Mà bên kia, Băng lão Yêu đang đứng đối mặt với hắn, hai người cách xa nhau chừng
hơn trăm trượng.
Toàn thân lão bao phủ một tầng Yêu khí dày đặc, sắc mặt
vô cùng lạnh lẽo, nhưng ẩn bên trong đó lại mang theo vài phần mỉa mai : "Sao
tiểu tử ngươi lại chọn trúng nơi này, phong cảnh nơi đây cũng không tệ, dùng làm
chỗ táng thân của chính mình là rất tốt. Nhưng ở đâu cũng vậy thôi, dù sao lão
phu cũng sẽ rút hồn luyện phách ngươi, cho nên táng thân ở nơi nào cũng chẳng có
ý nghĩa gì."
"Ha ha, thật sao?"
Tiếng cười khinh thường của Lâm
Hiên truyền tới, trên mặt tràn đầy vẻ giễu cợt.
"Nhìn bộ dáng của ngươi,
hẳn là không tin lời lão phu, ngươi cho rằng ta đang nói láo sao?" Băng lão Yêu
không hề tức giận, nổi giận với một kẻ coi như đã chết thì có ích
gì.
"Không phải, ta chỉ cảm thấy đạo hữu quá mức tự phụ, hơn nữa còn hiểu
lầm ý tốt của ta." Lâm Hiên mỉm cười nói.
"Hiểu lầm?" Băng lão Yêu kinh
ngạc, nhưng lão cũng không muốn truy vấn xem Lâm Hiên rốt cục là có ý
gì.
"Ta rõ ràng là thay đạo hữu lựa chọn chỗ táng thân, các hạ sao lại
nghĩ là của ta."
Lâm Hiên vừa dứt lời, vẻ mặt Băng lão Yêu rút cuộc đã
thay đổi, lão từ trước đến nay luôn tự phụ, nhưng Lâm Hiên năm lần bảy lượt
buông lời trào phúng làm cho lão tức giận muốn phát điên : "Khá khen cho tiểu tử
miệng lưỡi trơn tru, nhưng chỉ dựa vào miệng lưỡi thì làm nên trò trống gì, ta
muốn cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không ..."
Những lão còn
chưa dứt lời, Lâm Hiên đã động thủ trước rồi.
Tay áo phất lên, một pháp
bảo hình mũi nhọn bay vút ra, bảo vật này tỏa ra quầng sáng màu hồng, mặt ngoài
bao phủ tầng tầng lôi điện, mờ mờ phía dưới tầng điện quang là những phù văn nhỏ
như hạt gạo liên tục dao động.
Tay phải Lâm Hiên lập tức kết một đạo pháp
quyết, động tác như hành vân lưu thủy, âm thanh ‘bùm bùm cách cách’ vang vọng
khắp không gian, chỉ thấy lệ mang lóe lên, Lôi Hỏa Chùy đã bắn đến trước mặt đối
phương.
Mà đợt công kích đầu tiên của Lâm Hiên tuy chỉ là thăm dò nhưng
cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Chỉ thấy hắn há miệng phun ra một loạt
những quả cầu lửa đủ mọi màu sắc, chúng xoay một vòng rồi đột nhiên bành trướng
ra, đến khi đường kính lớn hơn trước hàng chục lần mới dừng lại, một cỗ khí tức
kinh thiên dồn ép về phía Băng lão Yêu.
Sau đó ánh sáng màu đỏ lóe lên,
một cái hồ lô màu đỏ lửa phiêu phù hiện ra trước người, nó phát ra linh quang
chói mắt rồi cũng nhanh chóng biến lớn, vô số hạt cát đỏ rực như lửa theo miệng
hồ lô chen chúc tuôn ra.
Động tác của Lâm Hiên cực nhanh, chỉ trong chớp
mắt đã tế ra ba lượt công kích.
Trên mặt Băng lão Yêu ngập tràn vẻ tức
giận, đối mặt với ba đợt công kích kia lại như không thấy, lão chỉ đơn giản nâng
hai tay lên rồi tạo thành động tác như đang ôm một quả cầu.
Đến một kiện
pháp bảo cũng không thèm xuất ra.
Lâm Hiên nhướng mày, hai mắt nhắm lại,
nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào, không ngờ lão gia hỏa này lại kiêu ngạo
đến như vậy, lão cho rằng mình là ai chứ?
Đại năng Độ Kiếp kỳ
sao?
Nếu ngươi đã muốn ngăn trở công kích bằng cách này thì ta sẽ khiến
cho ngươi phải hối hận.
Lâm Hiên hít sâu một hơi, rót toàn bộ pháp lực
vào trong hai kiện pháp bảo và Huyễn Linh Thiên Hỏa.
Mà đúng lúc này, Yêu
khí trước người Băng lão Yêu bỗng phát sinh biến hóa, Yêu khí chuyển động theo
cánh tay lão, nhanh chóng tụ lại trước ngực rồi cùng Thiên Địa nguyên khí bốn
phía hợp lại thành một vòng xoáy.
Vòng xoáy kia nhìn qua cũng không có gì
đặc biệt, đường kính của nó chỉ hơn một xích mà thôi, nhưng chẳng biết tại sao
khi nó mới thành hình thì trong lòng Lâm Hiên bỗng sinh ra cảm giác bất
an.
