Lời nói từ từ truyền vào lỗ tai.
Lâm Hiên nhướng mày, không nhịn được mà cười phá lên:
"Các hạ có phải bị thương quá nặng nên thần kinh có chút thác loạn rồi
chăng."
"Cái gì?"
“Tình trạng thương thế của đạo hữu nghiêm trọng như vậy mà vẫn
cho rằng mình còn cơ hội lật ngược tình thế hay sao?"
Tình huống hiện tại so với lúc trước hoàn toàn bất đồng, lần
trước đối phương sử dụng chướng nhãn pháp hoặc một bí thuật thế thân nào đó nên
mới có dùng kế giả chết bắt quạ mà đánh lén mình.
Nhưng mà lần này chính mắt Lâm Hiên thấy rõ ràng, thân thể của
đối phương đã bị mình dùng Cửu Cung Tu Du kiếm đâm thủng hàng nghìn lỗ máu. Dưới
tình huống như vậy mà hắn còn muốn xoay chuyển tình thế, chẳng lẽ hắn coi chính
mình được nặn từ đất sét sao?
Kinh nghiệm đấu pháp của Lâm Hiên cực kỳ phong phú, tự hỏi nếu
như mình gặp phải tinh trạng như vậy thì dù không để cho người khác mặc sức
chém giết nhưng tuyệt đối không thể chuyển bại thành thắng được.
Tuy hắn nắm chắc điểm này. nhưng với tính cách làm việc luôn
cẩn thận, cho nên hắn phất tay áo một cái, Huyễn Linh Thiên Hỏa một lần nữa bay
vút ra. Mặc kệ đối phương xuất khẩu cuồng ngôn hay đang che dấu hậu chước gì
thì chỉ cần hắn hóa thành tro bụi, mình sẽ không phải lo lắng gì nữa.
Lâm Hiên hành động quyết đoán.
Nhưng trên mặt Băng lão Yêu lại ẩn chứa nét cười lạnh lùng.
Dù đối mặt với Huyễn Linh Thiên Hỏa nhưng lão vẫn không có chút sợ hãi nào mà
hít sâu một hơn, cả người như trái bóng đang nhanh chóng phình trướng lên.
"Không tốt, lão gia hỏa này muốn tự bạo!"
Lâm Hiên buột miệng kinh hô một câu, đầu vai nhanh chóng run
lên rồi thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, lóe lên vài cái đã lùi về phía sau hơn mười
dặm.
Đồng thời tế ra Huyền Vũ Chân Linh nghiên, ở khoảng cách xa
như vậy, cho dù uy lực tự bạo của đối phương không đơn giản nhưng có bảo vật
này phòng hộ, chắc hẳn mình sẽ không bị ảnh hưởng nhiều. Đương nhiên, thần thức
của Lâm Hiên vẫn duy trì bao phủ lấy đối phương, không cho lão có cơ hội đào tẩu.
Thế nhưng, mình đã quá lo lắng rồi.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, nhưng lại không đáng sợ như trong
tưởng tượng, Băng lão Yêu tự bạo nhưng uy lực tạo ra cũng không lớn. phạm vi ảnh
hưởng chi khoảng hơn trăm trượng mà thôi.
Không có cuồng phong, không có sóng ánh sáng, chỉ đơn giản
là thân thể lão tan ra thành một đoàn huyết vụ. Cùng hàn khí trong thiên địa hỗn
hợp lại, đem không gian trong phương viên hơn một trăm trượng toàn bộ biến
thành màu máu, dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ
đến quỉ dị.
Đối phương đã vẫn lạc, nhưng không hiểu sao trong lòng Lâm
Hiên vẫn cảm thấy có chút không ổn.
Một cơn gió lạnh mang theo chút thê lương thổi qua, theo lý
mà nói thì Băng lão Yêu bây giờ đã hồn quy địa phủ, nhưng quanh quẩn bên tai
Lâm Hiên vẫn lặp đi lặp lại thanh âm quỉ dị của lão: "Tiểu gia hỏa, dám
phá hủy thân thể của lão phu. Ngươi chờ mà xem, ta muốn đem ngươi rút hồn luyện
phách, cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."
"Điều này..."
Lão quái vật này còn chưa chết sao?
Lâm Hiên đem thần thức thả ra, không thu hoạch được gì, thi
triển Thiên Phượng Thần Mục, cũng không phát hiện điều gì bất ổn.
Nét mặt hắn có chút mờ mịt, nhưng trong mắt luôn bảo trì thần
sắc vô cùng cảnh giác. Từ khi bước chân vào con đường tu tiên, kinh nghiệm đấu
pháp của Lâm Hiên nhiều vô kể, nhưng quả thực hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống
nào quỷ dị như thế này. Không hổ là hóa thân của lão quái vật Độ Kiếp kỳ, thần
thông hơn xa tu sĩ hay Yêu tộc cùng giai bình thường, xem ra mình vẫn còn chút
coi thường lão.
Ý niệm trong đầu Lâm Hiên xoay chuyển.
Màn sương mù đỏ như máu kia bắt đầu phát sinh biến hóa, đồng
loạt hướng băng nguyên phía dưới mà chui vào. Sau đó không còn chút bóng dáng
nào nữa, trên mặt băng nguyên vẫn hoàn mỹ không chút tì vết nào. Chẳng có bất kỳ
dị nào tượng phát sinh, giờ khắc này, lão quái vật giống như đã hoàn toàn biến
mất.
