Chân Cực Môn, đừng nói Nãi Long Giới, cho dù ở cả Linh giới cũng là quái vật khổng lồ, lão gia hỏa trước mắt đúng là Độ Kiếp kỳ, nhưng hậu quả đắc tội Chân Cực Môn cũng phải suy nghĩ một phen.
Đối phương chỉ cần có cố kỵ thì mình có thể tìm kiếm cơ hội.
Tuy mọi thứ có lợi thì có tệ, trái lại thân phận của mình càng không thể bại lộ, nếu không mặc dù là chính mình tránh thoát lão quái vật ở nơi đây, nhưng cử động lần này cũng sẽ bị Chân Cực Môn giận chó đánh mèo.
Cho nên vì chính mình, vì Vân Ẩn Tông, Lâm Hiên hôm nay càng phải che dấu tung tích của mình, hắn phải rời khỏi nơi này thần không biết quỷ không hay.
Thấy uy bức lợi dụ không hữu dụng, lại còn trì hoãn thời gian của mình, trong nội tâm Thiên Nguyên Hầu càng ảo não không nhỏ.
Nhưng mà việc đã đến nước này, phiền muộn cũng không làm được gì, kế tiếp hắn đành thành thật dùng thần dò xét từng tên tu sĩ trong thành.
Tuy làm như vậy tốn thời gian không ngắn, nếu Chân Cực Môn biết được việc này tuyệt đối không bỏ qua, nhưng mà hắn hiện tại không khác gì tên đã lên dây, không thể không bắn.
Máu Chân Linh quan hệ tới việc hắn có thể vượt qua thiên kiếp lần sau hay không, cho dù bởi vậy đắc tội với quái vật khổng lồ này thì hắn cũng không quan tâm.
Có việc nên làm, có việc không nên làm, dùng tính cách tỉ mỉ của Thiên Nguyên Hầu, lợi và hại trong đó hắn nắm được rõ ràng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, vận khí lão quái vật này không tầm thường, suốt hai canh giờ qua đi không có tu sĩ Chân Cực Môn nào xuất hiện, nhưng hắn cũng tìm khắp tu sĩ trong thành nhưng vẫn không tìm ra.
Chẳng lẽ tên gia hỏa này có phép tàng hình?
Nhưng không thể nào.
Sắc mặt lão quái này âm trầm tới cực điểm.
- Hắc Nha, ngươi khẳng định gia hỏa kia đang ở trong thành sao?
Thiên Nguyên Hầu quay đầu lại, thanh âm bất thiện mở miệng.
- Khải bẩm tôn chủ, ngài đã thi triển bí thuật tăng cao năng lực cảm ứng của thuộc hạ lên gấp mấy lần, thuộc hạ có thể khẳng định, tên kia đang trốn trong thành này, điểm này không có sai, ngài yên tâm đi.
Linh thú heo rừng kia nói ra.
Nó nói lời này không tính là nói dối, nhưng có một vài vấn đề lại không có bẩm báo, ngay từ đầu nó chắc chắn phát hiện ra tên giữ linh huyết trốn ở đây, nhưng Lâm Hiên thi triển Thiên Ma Hóa Anh Thuật đã làm nó mất đi cảm ứng ấn ký linh lực.
Tên kia giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Đối với vấn đề này nó không có cách nào giải thích được, tuy nhiên nó cũng không dám bẩm báo với Thiên Nguyên Hầu, nếu không chủ nhân sẽ hoài nghi nó cảm ứng sai, kết quả là nó không cách nào thừa nhận nổi.
Dù sao lời này không thể nói quá rõ ràng, nhưng kiên quyết không phải nói dối, về phần vì sao không tìm thấy, cũng chỉ giao cho chủ nhân giải quyết.
Thiên Nguyên Hầu nhướng mày, bởi vì có huyết khế chủ tớ hắn có thể cảm giác được đối phương nói lời này không phải nói dối, nhưng mà tên kia nếu đang ở trong thành, vậy tại sao hắn không tìm được?
Trong nội tâm vô cùng phiền muộn.
Từ khi mình hiện thân tới bây đã qua ba canh giờ,thời gian lâu như thế người Chân Cực Môn nhất định sẽ có phản ứng.
Nếu là người khác tới cũng bỏ đi, sợ rằng chính là Thiên Cực lão quái vật sẽ đích thân tới nơi này. Dù sao mình giống trống khua chiêng ở đây, người sáng suốt nhìn cũng biết đang tìm bảo vật không tầm thường.
Bảo vật có thể làm Độ Kiếp kỳ dộng tâm cũng không nhiều, Thiên Cực xuất quan một chuyến này cũng không có gì lạ.
Đáng giận!
Xem ra chỉ có dùng biện pháp kia.
