Dịch: Anh Tuấn 2301
Biên: Anh Tuấn 2301
Nguồn:
bachngocsach.com
Phiêu Miểu Tiên đảo.
Được chọn làm tổng đà
của tông môn lớn nhất giới diện này - Phiêu Miểu Tiên cung, diện tích của đảo
này tuy không phải là lớn nhất trên toàn Vô Biên hải, nhưng nằm trong mấy hạng
đầu thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Khi còn cách đảo chừng mấy trăm
dặm, Lâm Hiên đã cảm giác được từng luồng linh khí sung túc đập vào mặt. Truyền
thuyết trên Phiêu Miểu Tiên đảo chỉ có duy nhất một Linh mạch, nhưng lại giống
như một cây đại thụ khai chi tán diệp, trải khắp cả hòn đảo. Tổng đà Phiêu Miểu
Tiên cung đương nhiên là xây dựng trên mạch chủ của Linh mạch này, nhưng phẩm
chất ở những nhánh khác cũng không hề tầm thường, chẳng trách lại thu hút được
nhiều Tu Tiên giả mộ danh mà đến như vậy.
Hiện giờ, tuy Lâm Hiên còn chưa
đặt chân lên đảo, nhưng vùng biển ở phụ cận đã không còn thấy bóng dáng bất kỳ
Yêu thú nào. Trên bầu trời, linh quang tán loạn, từng đạo cầu vồng rực rỡ đủ mọi
màu sắc giống như thiên ngoại lưu tinh xẹt qua không ngớt. Mà mặt biển lại chi
chít những con thuyền gỗ lớn nhỏ, hình dáng vô cùng đa dạng.
Kiến thức
của Lâm Hiên uyên bác như vậy, nhưng cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng này,
trong lòng hắn không khỏi có chút hiếu kỳ, liền đem thần thức thả ra, hướng về
mặt biển quét qua.
Rất nhanh, hắn ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười một
tiếng, đúng là mình đã quá đa tâm, những thuyền gỗ này tuy kiểu dáng đa dạng,
nhưng đều là thuyền đánh cá của phàm nhân mà thôi. Ở núi săn bắt, ở biển đánh
cá, xung quanh Phiêu Miểu Tiên đảo đều là biển, trong phương viên mấy trăm dặm
lại không hề có Yêu thú thì đương nhiên phàm nhân có thể tùy ý đánh cá ở
đây.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lâm Hiên cũng không để tâm tới những cánh
buồm đang rẽ sóng kia nữa. Hắn rót một chút linh lực vào bàn chân rồi thao túng
linh thuyền hướng về một bến cảng ở gần đó bay tới.
Tu Tiên giả có thể
phi hành trên bầu trời, theo lý thì từ nơi này có thể lên đảo ở bất kỳ địa điểm
này, nhưng đây chỉ là lý luận mà thôi, thật sự thì điều này là không thể. Dù sao
thì đây cũng không phải là một hoang đảo mà chính là nơi đặt tổng đà của Phiêu
Miểu Tiên cung, tuy tu sĩ bên ngoài cũng có thể tiến vào, nhưng đương nhiên vẫn
bố trí phòng ngự rất nghiêm mật.
Phiêu Miểu Tiên cung tuy cường đại,
nhưng cũng không dám xem anh hùng thiên hạ như không khí. Không để cho người lạ
ngủ cạnh giường của mình, tu sĩ Phiêu Miểu Tiên cung sao lại không hiểu được đạo
lý này? Cho nên, ngoại trừ các bến tàu chuyên đón tiếp khách nhân thì những nơi
khác đều tuyệt đối nghiêm cấm tu sĩ ra vào.
Những địa phương kia, không
nơi nào là không có cấm chế bao phủ. Cho dù thực lực của ngươi cường đại, không
sợ uy lực của cấm chế, nhưng cũng không thể lặng lẽ lẻn vào mà không bị phát
hiện. Một khi bại lộ hành tung, liền bị coi là có ý đồ xấu đối với Phiêu Miểu
Tiên cung, sẽ bị tu sĩ trong cung đuổi giết.
Đương nhiên, tuy đã đặt ra
quy củ này, nhưng vẫn có một số kẻ tự cho mình là cao nhân mà không tuân thủ.
Chẳng nói xa xôi gì, chừng hai mươi năm trước, có một vị tu sĩ Ma Đạo được xưng
là "Huyết Thiềm Thượng Nhân", nghênh ngang tùy tiện chọn một nơi nhập đảo. Kẻ
này là Tu Tiên giả Phân Thần trung kỳ, một thân Ma công cực kỳ lợi hại. Toàn bộ
hòn đảo lớn như vậy, cho dù Phiêu Miểu Tiên cung vô cùng giàu có cũng không thể
thiết hạ trận pháp cao cấp ở khắp nơi.
Kết quả, vị cao nhân Ma Đạo này
không biết đã giở ra thủ đoạn gì mà khiến cấm chế căn bản không thể vây khốn
hắn. Kẻ này một đường phá giải, tiến vào sâu trong Phiêu Miểu Tiên đảo. Nhưng
hắn đâu có biết, tuy những cấm chế này không thể khiến hắn xem trọng, nhưng
trong khi hắn bài trừ thì lại bị gieo xuống cấm chế truy tung.
Vì vậy mà
hắn chẳng tiêu dao được bao lâu thì tu sĩ chấp pháp của Phiêu Miểu Tiên cung đã
tìm tới tận cửa.
