Gần như cùng lúc đó, không gian bên cạnh người lão bỗng
nhiên chấn động.
"Không tốt."
Lão quái vật quá sợ hãi, tuy phản ứng của lão cực kỳ nhanh
nhạy nhưng vẫn chậm một bước, hiện tại đã không kịp tránh né. Chỉ thấy mi tâm đột
nhiên nóng lên, một đạo hắc sắc lệ mang xuyên phá qua đầu, máu tươi lập tức
tuôn ra.
Đạo lệ mang kia chỉ vẻn vẹn bằng đầu ngón tay cái mà thôi,
nhưng bất luận là tốc độ hay uy lực đều khiến cho người ta líu lưỡi, không phải
thuật pháp ngũ hành bình thường có thể so sánh được với nó. Đột ngột, thần tốc,
uy năng như thế thật sự không phải chuyện đùa, chỉ có thể là bí thuật Mặc Linh
Toản của Lâm Hiên.
Ngay sau đó, âm thanh bùm bùm cách cách vang lên, nơi Huyễn
Linh Thiên Hỏa cùng Lôi Hỏa chùy bị trói buộc bắt đầu dao động dữ dội. Tầng hàn
khí quỷ dị kia tuy uy lực không kém nhưng chỉ có thể bất ngờ đánh lén mà vây khốn
chúng trong nhất thời mà thôi. Giờ khắc này, khối băng kia đã hoàn toàn tan rã,
Lôi Hỏa chùy mặt ngoài bao phủ hỏa diễm cùng hồ quang điện hung hăng hướng về đối
phương nện xuống. Âm thanh bén nhọn vang vọng khắp không trung, thanh thế vô
cùng khủng bố, ví như lưu tinh trụy địa cũng không sai.
Bành!
Băng lão Yêu rõ ràng không kịp trốn tránh, thoáng một cái đã
hứng trọn công kích. Trên lồng ngực lão xuất hiện một lỗ thủng lớn bằng cái
chén, nhưng chưa dừng tại đó, Huyễn Linh Thiên Hỏa xoay tròn một vòng trên không
trung rồi như ấu điểu lột xác nhanh chóng trở thành một chú Phượng Hoàng, hai
cánh mở ra, một tiếng Phượng minh vang lên chín tầng trời, sau đó nhào tới thân
thể Băng lão Yêu.
Ngũ Sắc ma viêm!
Truyền thuyết, Huyễn Linh Thiên Hỏa khi tu luyện đến đại thành
có thể diệt tiên, tuy hôm nay hỏa diễm của Lâm Hiên còn xa mới đạt đến mức độ
đó, so sánh với thời điểm đại thành thì chỉ như đom đóm với Trăng, nhưng tương
đối mà nói, Huyễn Linh Thiên Hỏa đã có được năm thuộc tính, uy lực so với pháp
bảo đỉnh cấp cũng không hề kém hơn chút nào. Kể cả một cường giả Độ kiếp kỳ
chân chính bị ma hỏa này quán thể cũng khó mà yên ổn, huống chi đây chỉ là một
cỗ hóa thân.
Bị trọng thương cũng không chừng.
Khỏi cần nói, rất nhanh thân hình lão quái vật đã hoàn toàn
lộ ra, từ đầu đến chân đều bị bao trùm trong ngọn lửa, cơ hồ chỉ một khắc đã biến
thành tro tàn.
Toàn bộ quá trình nói thì dài, nhưng kỳ thực chỉ diễn ra
trong chốc lát. Dư âm những tiếng bạo liệt giờ khắc này mới hoàn toàn tán đi,
trong không trung tràn ngập những vụn băng cùng cát bụi.
Toàn thân Lâm Hiên hiện ra, dưới bức tường phòng ngự kiến cố
mà Huyền Vũ Chân Linh nghiên tạo ra, cho dù gặp phải công kích đáng sợ như thế
nhưng vẫn vô cùng vững chãi, trên người hắn không hề có nửa điểm thương tổn.
Nhưng sắc mặt hắn lại tràn ngập lo lắng chứ không hề có vẻ
vui mừng như vừa diệt sát được cường địch.
Dễ dàng!
Điều này có chút quá dễ dàng.
Nếu một Yêu tu Phân Thần Sơ kỳ cứ như vậy mà vẫn lạc thì Lâm
Hiên sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng Băng lão Yêu trước mắt lại là một cỗ hóa
thân của lão quái vật Độ Kiếp kỳ, thực lực thật sự so sánh với cường giả Phân
Thần hậu kỳ chỉ có hơn chứ không hề thua kém. Vậy mà chỉ thoáng một cái đã mất
mạng, thực khiến cho người ta cảm thấy nghi ngờ.
Không đúng, Lâm Hiên vô cùng tin tưởng vào thực lực của
mình, nhưng cũng không tự tin đến mức cho rằng chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng
có thể diệt sát một tồn tại ở cấp độ này.
Điểm này hắn cực kì rõ ràng.
Từ mặt này mà phân tích, một màn diệt sát Băng lão Yêu vừa rồi
quá mức khả nghi, cho nên, dù tận mắt thấy địch nhân đã vẫn lạc nhưng trong
lòng Lâm Hiên vẫn một mực bảo trì cảnh giác. Chính mình dùng kế tập kích lão,
nên hắn không muốn bị lão quái vật giảo hoạt kia dùng mưu dẫn vào tròng. Băng
lão Yêu hẳn là chưa vẫn lạc, nhưng một màn vừa rồi quá chân thật, không hiểu
bây giờ lão gia hỏa kia đang ở đâu?