Nhưng Lâm Hiên lại không nghĩ vậy, thời điểm này bất quá là
sự tĩnh lặng trước khi bão tố nổi lên mà thôi. Mà với tình cách của hắn, chắc
chắn sẽ không để đối phương thoài mái đạt được mục đích.
Vì vậy, hắn nâng tay phải lên, một ngón tay điểm về phía trước,
những thanh Cửu Cung Tu Du kiếm đang trôi nổi giữa không trung bỗng phát ra ánh
sáng màu bạc, hóa thành một dải ánh sáng chói mắt, hướng phía trước mà lao đi,
mục tiêu rõ ràng là nền Băng nguyên nơi huyết vụ vừa mới chui vào.
Đã thi triển Thiên Phượng Thần Mục đến cực hạn nhưng vẫn
không thấy tung tích Băng lão Yêu đâu, nên những khối băng này trở thành mục
tiêu khả nghi nhất, trước hết cứ xẻ chúng thành ngàn mảnh đã rồi tính tiếp.
Lập tức, những âm thanh xoẹt xoẹt không ngừng vang lên, những
khối băng kia tuy đã trải qua thời gian cả vạn năm, so với huyền thiết bình thường
còn cứng rắn hơn. Nhưng dưới sự sắc bén của Cửu Cung Tu Du kiếm thì lại giống
như đậu hũ, trong khoảnh khắc bị xẻ thành từng mảnh nhỏ.
"Kỳ quái, cái này so với Hàn Băng bình thường cũng
không khác biệt chút nào." Lâm Hiên nâng tay xoa nhẹ lên trán, trên mặt lộ
ra vẻ do dự: "Chẳng lẽ lời vừa rồi của lão gia hỏa chỉ là hồ ngôn loạn ngữ
thôi sao?"
Dù sao cho tới bây giờ, Lâm Hiên cũng không nhìn ra hắn có
thể sử dụng thủ đoạn gì đem chính mình rút hồn luyện phách, việc này chỉ có thể
hiểu là lão thua nhưng không phục, màn vừa rồi chỉ là hồ ngôn loạn ngữ mà thôi.
Mặc dù đã tự nhủ như vậy, nhưng hắn vẫn thấy chuyện này có điểm bất thường. Đối
phương vốn là một cường giả Yêu tộc, đáng lẽ không đến mức làm ra sự tình nhàm
chán như vậy.
Trong khi Lâm Hiên đang chìm vào suy tưởng thì bỗng nhiên dị
biến nổi lên.
Cảnh vật trước mắt bỗng trở nên mơ hồ.
Lâm Hiên nhướng mày, xác định là mình không bị hoa mắt, có lẽ
do cảnh vật biến hóa quá đột ngột, khiến cho trong đầu mình truyền đến cảm giác
mê muội.
Lâm Hiên kinh hãi, vội hít vào một hơi thật sâu, cố gắng đè
nén cảm giác này xuống.
Mà cảnh vật trước mắt rõ ràng đã khác trước, Băng nguyên vẫn
vậy, tuyết trắng vẫn phiêu phù khắp không trung, nhưng so với lúc trước, rõ
ràng là hoàn toàn khác biệt. Ví dụ như băng nguyên trước kia, vốn cực kỳ bằng
phẳng, trong phương viên mấy trăm dặm không hề tồn tại một tòa băng sơn nào.
Nhưng giờ khắc này, trước mắt không xa lại xuất hiện mấy chục đỉnh băng lớn nhỏ.
Chính mình đã bị truyền tống đến một địa phương khác hay là
đối phương đang sử dụng ảo thuật? Lâm Hiên cực kỳ hoảng sợ, liền hướng phía dưới
mà thả ra toàn bộ thần thức, trong mắt không ngừng lóe lên những tia sáng bạc.
Phát tán Thần thức không đem lại thu hoạch gì, nhưng khi thi triển Thiên Phượng
Thần Mục thì bỗng phát hiện ra một điểm không ổn.
Lâm Hiên quát khẽ một tiếng, tay áo vung lên, một đoàn thanh
hà nổi lên, sau đó hóa thành hơn mười thanh lợi kiếm hướng phía trước bắn đến.
Tiếng bạo liệt lập tức vang vọng khắp không trung, thanh mang bạch mang đan xen
nhau lóe sáng, bỗng nhiên trước mắt Lâm Hiên xuất hiện mấy chục khẩu Tiên Kiếm
mở ảo.
Những khẩu Tiên Kiếm này giống như làm bằng Hàn Băng nhưng
so với vật mà Lâm Hiên tiện tay dùng kiếm khí phá hủy thì lợi hại hơn nhiều. Rất
nhanh, bạch quang đã đen thanh quang đánh cho thất tinh bát lạc rồi lao đến bên
người Lâm Hiên.
Nhưng chỉ trì hoãn một chút như vậy cũng đủ để Cửu Cung Tu
Du kiếm trở lại. Bảo vật này đúng là bất phàm, chỉ vừa tiếp xúc với băng kiếm
đã dễ dàng đem nó chém thành mấy đoạn.
Nhưng...Công kích này từ đâu phát ra?
Lâm Hiên đang suy nghĩ thì bỗng nhiên phía bên trái phát ra
một âm thanh cổ quái. Hắn liền xoay người lại, chỉ thấy vùng băng nguyên phía
trước vốn bằng phẳng thì giờ phút này đột nhiên nhô lên, giống như một con quái
vật đang chui ra từ dưới lớp băng.
"Cái này..."
Lông mày Lâm Hiên nhíu lại, điều chỉnh lại động tác toàn
thân, sau đó, chỉ thấy mặt băng nguyên bỗng nhiên nứt ra.