Dịch: Anh Tuấn 2301
Biên: Anh Tuấn 2301
Nguồn:
bachngocsach.com
Sau đó, ánh mắt Lâm Hiên dừng lại tại một nơi cách
đó chừng mấy trăm dặm, bên trên một mảng kiến trúc. Bởi vì khoảng cách quá xa
nên tất cả đình đài lầu các đều nhỏ bé như hạt gạo.
Đây là do hắn tu
luyện Thiên Phượng Thần Mục, nếu không, Tu Tiên giả Phân Thần kỳ khác chỉ dựa
vào mắt thường thì tuyệt đối không thể nhìn ở thấy ở khoảng cách xa như
vậy.
Nơi đó dường như là một phường thị, tuy diện tích không lớn lắm,
nhưng cũng đủ để thu thập một ít tin tức mình cần.
Lâm Hiên lấy tay day
day trán, sau khi nghĩ thông suốt điểm này, hắn liền hòa thành một đạo cầu vồng,
hướng phường thị bay tới. Chỉ cách đó mấy trăm dặm, với tốc độ độn quang nhanh
chóng của Lâm Hiên, trong thoáng chốc đã đến nơi. Bất quá, vừa đáp xuống đã tạo
nên một hồi chấn động.
Cho dù hắn đã tận lực thu liễm linh áp, nhưng vẫn
tản mát ra ngoài một chút. Vì vậy, những tu sĩ cảm ứng được đều nghẹn họng trân
trối mà nhìn, thậm chí một vài kẻ tu vi thấp kém còn trực tiếp ngã quỵ xuống.
Cũng không phải do linh áp của Lâm Hiên đè ép mà là quá mức kinh ngạc hoặc bị
dọa cho đứng không vững.
Điều này khiến hắn cảm thấy có chút xấu
hổ.
Chính mình đúng là không hợp với nơi này, vừa rồi quan sát thấy
phường thị cũng không phải là nhỏ, nhưng rõ ràng là dành cho những Tu Tiên giả
cấp thấp, đa số là Trúc Cơ cùng Ngưng Đan, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng vô
cùng thưa thớt. Khó trách mà khi mình tới đây lại khiến nhiều tu sĩ kinh ngạc
như vậy.
"Các vị đang làm gì thì tiếp tục làm đi."
Lâm Hiên hừ
lạnh một tiếng, thanh âm không giận mà uy vang lên, với tính cách của hắn tự
nhiên là không thích bị nhiều người chú ý như vậy.
"Đúng, đúng tiền bối
nói phải."
Những tu sĩ kia bị câu nói của Lâm Hiên làm cho tỉnh mộng, bọn
hắn làm sao dám trêu chọc loại tu sĩ đẳng cấp này, vì thế nguyên một đám ngoan
ngoãn tản ra.
Sau đó Lâm Hiên đi vào một cửa hàng bên cạnh.
Chưởng
quỹ cũng vô cùng kinh sợ, hắn làm sinh ý ở chỗ này đã trên trăm năm, nhưng tiếp
đãi khách nhân tu vi cao nhất cũng chỉ đến Nguyên Anh hậu kỳ mà thôi. Người
trước mắt này tuy cao thâm khó dò nhưng theo biểu hiện trên Cảnh Giới Bàn thì đã
đạt tới Động Huyền kỳ.
Cảnh Giới Bàn là một loại pháp khí thông thường ở
Linh giới, tên gọi mỗi nơi mỗi khác, mà tạo hình cũng có điểm bất đồng, nhưng
công dụng thì cơ bản là hoàn toàn giống nhau. Bởi vì chênh lệch tu vi mà tu sĩ
cấp thấp dùng thần thức không thể xác định được cụ thể cảnh giới của những tu sĩ
cấp cao. Nhưng dựa vào pháp khí này thì có thể dễ dàng biết được kết quả. Hiện
giờ theo biểu hiện trên Cảnh Giới Bàn, Lâm Hiên là một tu sĩ Động Huyền kỳ, vì
thế, khó trách mà chưởng quỹ này lại khẩn trương đến mức toàn thân phát
run.
Chỉ sau thời gian uống nửa chén trà nhỏ, Lâm Hiên đã rời khỏi cửa
hàng, sau đó hắn liền hóa thành một đạo cầu vồng, hướng về phía chân trời bay
vút đi. Với thân gia của hắn thì căn bản không để những đồ vật của phường thị
này vào mắt, cho nên chỉ tùy ý hỏi vài vấn đề, tìm hiểu tin tức một số đồ vật
mình cần rồi rời đi. Rất nhanh, phường thị nhỏ bé lại trở nên tĩnh lặng như
xưa.
Trên bầu trời xuất hiện một đạo cầu vồng chói mắt, trong tay Lâm
Hiên cầm một ngọc giản, nội dung bên trong chính là địa đồ của Tiên đảo. Sau khi
quan sát kĩ ngọc giản, hắn liền bay về hướng mà trong đó tả là Cửu Tiên phường
thị.
Cửu Tiên phường thị chính là một trong chín chín tám mốt phường thị
lớn nhất, đồng thời cũng là nơi phồn hoa nhất, do Phiêu Miểu Tiên cung trực tiếp
quản lý. Toàn bộ hàng hóa đều dành để phục vụ tu sĩ đã ngoài Nguyên Anh kỳ, thậm
chí không thiếu những đồ vật mà ngay cả lão quái Phân Thần kỳ thèm
muốn.