Lâm Hiên liền đem thần thức thả ra nhưng lại không thu hoạch
được gì.
Hắn nhướng mày, hít sâu một hơi rồi đem pháp lực toàn thân
rót vào hai mắt, từ sâu trong đồng tử nổi lên tia sáng màu bạc. Thần thức không
có hiệu quả thì cách tốt nhất là gửi gắm hi vọng vào bí thuật linh nhãn, chỉ
mong Thiên Phượng Thần Mục sẽ thu được kết quả nào đó.
Sau đó Lâm Hiên xoay người, chậm rãi thu lấy cảnh vật bốn
phía vào trong mắt.
Ngay lập tức đã có thu hoạch, chỉ thấy phía bên trái có một
hư ảnh mờ nhạt như có như không đang từ từ tiến đến bên cạnh mình. Tốc độ cực kỳ
chậm chạp, không hề phát ra một chút dao động linh khí nào, cho nên khi hắn
dùng thần thức dò xét thì không thu được chút kết quả nào.
Lão gia hỏa này quả thật là kẻ tài cao gan lớn, cứ như vậy
muốn đánh lén lại mình sao?
Trong nội tâm Lâm Hiên cực kỳ kinh ngạc, nhưng lại không hề
hiện ra chút dị sắc nào, ngược lại trên mặt còn cố ý lộ ra vẻ mờ mịt, giống như
không phát hiện ra điều gì bất ổn.
"Lẽ nào...Băng lão Yêu đã thật sự vẫn lạc."
Thanh âm thì thào tự vấn của Lâm Hiên truyền ra, sau đó từ
trong tay áo hắn bắn ra mấy đạo kiếm khí, tùy ý xẹt qua giữa không trung, vẫn
không có chút thu hoạch nào.
Lần này, biểu hiện của Lâm Hiên tựa hồ đã hoàn toàn buông lỏng,
trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng khi vừa chiến thắng cường địch. Hắn xoay người,
như muốn hóa thành một đạo cầu vồng hướng Tuyết Hồ tộc bay tới.
Lâm Hiên hành động vô cùng lưu loát, tuyệt đối rất chuyên
nghiệp. Mà lúc này, đạo hư ảnh mờ ảo kia đã tới phía sau hắn, cả hai cách nhau
chỉ khoảng hơn một trượng thì không gian đột nhiên vặn vẹo, một móng vuốt trắng
bệch cực kỳ sắc bén vô thanh vô tức bắn ra, không có bất kỳ một dấu hiệu báo
trước nào, mục tiêu chính là chỗ trái tim của Lâm Hiên. Một trảo này nếu tập
kích thành công, cho dù Lâm Hiên không vẫn lạc thì cũng hoàn toàn phế đi thân
thể của hắn.
Lão Yêu vật này thật quá độc ác!
Bất quá cũng không thể trách lão được, hai người vốn đang
chiến đấu sinh tử, đương nhiên là không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Tưởng như Lâm Hiên sẽ vẫn lạc thì bất ngờ phát sinh dị biến.
Chỉ thấy đầu vai hắn run lên, lấy tốc độ mắt thường khó có
thể nhìn thấy mà trượt ra phía trước mấy bước. Chỉ tiến lên phía trước hai trượng,
trong mắt những tu sĩ cấp độ như bọn hắn thì không đáng nhắc tới, nhưng tại thời
điểm vô thanh vô tức ra tay đánh lén thì đúng là sai một ly đi ngàn dặm.
"Chết tiệt!"
Băng lão Yêu hết sức sợ hãi, không dám tin là hành tung của
mình đã hoàn toàn bại lộ. Tâm cơ của tiểu tử này đúng là sâu không lường được,
lại có thể chọn thời cơ xảo diệu mà tương kế tựu kế, dẫn chính mình rơi vào cạm
bẫy của hắn.
Đáng giận!
Thế nhưng muốn trốn thì đã muộn.
Lâm Hiên đã dày công tính toán như vậy thì sao có thể để cho
hắn dễ dàng đào thoát ngay dưới mũi mình. Tay áo hắn phất lên, lập tức toàn bộ
bầu trời lấp lánh ánh bạc...không đúng, dải sáng màu bạc trắng chói mắt kia vốn
không thể bao phủ toàn bộ bầu trời nhưng đối với Băng lão Yêu cũng không sai biệt
lắm. Bởi vì khoảng cách quá gần nên giờ phút này trước mặt hắn chỉ toàn một màu
bạc trắng xóa, chỉ trong khoảnh khắc, dải kiếm quang sáng chói kia đã nuốt trọn
thân thể hắn.
Kiếm quang như cuồng phong mưa rào chui vào, khiến cho thân
thể Băng lão Yêu xuất hiện trăm ngàn lỗ máu.
Trên mặt lão tràn ngập vẻ thống khổ, lão không thể ngờ được
mình lại trở nên thê thảm như vậy. Nhưng rất nhanh sự thống khổ kia đã bị thay
thế hoàn toàn bằng vẻ mặt oán độc: "Tiểu gia hỏa, đúng là ta đã quá xem
thường ngươi rồi, chỉ một chút bất cẩn đã chuốc lấy hậu quả này. Không nghĩ tới
thân thể này lại hoàn toàn hủy hoại trong tay ngươi, nhưng ngươi cũng đừng cao
hứng quá sớm, thắng lợi cũng sẽ thuộc về ta mà thôi, bản tôn muốn đem ngươi rút
hồn luyện phách."