Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2742: Q.8 - Chương 2742: Giả vờ giả vịt




Lúc này nên biết đủ thì lấy.

Lâm Hiên là người thông minh bực nào, hắn là người hiểu mình nên được cái gì.

Nhưng mà Bách Hoa tiên tử lại cho rằng Lâm Hiên bị lời này làm ngây ngốc, sắc mặt vốn tái nhợt liền mĩm cười vui vẻ:

- Ngươi có ân với bổn tiên tử, Bách Hoa ta ân oán rõ ràng, ngươi nghĩ muốn cái gì, cứ việc nói, đan dược, pháp bảo, hoặc là tài liệu trân quý, chỉ cần thế gian này có thì bổn tiên tử có thể cầm ra được.

- Ta không muốn đan dược, cũng không muốn pháp bảo.

Lâm Hiên lại như tiểu tử ngốc giống như lắc đầu sọ, hôm nay trang được chất phác một điểm tự nhiên mới có lợi.

- Không muốn đan dược, cũng không muốn pháp bảo, vậy ngươi muốn cái gì?

Bách Hoa tiên tử kinh ngạc, dù sao tu tiên cần quá nhiều đồ vật, nhưng có trợ giúp tốt nhất với tu sĩ lại là hai vật này:

- Chẳng lẽ là tài liệu hiếm thấy, ngươi nói, bổn tiên tử nhất định sẽ xuất ra vật làm người thỏa mãn.

- Ta cũng không thiếu tài liệu gì.

Lâm Hiên vẫn lắc đầu, bộ dáng chất phác.

- Tài liệu cũng không thiếu?

Bách Hoa tiên tử nhíu mày, nói:

- Hắn là ngươi hứng thú với tinh thạch, cũng có thể, bổn tiên tử có thể tặng ngươi một số tinh thạch cực phẩm, số lượng to lớn, có thể giúp đạo hữu từ nay về sau không cần lo lắng thiếu tinh thạch.

- Tinh thạch cực phẩm mặc dù tốt nhưng ta cũng không muốn.

Lâm Hiên vẫn không muốn.

- Vậy ngươi muốn cái gì?

Bách Hoa tiên tử hơi tức giận, cái này không được, cái kia không muốn, chẳng lẽ cố ý trêu đùa mình, phải biết rằng nàng hiện tại trọng thương chưa lành nhưng tính tình không tốt đâu, nếu không phải thiếu nợ nhân tình của đối phương, chỉ sợ nàng đã sớm phất tay áo rời đi.

- Tiên tử không nên tức giận, Lâm mỗ không phải người không biết phân biệt, nhưng mà Lâm mỗ muốn cầu tiên tử ban công pháp mà thôi.

- Công pháp?

Bách Hoa tiên tử kinh ngạc, đây là chính mình hiểu lầm, tầm quan trọng của công pháp với tu tiên giả không cần nói cũng biết.

- Ah, vậy ngươi muốn công pháp gì?

Nàng tu luyện chính là “Bách Hoa Phiêu Hương Quyết “, mặc dù nhìn khắp cả tam giới cũng là bí thuật đỉnh cấp, tuy nhiên nó lại không thích hợp cho nam tu sĩ tu hành.

Tuy nàng là nhân vật sống mấy trăm vạn năm, trong vô số năm tháng qua hữu ý vô ý cũng vơ vét quá nhiều công pháp.

Tuy so sánh với Bách Hoa Phiêu Hương Quyết còn kém một ít, nhưng lọt vào trong mắt của nàng đều là những loại vô cùng huyền diệu.

Mặc kệ tiểu gia hỏa trước mặt này là thuộc tính linh căn gì, cũng mặc kệ hắn là tu ma, tu tiên, tu yêu, thậm chí hắn muốn tu luyên quỷ đạo thì Bách Hoa tiên tử tự tin có thể xuất ra công pháp làm hắn thỏa mãn.

Hơn nữa phẩm chất tuyệt đối không tầm thường, so với công pháp đỉnh cấp của những người khác cũng không kém bao nhiêu.

- Ách... Vãn bối vừa mới nói kỳ thật cũng không phải rất rõ ràng, tại hạ sở cầu, nghiêm khắc mà nói cũng không thể xem như một bộ công pháp, mà hẳn là một bí thuật hạng nhất.

Lâm Hiên gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói thêm một câu.

- Cái gì, sở cầu chỉ là bí thuật hạng nhất, ngươi nói rõ ràng chứ?

Dùng địa vị của Bách Hoa tiên tử rất khó nhìn thấy nàng ngạc nhiên, đối phương sở cầu không phải quá nhiều, hoàn toàn ngược lại quá nhỏ bé.

Mọi người đều biết, cái gọi là bí thuật chính là thứ bổ sung cho công pháp, mỗi công pháp hạng nhất đều có bí thuật thêm vào, uy lực và số lượng cũng không giống nhau.

Ít thì mấy chục, nhiều thì mấy trăm, hàng ngàn cũng không phải không có.

