kháng, nhất định sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận, nhưng ở lại đây cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết mà thôi, chi bằng liều mạng đánh cược một phen.
Đã nghĩ thông suốt nên bọn chúng không trì hoãn thêm nữa, lập tức hành động. Chỉ thấy ma phong toàn thân nổi lên, năm tên cổ ma Lôi Ưng Bnag hóa thành những đạo kinh hồng hướng phía xa vọt đi, cũng có tên móc phù lục trong lòng ngực ra dán lên người, mượn pháp thuật được phong ấn gia tăng tốc độ chạy trốn.
Lâm Hiên thở dài một hơi, bọn kia có cố gắng thế nào cũng chỉ thêm phí công mà thôi. Hắn nâng tay phải lên, năm ngón tay hơi cong lại hướng phía trước xuất ra một trảo.
Âm thanh xoẹt xẹt đại phóng, vài đạo kình khí trong bàn tay Lâm Hiên bắn ra.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không gian, ba gã cổ ma chạy thoát nhanh nhất đã bị đánh thủng lỗ chỗ như tổ ong vậy. Hai gã còn lại mặt cắt không còn giọt máu, một tên tiếp tục chạy trối chết, một tên lại vươn tay vỗ bên hông xuất ra pháp bảo phòng ngự...
Lâm Hiên như không nhìn thấy, lại đánh ra một quyền về phía trước. Cũng đồng dạng là không có nửa điểm thanh thế, nhưng uy lực một quyền này lại khác xa lúc trước. Mặc dù không có quyền kình phát ra nhưng không khí phạm vi vài dặm xung quanh bỗng nhiên ngưng trệ lại, độn quang hai gã cổ ma kia cũng không tự chủ được dần dần ngừng hẳn, đồng thời thân thể bọn chúng như quả bóng cao su lớn vọt lên.
"Không..."
Trên mặt bọn chúng tràn đầy vẻ kinh hãi, song lại không thể nhúc nhích được chút nào cả. Chỉ nghe “bành” một tiếng, thân thể hai ma đã nổ tung ra. Huyết vũ bắn đầy trời, ngay cả nguyên anh cũng không có cơ hội chạy thoát.
Ba gã đệ tử Tiên Vân Tông đứng một bên quan sát toàn bộ, sắc mặt lúc này đã trắng nhợt như xác chết vậy, không ngờ Lâm sư thúc lại lợi hại như thế. Bọn chúng ít nhất cũng là cổ ma Ly Hợp kỳ, đã từng trải qua không ít mưa gió khó khăn trắc trở, nhưng một màn kinh tâm động phách như trước mắt từ xưa tới giờ vẫn chưa từng trải nghiệm a!
Trong lòng bọn chúng cực kỳ phức tạp, có hâm mộ, có bội phục, nhưng không quản bọn hắn nghĩ cái khỉ gió gì, biểu lộ trên mặt càng tỏ ra cung kính thêm vài phần.
"Đi thôi, còn sững sờ ở chỗ này làm gì. Toàn bộ dư nghiệt Lôi Ưng Bang ở tổng đà cho quy âm tào địa phủ hết."
Thanh âm của Lâm Hiên nhàn nhạt truyền tới làm ba ma sực tỉnh, rối rít gật đầu xưng phải.
Lâm Hiên mang theo ba tiểu gia hỏa đánh sâu vào trong lòng núi. Quá trình tiếp theo càng không cần nói, năm tên cao thủ lợi hại nhất Lôi Ưng Bang cũng không địch lại Lâm Hiên thì những tên tiểu tốt khác làm sao có thể ngăn cản được?
Đệ tử Lôi Ưng Bang trong tổng đà, một tên cũng không thể chạy thoát, đúng là dễ như trở bàn tay vậy. Trước sau bất quá hao tốn ngắn ngủn gần nửa canh giờ mà thôi.
Mắt thấy đã đoạt lại tổng đà, đại thù của đệ tử bổn môn cũng được báo, trên mặt ba ma vừa mừng vừa sợ, ra sức cảm ơn và trổ hết công phu vuốt mông ngựa đối với Lâm Hiên.
Hắn đương nhiên sẽ không để những ca tụng này ở trong lòng: "Không cần phải nói những điều này. Tàng bảo đồ rốt cục ở nơi nào, các ngươi lấy ra cho Lâm mỗ xem qua được chứ?"
"Sư thúc muốn xem tự nhiên không có vấn đề, chúng ta lập tức dẫn người đi."
Thanh âm cung kính của trung niên nhân kia truyền vào lỗ tai, sau đó gã đi trước dẫn đường, bay về một phía sâu trong lòng núi. Lâm Hiên cũng không chần chờ, cùng cung trang nữ tử và mập mạp theo sát phía sau.
"Ồ, nơi này là ..."
Qua thời gian khoảng một chén trà, Lâm Hiên theo sự dẫn dắt của tam ma đã đi tới một chỗ hoang vắng, nơi đây vẫn thuộc tổng đà Tiên Vân Tông nhưng đối với Lâm Hiên lại thập phần lạ lẫm, hoàn cảnh chung quanh không làm cho người ta chú ý chút nào, chỉ thấy đập vào mắt là một ngọn núi cao hơn trăm trượng. Nếu như trước đó không nhờ tam ma chỉ đường thì quả thật ngay cả Lâm Hiên cũng sẽ không đoán được chỗ tầm thường này lại ẩn giấu bảo vật.
Đoàn người trực tiếp bay đến sườn núi phía trước, rất nhanh trung niên nhân đã dừng lại tại một chỗ trên vách núi. Ở đó có một cây tùng bách mọc vươn ra ngoài.
Bàn tay trung niên cổ ma hướng tới một chỗ gồ lên trên thân cây điểm nhẹ một cái. Thanh âm ầm lập tức truyền vào lỗ tai, tựa hồ hắn đã khởi động cơ quan nào đó. Ngay sau đó, cự thạch phía sau cây tùng bách đã di chuyển sang bên cạnh, cửa vào một sơn động xuất hiện trong tầm mắt.
"Không tệ, không tệ. Không dùng trận pháp mà lại dùng cơ quan thổ thạch thuật, như vậy sẽ không có pháp lực ba động, Tu tiên giả dù cao minh thế nào cũng rất khó phát hiện nơi này còn có một sơn động khác phía sau."
Lâm Hiên lấy tay chống cằm, trên mặt lộ ra vẻ khen ngợi, bất quá hắn cũng không chậm trễ gì mà theo ba ma vào trong. Sơn động cũng không quá sâu, chỉ đi hơn mười trượng đã thấy điểm tận cùng, đập vào mắt là một vách núi cao sừng sững. Mà ở hai bên vách núi rõ ràng còn có một bộ câu đối.
"Tiên phong đạo cốt thanh cư khách." - "Nhã thất U Lâm tĩnh dưỡng nhân." (*)
Hoành phi "Kiếm tâm phàm trần."
Lâm Hiên nhìn qua một lượt bỗng nhiên nhướng mày lên. Hắn còn chưa biết câu đối này có dụng ý gì thì cung trang nữ tử đã bước nhẹ lên phía trước, đầu tiên nàng gõ ba cái lên chữ "Tiên" ở vế trên rồi sau đó lại gõ thêm ba cái ở chữ "Tĩnh" vế dưới.
(*) – Tại hạ sợ dịch sẽ sai nghĩa nên để nguyên văn tác giả!