Ô ô …
Từng cơn gió lạnh thổi qua nhưng vẫn không hề có biến hóa
gì.
"Lâm tiểu tử, rốt cục ngươi định làm trò hề gì đây?"
Giọng nói
mơ hồ của Băng lão Yêu vang lên, bởi vì chẳng hiểu sao trong lòng lão mơ hồ cảm
thấy có điều không ổn, đó là một loại cảm giác rất khó giải thích.
Nhưng
thân là Tu Tiên giả, đương nhiên lão biết rõ loại linh triệu trong lòng này đôi
khi cũng không ứng nghiệm, nhưng có đôi khi lại vô cùng linh nghiệm. Cho nên
thời điểm nó xuất hiện thì tuyệt đối không thể khinh thường, nếu không đến khi
chuyện đã xảy ra thì chỉ có thể nuốt hận mà thôi.
Nói ngắn gọn là khi
xuất hiện điềm báo như thế, có một nguyên tắc xử lý chung, đó là “thà tin là có,
không thể tin là không”.
Nói thì nói vậy, thế nhưng giờ phút này lão vẫn
chưa biết nên làm như thế nào, dù sao trong lòng lão Yêu vật cũng rõ ràng cái
gọi là linh vực chẳng qua chỉ là khoác lác, lừa mình dối người mà thôi. Nhưng mà
không sao, bởi vì tiểu tử này chắc chắn không có khả năng khám ra bí ẩn đó được,
phần thắng nhất định là thuộc về mình.
Chỉ hơi chút sơ ý mà mình đã bị
tiểu tử ghê tởm kia huỷ diệt đi thân thể, nếu không bắt hắn mà rút hồn luyện
phách thì làm sao có thể giải trừ được mối hận trong lòng đây?
"Thủ đoạn
nham hiểm?"
Lâm Hiên bên khóe miệng lộ ra một tia chê cười : "Lão gia
hỏa, ngươi sẽ biết lợi hại ngay thôi."
"Ngươi muốn hư trương thanh thế
sao?" Cảm giác không ổn trong lòng Băng lão Yêu càng mạnh mẽ hơn, nhưng khí thế
bên ngoài vẫn không chịu thua kém.
"Ngươi thực sự nghĩ vậy ư?"
Lâm
Hiên nở nụ cười, tiếp đó hai tay hắn vẽ lên từng đạo quỹ tích kỳ dị trong không
trung.
Giữa không trung hiện ra một đám pháp ấn huyền diệu vô
cùng.
Băng lão Yêu cảm nhận được sự nguy hiểm nên không thể để mặc cho
hắn ung dung làm phép.
Trong nháy mắt, hàng loạt âm thanh sưu sưu vang
lên, các đòn tấn công như khối băng, băng mâu càng thêm ác liệt, đáng tiếc chẳng
có kết quả gì. Cửu Cung Tu Du kiếm tung hoành phi vũ khiến cho hầu hết các đòn
tấn công về phía Lâm Hiên đều bị ngăn chặn hoặc bị chém nát, Mặc dù vẫn có một
ít cá lọt lưới cũng không thể phá được phòng hộ trước người Lâm Hiên, tất cả các
đòn tấn công kia cơ hồ chỉ là uổng phí sức lực.
"Đi!"
Hai tay Lâm
Hiên múa may không ngừng, điểm về phía trước một cái, ứng theo đó thì một chữ
"Phong" thật to lập tức xuất hiện trong tầm mắt.
Sau đó linh quang từ chữ
“phong” viết theo thể chữ Triện này điên cuồng phóng ra, sau khi xoay tròn một
cái thì từ một đã biến thành năm. Sau đó chúng lẳng lặng mà bay về năm hướng
khác nhau rồi chìm vào băng nguyên không thấy tăm hơi, xem hướng bay đi thì vừa
khớp với những chỗ bày ra trận kỳ.
Yên tĩnh!
Nhưng mà loại yên
lặng này chỉ kéo dài trong thời gian vài nhịp thở ngắn ngủi đã bị phá vỡ, không
gian trong phạm vị năm trăm trượng không chút dấu hiệu mà rung động lên. Tiếp
theo một quầng sáng năm màu sặc sỡ nhìn như rất mỏng hiện ra, phủ kín cả một
vùng không gian.
Phạm vi bao phủ của quầng sáng này cực kỳ rộng lớn,
không chỉ bao trùm toàn bộ không gian ngàn trượng phía trước, mà ngay cả tầng
băng bên dưới quầng sáng cũng không có buông tha, trong vòng năm trăm trượng
xung quanh cũng bị ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
"Này
..."
Mặc dù thân thể Băng lão Yêu đã bị huỷ, nhưng trong lòng lão hiện
tại vẫn chấn động mãnh liệt. Rút cuộc là trùng hợp hay là đối phương đã khám phá
ra bí mật của mình? Trong lòng lão có khuynh hướng nghĩ đến vế trước, nhưng điều
này chẳng qua là hi vọng mà thôi. Vì rõ ràng là lúc nói chuyện vừa rồi và những
hành động liên tiếp của Lâm Hiên sau đó đã thấy rõ hắn làm việc có mục địch,
hiển nhiên không phải là loại mèo mù gặp chuột chết.
Làm sao có thể như
thế được? Một Tu Tiên giả Phân Thần sơ kỳ sao có thể trong một khoảng thời gian
ngắn ngủi như vậy mà khám phá ra bí ẩn của chiêu này được.
