Đã chiến đấu đến tình trạng này, cục diện coi như đã hoàn toàn nghịch chuyển,
cho dù đối phương có là Thần Tiên hạ phàm thì cũng không thể chuyển bại thành
thắng được.
Một cơn gió lạnh thổi qua, những thanh âm dần dần nhỏ lại,
trong phương viên năm trăm trượng chẳng còn sót lại bao nhiêu linh khí. Tuy trận
chiến chưa hoàn toàn phân ra thắng bại nhưng nhìn từ góc độ nào cũng không còn
hy vọng chiến thắng cho Băng lão Yêu nữa.
"Tiểu tử, rút cục ngươi muốn
thế nào?"
Sau một hồi trầm mặc, thanh âm của Băng lão Yêu lần nữa vang
lên, Nhưng trong lời nói không còn vẻ phiêu hốt như trước nữa. Cái này cũng
không có gì kì quái, dù sao thì thi triển ẩn nặc thuật cũng cần tiêu hao linh
lực, mà hiện tại thiên địa nguyên khí xung quanh đã bị Lâm Hiên hoàn toàn phong
tỏa, bây giờ lão cũng như ngọn đèn cạn dầu mà thôi.
"Hừ."
Lâm Hiên
cợt nhả hừ lạnh một tiếng, lúc này hắn đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cần gì
phải trả lời vấn đề này?
Thái độ ngạo mạn của Lâm Hiên khiến lão quái vật
hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn hiểu rõ, mạng của mình là do đối
phương định đoạt, cần phải nín nhịn xuống,
Người ở dưới mái hiên, không
thể không cúi đầu.
Trước hết phải vượt qua được nguy cơ trước mắt mới
mong có cơ hội mà báo thù, nếu còn tỏ thái độ hung hăng thì chính là tự rước lấy
phiền phức. Hiện tại dù cầu xin tha thứ cũng chẳng có tác dụng gì, muốn cò kè
mặc cả với đối phương thì phải đưa ra được chỗ tốt khiến hắn hài lòng.
Bề
ngoài thì đã bị Lâm Hiên đánh cho tan tác, nhưng trong lòng lão lại cho rằng,
chính mình còn một lá bài tẩy chưa lật. Có thể biến nguy thành an hay không, tất
cả đều dựa vào nó.
"Lâm tiểu hữu, chúng ta làm một giao dịch, ngươi thấy
thế nào?"
"Giao dịch?"
Lâm Hiên sờ sờ cằm, không nhịn được mà cười
phá lên: "Đạo hữu vì quá mức khẩn trương nên thần kinh sinh ra thác loạn rồi
sao, sự tình đã đến nước này, ngươi còn có tư cách gì cùng ta nói chuyện giao
dịch nữa. Nói thẳng ra thì hiện tại mạng của các hạ đã nằm trong tay ta, chỉ cần
ta động một chút ý niệm cũng đủ quyết định sinh tử của ngươi rồi.”
"Tiểu
hữu nói đúng."
Thanh âm của Băng lão Yêu một lần nữa vang lên, nhưng bất
ngờ là ngữ điệu lại bình tĩnh vô cùng, không hề có chút tức giận nào. Lão gia
hỏa này tâm cơ cũng không tệ, cứ nghe hắn nói tiếp xem sao: "có thể diệt sát ta
thì thế nào? Đạo hữu cho rằng như vậy là không có hậu hoạn sao. Đạo hữu phải
hiểu, khi hóa thân của chính mình bị diệt sát thì Huyền Băng lão tổ sẽ không dễ
dàng mà buông tha cho ngươi. Lão phu thừa nhận thần thông của các hạ đúng là
không tầm thường, hơn xa tu sĩ cùng giai, nhưng đạo hữu có tự tin mình đủ sức
đánh bại được Huyền Băng lão tổ không?"
"Huyền Băng lão tổ."
Nghe
xong lời này, quả nhiên sắc mặt Lâm Hiên có chút trầm xuống, ánh mắt hiện lên vẻ
âm tình bất định, hiển nhiên là trong lòng đang do dự. Băng lão Yêu thấy vậy thì
như mở cờ trong bụng, cơ hội tốt như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua.
Vì
thế, thanh âm của lão lại tiếp tục truyền đến, đã không còn vẻ phiêu hốt nhưng
lại tràn đầy hấp dẫn: "Lâm tiểu hữu, chúng ta Nhân Yêu khác đường lại vốn không
oán không cừu, ngươi giết lão phu đã không thu được lợi lộc gì lại còn chuốc lấy
hậu hoạn vô cùng. Huyền Băng lão tổ tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi, Làm
vậy có đáng giá hay không?
"Cái này..."
Sắc mặt Lâm Hiên càng lúc
càng khó coi.
"Đạo hữu làm như vậy thật không sáng suốt chút nào, chi
bằng chúng ta bắt tay giảng hòa, chỉ cần ngươi buông tha cho hồn phách của lão
phu, ta cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không tìm ngươi báo thù."
Lâm Hiên
nhíu mày suy tư, trong mắt tràn đầy vẻ tranh đấu, thật khó có thể lựa
chọn.
Băng lão Yêu không nói thêm lời nào. Cái gì nên nói đều đã nói rồi,
tiếp tục thúc dục thì có khi lại biến khéo thành vụng. Hăng quá hóa dở chính là
đạo lý này, cho nên hắn lựa chọn im lặng đợi Lâm Hiên quyết định.