Tuy nhiên bây giờ đã không còn kịp để biến đổi chiêu thức, một cỗ hàn
khí vô cùng đậm đặc đột ngột phun ra từ trong vòng xoáy.
Hàn khí kia mờ
ảo hiện lên, phảng phất như một trận bão tuyết rồi đột nhiên cuốn tới, Lôi Hỏa
chùy cũng thế, Thiên Lôi Sa cũng vậy, thậm chí cả Huyễn Linh Thiên Hỏa cũng
nhanh chóng bị nuốt vào trong.
Âm thanh 'tách tách' vang lên, hàn khí kia
lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến thành một khối băng khổng lồ phong
kín hai kiện bảo vật và ma hỏa của Lâm Hiên vào trong.
Mà cái này còn
chưa kết thúc, những thanh âm chú ngữ trầm bổng du dương mang phong cách cổ xưa
liên tiếp truyền ra từ miệng Băng lão Yêu, sau đó tay lão run lên, vòng xoáy kia
đột nhiên bay thẳng về phía Lâm Hiên.
Tốc độ cực nhanh.
"Không
ổn!"
Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ, nhưng lúc này muốn tránh thì đã muộn. Cũng
may kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, ngay thời điểm bắt đầu đấu
pháp đã chuẩn bị thủ đoạn phòng ngự.
Lúc này hắn phất tay một cái, một
vật đen sì lớn cỡ vài tấc từ trong tay áo hắn bay vút ra.
Vật này dẹt
mỏng, màu đen như mực, trông qua thì rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát
hiện nó được tạo hình theo phong cách cổ xưa, trên bề mặt nổi lên những hoa văn
hết sức trang nhã nhưng lại huyền diệu đến cực điểm.
Lão quái vật này bề
ngoài thì tỏ ra khinh địch, nhưng kỳ thật lại vô cùng âm hiểm xảo trá, nhưng Lâm
Hiên cũng chẳng tốt lành gì, Huyền Vũ Chân Linh Nghiễn này chính là bảo vật lấy
được từ Tuyết Hoa thánh tổ, là một kiện Hậu Thiên Linh Bảo bài danh hàng đầu,
tuyệt đối có thể ngăn cản công kích của Băng lão Yêu.
Lâm Hiên lặng lẽ
vận thông bảo bí quyết, tay phải nâng lên, một ngón tay điểm về phía
trước.
Nghiên mực lóe sáng, sau đó cấp tốc chuyển động, sau đó nhanh
chóng biến lớn đến hơn một trượng che kín thân hình Lâm Hiên. Chưa dừng tại đó,
sương mù đen đặc từ phía sau phun ra, lấy bảo vật này làm trung tâm rồi khuếch
tán khắp bốn phía, sau đó một đoàn cổ văn tỏa ra mùi mực thơm tràn khắp không
gian.
Đám sương mù kia đảo một vòng rồi tụ lại một chỗ, bên ngoài nổi lên
vô số phù văn lớn nhỏ cỡ nắm tay, sau đó phù văn đón gió sáng lên, bỗng chốc
biến thành một thanh kiếm sắc bén chém xuống vòng xoáy kia.
Tấn công
chính là cách phòng ngự tốt nhất, bề ngoài là một pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp
nhưng thật ra lại có khả năng công thủ toàn diện.
Nhưng lần này Lâm Hiên
đã tính sai, vòng xoáy kia lao đến càng lúc càng nhanh, đến khi cách Lâm Hiên
chừng mười trượng bỗng nổ tung ra.
Ở khoảng cách gần như vậy, khỏi phải
nói, Lâm Hiên đương nhiên hứng trọn uy lực của vụ nổ.
Oanh!
Ánh
sáng chói mắt như nuốt chửng toàn thân Lâm Hiên, toàn bộ Thiên Địa như đang run
rẩy, sau đó từ trung tâm vụ nổ bắt đầu bắn ra những cột sáng phóng thẳng lên bầu
trời.
Một màn quỷ dị nữa xuất hiện, toàn bộ Thiên Địa nguyên khí ở phụ
cận như thiêu thân cuồn cuộn lao tới cột sáng rồi tiếp tục nổ bung
ra.
Toàn bộ quá trình này cứ lặp đi lặp lại suốt nửa chén trà mới có dấu
hiệu chấm dứt, khóe miệng Băng lão Yêu hiện ra vài phần vui vẻ : "Tiểu tử đáng
ghét, ngươi còn non lắm, Diều Hâu bắt Thỏ còn dùng toàn lực, huống chi băng diễm
kia của ngươi cũng có vài phần huyền diệu. Đừng tưởng lão phu không tế ra bảo
vậy mà cho là ta khinh địch, ý nghĩ đó hoàn toàn sai lầm, chẳng qua chỉ là cái
bẫy ta giăng ra mà thôi. Toàn Niệm Chân Lôi công thủ toàn diện này vống là một
trong nhưng tuyệt kỹ ẩn giấu của lão phu, có thể chết dưới uy lực của nó thì
ngươi cũng an tâm mà nhắm mắt, ha ha ..."
Nhưng tiếng cười còn chưa dứt,
lão đột nhiên cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng lên, một cảm giác nguy hiểm
cực độ nhanh chóng bao phủ từng thớ thịt, lão không cần suy nghĩ lập tức lùi lại
về phía sau.