Bởi vì kẻ này là Tu Tiên giả Phân Thần trung kỳ, cho nên
đệ tử chấp pháp không thể đối phó được, kết quả là mấy tên gia hỏa xui xẻo kia
lại bị hắn đem rút hồn luyện phách. Lần này đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ, dám
ngang nhiên làm điều xằng bậy trên địa bàn của Phiêu Miểu Tiên cung. Kẻ này cũng
được xem như có can đảm, nhưng kết quả lại vô cùng bi thảm.
Những đệ tử
chấp pháp bình thường không thể làm khó hắn, nhưng đến khi mấy trưởng lão pháp
lực thâm hậu xuất động cùng nhau vây công thì vị Huyết Thiềm Thượng Nhân này bị
đánh cho thân thể vẫn lạc, hồn phách cũng bị người ta bắt đi. Về phần hắn bị
trừng phạt thế nào thì ngoại nhân không thể biết, nhưng dĩ nhiên là so với rút
hồn luyện phách bình thường còn bi thảm hơn nhiều.
Chuyện này Lâm Hiên
cũng chỉ được nghe nói qua, nhưng theo phỏng đoán của hắn thì không phải là hồ
ngôn loạn ngữ. Cả câu chuyện được miêu tả rất chặt chẽ, lại có dẫn chứng cụ thể,
độ chân thật có lẽ phải đến tám phần.
Dù thế nào thì Lâm Hiên cũng không
có hứng thú đi vào vết xe đổ, hành sự khiêm tốn chính là nguyên tắc của hắn. Rõ
ràng là có thể thuận lợi tiến vào bến cảng mà còn muốn tùy tiện chọn địa điểm để
xông vào thì đúng là đầu óc có vấn đề.
Vừa nghĩ đến đây, khoảng cách của
hắn tới bến cảng đã không còn xa, vì vậy Lâm Hiên liền đem linh thuyền thu lại,
rồi cũng như những tu sĩ bình thường khác, thu lại độn quang mà đáp
xuống.
Bởi vì tu sĩ lui tới Phiêu Miểu Tiên đảo rất đông, cho nên số
lượng ra vào thông đạo cũng nhiều vô số kể, thậm chí còn phải dựa theo đẳng cấp
mà phân chia. Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, chỉ thấy từ Linh Động đến Phân Thần đều
có. Tu sĩ có cảnh giới khác nhau thì cũng sử dụng thông đạo khác nhau, nhưng
nhìn tổng thể thì tu sĩ đẳng cấp thấp vẫn chiếm đa số, tuy số thông đạo dành cho
tu sĩ này nhiều hơn một chút, nhưng vẫn cực kỳ chật chội.
Mà thông đạo
dành cho tu sĩ đẳng cấp càng cao thì lại càng thưa thớt, Động huyền kỳ thì chỉ
rải rác mấy người, còn Phân Thần kỳ lại không có một ai. Đương nhiên không phải
là không có Phân Thần kỳ tiến vào Tiên đảo, chỉ là đúng thời điểm, bến cảng này
không có mà thôi.
Mỗi một tu sĩ muốn ra vào, đều phải giao nộp một số
lượng tinh thạch nhất định, nhưng những kẻ đã ngoài Ly Hợp kỳ thì lại được miễn
phí hoàn toàn.
Còn một nhóm cũng không cần giao nộp tinh thạch, đó chính
là phàm nhân, bọn hắn bất kể là tiến vào hay ly khai khỏi đảo đều không bị kiểm
tra. Dù sao thì trong mắt tu sĩ, những phàm nhân này bất quá chỉ là con sâu cái
kiến, không cần để tâm làm gì.
Biết được điều này, thần sắc Lâm Hiên khẽ
động. Bất quá hắn cũng không muốn suy nghĩ nhiều, ánh mắt đảo qua rồi tùy ý chọn
một thông đạo gần đó mà tiến vào. Toàn bộ quá trình so với tưởng tượng của hắn
còn thuận lợi hơn rất nhiều, hai thủ vệ canh giữ thông đạo thấy hắn là tiền bối
Động Huyền kỳ thì nào dám gây khó dễ, vẻ mặt ôn hòa, thậm chí còn nịnh nọt vài
câu rồi để hắn đi qua.
Dễ dàng như vậy khiến cho Lâm Hiên không nói nên
lời, trước kia hắn phải vắt óc để tìm một loạt lý do thoái thác, bây giờ lại
không phải dùng đến, âu cũng là chuyện tốt.
Mà toàn bộ Phiêu Miểu Tiên
đảo, trừ một vài địa điểm trọng yếu thì đa phần những địa phương khác đều không
có cấm chế cấm không. Dù sao thì diện tích đảo này cũng quá lớn, nếu không để
cho tu sĩ phi hành thì đúng là...Không có tình người.
Vì vậy, sau khi rời
khỏi bến tàu, Lâm Hiên liền hóa thành một đạo cầu vồng, bay vút lên không trung.
Tuy không có cách nào quan sát hết toàn bộ hòn đảo, nhưng lấy thần thức cường
đại của hắn thì vẫn có thể bao trùm một phạm vi cực lớn.
Những nơi thần
thức quét qua, chỉ thấy đại bộ phận đều bị bao phủ bởi từng mảng rừng rậm rạp,
phóng nhãn nhìn lại, những dãy núi trùng điệp ẩn dưới rừng cây xanh um tươi tốt.
Ngoài ra, còn có những bình nguyên cùng hồ nước, cũng không thiếu những đầm lầy
ẩm ướt. Xa xa, còn có một mảng đồi núi bao phủ trong mây mù, kéo dài đến tận
chân trời, đương nhiên đó cũng chưa phải tận cùng, chẳng qua là do khoảng cách
quá xa, thần thức không thể chạm tới.
Không hổ là Phiêu Miểu Tiên đảo,
dường như bao gồm đủ mọi địa hình trên mặt đất.