Tuy rằng Băng
lão Yêu chỉ là hóa thân, thế nhưng khi luyện hóa ra cũng đã có một phần trí nhớ
của Huyền Băng lão tổ. Huyền Băng lão tổ là Yêu tộc có cảnh giới Độ Kiếp kỳ nên
dĩ nhiên là kiến thức không tầm thường, chỉ nói về tu vi thì cũng đã khiến cho
vô số Yêu Tu hâm mộ, nhưng bản thân lão vẫn có khuyết điểm đó chính là linh
vực.
Huyền Băng lão tổ đã hao phí rất nhiều năm tháng nhưng vẫn không
cách nào lĩnh ngộ được chút nào về sự ảo diệu của linh vực.
Tuy rằng
trong lòng lão cũng rõ ràng, bản thân mình là Độ Kiếp sơ kỳ, tìm khắp Tam giới
cũng không có ai với cảnh giới như mình mà có được linh vực.
Biết là vậy,
nhưng lão vẫn không cam lòng, không ai có thể tiến vào Độ Kiếp kỳ mà không có
tâm trí kiên định, huống chi Tu Tiên giả khi đạt tới cảnh giới này thì tuổi thọ
sẽ dài đến mức làm người ghen tị. Một khi dã có thời gian dư dả như vậy, lão
cũng sẽ không ngại mà thử một phen, kết quả không cần phải nói vẫn thất
bại.
Huyền Băng lão tổ đích xác là một thiên tài, nhưng so với những kẻ
có cùng cấp bậc thì cũng không có gì xuất chúng, cho nên đương nhiên không có
khả năng đột phá linh vực. Tuy nhiên, trong quá trình lão nghiên cứu tìm hiểu
cũng có chút tâm đắc, thế nhưng cũng rất hỗn tạp, khó có thể nói hết. Và cái gọi
là linh vực này của Băng lão Yêu đúng là dựa trên những thứ tâm đắc này mà sáng
tạo ra.
Nếu như đích thân Huyền Băng lão tổ đến đây, đương nhiên là chẳng
thèm ngó ngàng gì đến thứ này. Nhưng hóa thân lại khác, với tầm nhìn và thực lực
của hóa thân thì xem ra là vẫn có thể chấp nhận được.
Hơn nữa khi lão
sáng tạo ra chiêu này cũng biết rằng, nếu so với lĩnh vực chân chính thì còn kém
xa cả vạn dặm, nhưng lại rất thực dụng, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn, Tu
Tiên giả bình thường rất khó phát hiện ra manh mối. Vì vậy mà nó vẫn có hiệu quả
giống như là đòn sát thủ.
Vốn là Băng lão Yêu tin tưởng mười phần đối với
điểm này, nào biết người tính không bằng trời tính, đụng phải một gã không thể
dùng lẽ thường mà phỏng đoán như Lâm Hiên thì cái gọi là lĩnh vực mà lão vốn tin
tưởng kia lại bị phát hiện.
Nên làm cái gì bây giờ?
Trong lòng lão
quái vật đang rất lo lắng, chuyện đã đến bước này thì lão cũng hết đường xoay sở
rồi.
Lâm Hiên thậm chí không cần động thủ bởi vì Ngũ Hành Uẩn Linh trận
đã ngăn cách Thiên Địa linh khí, cho nên chỉ cần đợi thêm một lát thì Băng lão
Yêu này cũng sẽ không chống đỡ được.
Cả hai bên đều hiểu rõ vấn đề này,
Lâm Hiên không vội, càng kéo dài càng có lợi cho mình, ngược lại Băng lão Yêu
đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết. Mặc dù lão cũng rõ ràng là mình đã gặp tuyệt
cảnh rồi, nhưng mà như vậy thì đã sao? Cho dù là có gian nan cũng không thể bó
tay chịu trói mặc người chém giết.
Liều mạng!
Suy nghĩ lóe lên
trong đầu, Băng lão Yêu cũng lập tức thay đổi hành động, pháp lực hiện giờ còn
thừa chẳng bao nhiêu, vả lại hiện giờ cũng chỉ có trong phạm vi năm trăm trượng
không gian này là còn có Thiên Địa Nguyên Khí. Dưới tình huống Thiên Địa Nguyên
Khí không thể bổ sung, dùng một chút ít một chút, vậy nên phải giải quyết dứt
điểm chứ không có cơ hội để thử tấn công nhiều lần.
Một cây băng mâu dài
mấy trượng xuất hiện trong tầm mắt rồi bay nhanh về phía trước với tốc độ khiến
người khác phải trợn mắt.
Đồng thời mấy lá chắn bằng băng hiện ra, nếu bị
Cửu Cung Tu Du kiếm chặn đường thì có thể dùng chúng mà ngăn trở. Nhưng ngược
lại Cửu Cung Tu Du kiếm không chút động đậy mà cứ để cho băng mâu này tùy ý đâm
vào quầng sáng. Hoàn toàn không có chút tác dụng nào, Ngũ Hành Uẩn Linh trận nào
phải vật tầm thường, sao có thể dễ dàng bị hủy đi như vậy.
"Không cần
vùng vẫy, nếu thức thời lập tức bó tay chịu trói thì có lẽ Lâm mỗ sẽ hạ thủ lưu
tình." Lâm Hiên cất tiếng nói, giọng điệu đầy vẻ giễu cợt.