Đó chính là mang toàn bộ người trong thành này về động phủ, lại tìm kiếm từng tên một, như vậy vừa có thời gian sung túc. Đối phương có tài năng thông thiên cũng không thể chạy thoát dưới mắt của mình.
Nhưng mà thành Văn Thiên quá lớn, số lượng tu sĩ và phàm nhân khổng lồ, chỉ sợ vận chuyển về cũng là một chuyện rắc rối.
May mắn chính mình có bảo vật giải quyết việc này.
Nhưng muốn chứa cả thành trì vào lại không dễ dàng, phải thi triển Đại Ngũ Hành Na Di Thuật, mà thần thông này không phải tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ có thể dễ dàng sử dụng.
Nếu muốn sử dụng phải nhen nhóm bổn nguyên chi hỏa, dùng nguyên khí bổn mạng làm nhiên liệu đốt, tổn thất lớn có thể nghĩ.
Như không phải vạn bất đắc dĩ, hắn thật ưự không muốn làm như vậy, nhưng hiện tại không phải do hắn.
Dù sao tổn thất một ít nguyên khí bổn mạng và được máu Chân Linh, cái gì nhẹ cái gì nặng hắn hiểu quá rõ ràng.
Trong nội tâm của hắn lại vô cùng phiền toái.
Đều là tiểu gia hỏa hung ác, ngươi chờ khi ngươi rơi vào trong tay của ta, ta nhất định sẽ làm ngươi sống không được chết không xong.
Trong mắt của hắn tràn đầy oán độc, hung ác thề trong lòng.
Tuy làm như vậy hắn không cam tâm, nhưng đã có quyết định thì hắn không chần chờ chút nào.
Trên mặt xuất hiện một tia bạo ngược, hất tay áo lên đánh ra một đạo kim quang, một cái bảo tháp cao một thước xuất hiện.
Lập tức trong thành sinh ra tiếng kinh hô liên tiếp, chuyện đám tu tiên giả lo lắng đã diễn ra.
Đối phương đã vận dụng tới pháp bảo, như vậy lớn chuyện rồi.
Trong lúc nhất thời vô số tu tiên giả nhìn nhau, tiếng nghị luận càng dày đặc.
Nhưng sợ hãi thì sợ hãi, cũng không có tu sĩ nào dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc nãy có mấy tên gia hỏa mượn dùng Truyền Tống Trận đào tẩu đã tan xương nát thịt hài cốt không còn, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng kia rất rõ ràng, có thủ đoạn lôi đình chấn nhiếp, tự nhiên không có ai dám dùng cái mạng nhỏ của mình ra đùa.
Dù sao ở đây có nhiều người như thế, mình cần gì làm chim đầu đàn cho người ta bắn chứ.
Tuyệt đại đa số tu tiên giả đều nghĩ như vậy, cho nên tuy mặt lộ vẻ kinh hoàng nhưng nội tâm vẫn chờ đợi, hiện tại còn chưa tới lúc phải liều mạng.
Kết quả này dưới cái nhìn của Thiên Nguyên Hầu rất tốt, hắn vô cùng hài lòng.
Hai tay vung vẩy giống như bướm vờn hoa, đạo pháp quyết màu vàng từ ống tay áo bắn vào trong bảo tháp.
Xoẹt xẹt...
Trước mặt bao người, bảo tháp màu vàng cao một thước kia phát sinh biến hóa làm người ta khiếp sợ.
Hòa tan...
Đúng vậy, bảo tháp màu vàng bị hòa tan thành chất lỏng.
Nó không ngừng lan tỏa ra chung quanh, rất nhanh một đường viên cầu có đường kính hơn một xích xuất hiện trước mắt mọi người.
Đây là vật gì?
Chúng tu sĩ nghẹn họng nhìn trân trối.
Mấy trăm vạn tu sĩ ở đây, tự nhiên có không ít người kiến thức uyên bác, bọn họ cũng đã được nghe nói tới một bảo vật loại hình bảo tháp có thần thông kỳ lạ, nhưng kỳ lạ tới mức hòa tan thì chưa từng nghe.
Không hổ là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, vừa sử dụng thần thông đã huyền ảo như têế..
Loại chuyện này nếu không tận mắt nhìn thấy thì không ai tin tưởng cả.
Trong ánh mắt Lâm Hiên mang theo hào quang ngạc nhiên cực độ, tuy trong lòng cảm giác không tốt, hắn biết rõ đối phương làm như vậy sẽ không phải là trò đùa, nhưng hắn có mục đích gì thì Lâm Hiên không rõ, dù sao hắn chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy bao giờ.
Hào quang hiện ra trong mắt, Lâm Hiên vẫn không nhúc nhích.
Quản đối phương có mục đích gì, tu tiên giả có gì phải sợ chứ?