Cũng không phải là tu sĩ cấp thấp không muốn tới nơi
này.
Cho dù không mua nổi bảo vật thì mở mang thêm tầm mắt cũng là điều
tốt, vấn đề ở đây là Cửu Tiên Phường bất đồng với những nơi khác. Tu sĩ muốn
tiến vào thì phải có đủ tư cách, tư cách ở đây lại không phải cảnh giới mà cần
giao nột một lượng lớn linh thạch.
Nói một cách khác thì ở đây, chỉ cần
ngươi có thể trả đủ số linh thạch để vào cửa thì cho dù là tu sĩ Linh Động kỳ
thái điểu cũng không ai ngăn cản. Nếu không, ngay cả đại năng Phân Thần kỳ cũng
không thể bước vào.
Đương nhiên, đây chỉ là lý luận mà thôi, trên thực tế
thì ai cũng biết rằng, thân gia của tu sĩ có quan hệ trực tiếp với tu vi, một
cường giả Phân Thần kỳ làm sao lại không đủ linh thạch để vào cửa cơ chứ? Ngược
lại, tu sĩ cấp thấp có thể tiến vào Cửu Tiên phường đều không thể coi thường,
thực lực bọn hắn đúng là không đáng nhắc tới, nhưng đa số đều có lai lịch vô
cùng sâu xa.
Mục đích của Lâm Hiên tới đây đương nhiên không phải để mua
sắm, mà chính là bảo vật trấn cung của Phiêu Miểu Tiên cung.
Nhưng muốn
thu được Phiêu Miểu Cửu Tiên đan cũng không hề dễ dàng, nghe nói trong chính môn
phái này cũng chỉ còn lại vài viên. Trước kia từng có tu sĩ đến tận cửa yêu cầu
trao đổi, nhưng bất luận là dùng bảo vật gì cũng không thể thương lượng, căn bản
là không hề muốn truyền ra ngoài.
Nói cách khác, muốn thông qua giao dịch
để thu được đan dược này là điều không thể, cách duy nhất chính là cướp
đoạt.
Nói thì dễ, nhưng Phiêu Miểu Tiên cung chính là thế lực lớn nhất ở
giới diện này. Trong cung mặc dù không có lão quái vật Độ Kiếp kỳ, nhưng nghe
nói có một cỗ tổ hợp Khôi Lỗi từ thời Thượng Cổ truyền lại, thực lực có thể so
sánh với Độ Kiếp kỳ. Huống chi, cho dù không có vật này thì Lâm Hiên cũng chẳng
có một chút phần thắng nào. Hắn tự cao tự đại đến đâu cũng không cho rằng chính
mình có thể lấy ít địch nhiều, dùng thực lực một người để chống lại toàn bộ
Phiêu Miểu Tiên cung.
Cái này không phải dũng cảm mà chính là đầu óc có
vấn đề.
Cho nên, việc này trước hết cần phải suy tính thật kỹ.
Tục
ngữ có câu, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, tuyệt đối không thể vội
vàng, trước tiên phải nắm rõ được tình hình. Nhưng việc này lại cần phải có cơ
duyên, hiện giờ Lâm Hiên đi tới phường thị, chính là muốn nghe ngóng thêm tin
tức tình báo. Dù sao thì Cửu Tiên phường là do Phiêu Miểu Tiên cung quản lý,
trong đó hẳn là có không ít môn nhân đệ tử. Từ miệng bọn hắn có thể thu được một
số tin tức hữu dụng.
Đây chính là mục tiêu thứ nhất của hắn.
Thứ
hai, nhập gia tùy tục, Lâm Hiên cực kỳ hứng thú với tổ hợp Khôi Lỗi của Phiêu
Miểu Tiên cung. Với danh tiếng là phường thị có yêu cầu cao nhất trên Tiên đảo,
hắn cũng muốn mua sắm một ít Khôi Lỗi ở đây.
Xác định được rõ ràng mục
đích, rất nhanh, một mảng kiến trúc khổng lồ đã hiện ra trước mắt, quy mô nơi
này so với phường thị lúc trước thì lớn hơn hàng trăm lần.
Phường thị
này có thiết lập cấm chế cấm không, vì vậy, Lâm Hiên liền thu lại độn quang rồi
hạ xuống, sau đó giao nộp một lượng lớn linh thạch làm lệ phí qua cửa. Số lượng
này đối với hắn thì không coi vào đâu, nhưng lại đủ khiến tu sĩ Nguyên Anh kỳ
bình thường táng gia bại sản.
Sau khi vào cửa, đập vào mắt chính là từng
tòa kiến trúc đủ loại kiểu dáng khác nhau, thậm chí còn có tòa phiêu phù giữa
không trung.
Nhưng khi ánh mắt hắn đảo qua, trên mặt lại lộ vẻ kinh ngạc,
bởi tất cả những cửa hàng này đều chỉ bày bán duy nhất một mặt hàng, đó là linh
đan dược liệu. Lâm Hiên nhíu mày, sau đó tùy ý đi vào cửa hàng gần nhất, một gã
tiểu nhị ăn mặc kiểu tu sĩ phổ thông vội vàng đi tới chào hỏi.
"Kính chào
tiền bối, xin hỏi ngài muốn mua gì, vãn bối nhất định sẽ làm tiền bối hài
lòng."
"Lâm mỗ có một vấn đề muốn ngươi giải đáp." Lâm Hiên bình thản
nói.
"Xin tiền bối cứ nói, nếu vãn bối biết, tuyệt đối không giấu
diếm..."