Sau
chừng hơn mười tức công phu, trong mắt Lâm Hiên bỗng hiện lên lệ mang, dường như
hắn đã đưa ra được quyết định. Chỉ thấy tay phải nâng lên, một ngón tay không
nhanh không chậm hướng phía trước điểm xuống, theo động tác của hắn, một tiếng
'xoạt' nhẹ nhàng vang lên. Màn sáng xa xa bỗng bị xé ra một khe hở có đường kính
chừng mười trượng khiến Thiên Địa nguyên khí bên ngoài chen chúc nhau tràn
vào.
"Được rồi, ngươi có thể rời đi."
Trong thanh âm của Lâm Hiên
mang theo vẻ bất đắc dĩ cùng không cam lòng.
"Hắc hắc, đạo hữu lựa chọn
như vậy là vô cùng sáng suốt, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."
Băng lão
Yêu vô cùng mừng rỡ, chỉ thấy từ trong băng nguyên ào ào phun ra một cỗ hắc khí
hướng đến chính giữa ngưng tụ lại, một con quái vật dài cỡ vài tấc nhanh chóng
hiện ra trước mắt.
"Ồ! Đây là..."
Ánh mắt Lâm Hiên hiện lên vẻ
kinh ngạc, con quái vật trước mắt có vài phần giống Rồng, nhưng nhìn kỹ lại thì
vẫn có chút khác biệt.
Giao!
Thì ra bản thể của Huyền Băng lão tổ
là một đầu Giao Long.
Sau khi ngưng tụ, dường như không muốn trì hoãn
chút nào, toàn thân nó nổi lên linh mang rồi hướng khe hở lao tới. Một bên phi
độn, một bên suy nghĩ sau khi thoát khỏi nơi này phải làm thế nào để trả mối hận
này với Lâm Hiên.
Nhưng khi vừa tiếp cận khe hở thì bỗng nhiên dị biến
nổi lên, chỉ thấy linh quang tách ra, khe hở kia hướng đến chính giữa hợp lại,
đồng thời không gian chấn động mãnh liệt, một chiếc móng vuốt màu xanh đột nhiên
xuất hiện rồi nhanh như chớp hướng phía dưới chộp xuống.
Biến hóa quá đột
ngột khiến Giao Hồn kia muốn tránh cũng không được, trong chớp mắt đã bị móng
vuốt kia chộp trúng.
Hắn đương nhiên không cam lòng bó tay chịu trói,
liều mạng giãy dụa muốn thoát ra nhưng chẳng có chút tác dụng nào. Tiếng gầm
giận dữ vang lên: "Lâm tiểu tử, ngươi dám bội ước như vậy, không sợ Huyền Băng
lão tổ tới tìm ngươi tính sổ hay sao?"
"Huyền Băng lão tổ?"
Lâm
Hiên nở nụ cười: "Chân nhân trước mặt không nói láo, các hạ không nên ở chỗ này
giở trò cáo mượn oai hùm. Ngươi xác thực là hóa thân của Huyền Băng lão tổ,
nhưng trí nhớ tình cảm hiện giờ đã khác xa bản thế rồi, cho dù nói rằng ngươi
phản bội hắn cũng không sai, chẳng lẽ Huyền Băng lão tổ sẽ vì ngươi mà xuất đầu
sao?"
Trong mắt Giao Hồn lập tức hiện lên vẻ sợ hãi...Tiểu tử này biết
hết mọi chuyện rồi.
"Vậy thì đã sao, bất kể thế nào ta cũng là hóa thân
của Huyền Băng lão tổ, tục ngữ có câu 'đánh chó phải ngó mặt chủ', nếu ngươi
giết ta thì vô luận thế nào lão tổ cũng không buông tha cho
ngươi."
"Thì sao?"
Lâm Hiên nở nụ cười, cũng không có hứng thú
ở đây nói chuyện phiếm với hắn, tay áo phất lên, một đạo pháp quyết theo ngón
tay kích xạ bắn ra. Quái thủ kia lập tức trở nên mơ hồ rồi biến thành những sợi
tơ màu xanh cuốn chặt lấy Giao Hồn, khiến hắn không mảy may cử động được chút
nào.
Sau đó Lâm Hiên thò tay vỗ xuống, một cái bình ngọc từ bên hông bay
vút tới, nắp bình mở ra, một cỗ cuồng phong nổi lên cuốn lấy Yêu hồn đã không có
chút phản kháng nào rồi hút vào trong. Tiếp đó Lâm Hiên đậy nắp bình rồi tiện
tay đánh ra vài đạo cấm chế phù lục ở phía trên.
"Tên ngu xuẩn, ngươi xem
Lâm mỗ là tiểu hài tử lên ba sao? đã đem nhục thể phá hủy, còn không trảm thảo
trừ căn, chẳng lẽ thả cho ngươi về tính kế báo thù hay sao?"
Khóe miệng
Lâm Hiên lộ ra vẻ chê cười, binh bất yếm trá ( chiến đấu không ngại dùng thủ
đoạn) chính là đạo lý này. Dùng mưu kế với mình, chính là tự lấy đá nện vào chân
mà thôi.
Đương nhiên, lời của đối phương cũng không hoàn toàn chỉ là uy
hiếp, mặc dù khối hóa thân này đã phản bội bản thể nhưng tôn nghiêm của cường
giả Độ Kiếp kỳ cũng không để cho kẻ khác tùy ý mạo phạm, Huyền Băng lão tổ vẫn
có khả năng tìm đến mình gây phiền toái.