Không nói Lâm Hiên đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cứu chính mình ra khỏi hiểm cảnh, có thể nói là ân đức lớn lao, chỉ nói tới đan dược hắn cho mình phục dụng cũng không phải là thứ tầm thường.

Tuy cụ thể là cái gì Bách Hoa tiên tử không rõ ràng lắm, nhưng đối với ánh mắt của mình thì nàng có tự tin, mặc dù không phải bảo vật tiên gia gì đó nhưng cũng là bảo bối thiên cấp nghịch thiên.

Chỉ nói giá trị của đan dược đã hơn xa bảy tám loại bí thuật.

Đối phương rõ ràng chỉ cầu một loại bí thuật, chẳng phải bị thiệt sao?

Bách Hoa tiên tử là người kiêu ngạo thế nào, thân phận địa vị bày ra ở đó, với tính cách của nàng không muốn chiếm tiện nghi của một tiểu bối, huống chi từ gócđoộ nào mà nói, Lâm Hiên cũng có ân đức lớn lao với mình.

Chuyện này nàng làm không được.

Cho nên nàng lâm vào thế khó xử.

Đối phương đề ra yêu cầu quá đơn giản, đối với nàng mà nói chẳng khác gì một cái phất tay.

Đây là tính cách của nàng.

Cũng đúng như Lâm Hiên suy đoán.

Nếu chính mình thực không chừng mực đưa ra yêu cầu muốn vật phẩm Tiên Thiên gì đó, Bách Hoa tiên tử bị lời nói của mình lúc trước ép buộc, hơn phân nửa sẽ đưa ra.

Kết quả cuối cùng là hậm hực ban cho hắn một kiện bảo vật, nhưng mà vật phẩm Tiên Thiên dễ lấy như vậy sao, Bách Hoa tiên tử trở lại động phủ tùy tiện thả ra một chút tiếng gió cũng đủ làm Lâm Hiên vạn kiếp bất phục, cũng dẫn tới họa sát thân cho bản thân hắn.

Nhưng mà Lâm Hiên không có làm như vậy.

Hoàn toàn trái lại hắn yêu cầu quá đơn giản.

Kể từ đó hắn cũng làm cho Bách Hoa tiên tử không dễ làm.

Biết thời biết thế, thỏa mãn yêu cầu của hắn thì nàng cảm thấy lương tâm bất an, làm sao lại chiếm tiện nghi của ân nhân cứu mình chứ?

Cự tuyệt?

Lại càng không ra gì, là mình hỏi hắn muốn bảo vật gì, đối phương đưa ra yêu cầu chỉ muốn học một bí thuật mà thôi.

Yêu cầu đơn giản như vậy nó không có ý nghĩa gì cả, chính mình cảm thấy không thỏa đáng. Lại nói đường đường Bách Hoa tiên tử nàng còn mặt mũi gặp người sao?

Trong lúc nhất thời nàng này lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Đây cũng là điểm thông minh của Lâm Hiên.

Nàng hỏi mình muốn cái gì, đối với người khác xem ra đây là cơ duyên bày ra trước mắt.

Muốn bảo vật Tiên Thiên sẽ mang theo họa sát thân.

Nhưng ngoài ra những dị bảo, tài liệu khác thì không ngại nhiều.

Mặc dù muốn số lượng nhiều một ít, dùng thân phận địa vị của Bách Hoa tiên tử sẽ không so đo, tuy ăn một chút thiệt thòi sẽ làm nàng không thoải mái, nhưng trả giá chỉ là đan dược dị bảo mà thôi, qua chuyện này nàng sẽ không gây phiền toái cho mình.

Như vậy có thể giành được cơ duyên lớn nhất.

Nhưng mà Lâm Hiên xem ra chi bằng không lấy.

Làm như vậy các loại bảo bối sẽ nhiều hơn một ít, biểu hiện ra mình chiếm tiện nghi, thành công giành được lợi ích, nhưng là triệt để phá hỏng tình nghĩa với Bách Hoa tiên tử.

Đối với tu tiên giả Độ Kiếp hậu kỳ, nhìn khắp cả tam giới này đều là nhân vật đỉnh cấp đếm được trên đầu ngón tay, tồn tại như thế muốn gặp mặt một lần cũng khó.

Thật vất vả để đối phương thiếu nợ mình một nhân tình, muốn chấm dứt sao? Hừ hừ, nói dễ hơn làm.

Làm cho Bách Hoa tiên tử cảm thấy nội tâm áy náy, vẫn còn lưu lại một phần tình nghĩa, về sau có khả năng lấy được chỗ tốt còn lớn hơn hiện tại lấy được bảo vật.

Khoản sổ sách này Lâm Hiên đã nhìn rõ ràng.

Có đôi khi ăn thiệt thòi lại là mình đang chiếm tiện nghi, đáng thương Bách Hoa tiên tử trong lúc vô tình đã bị Lâm Hiên tính toán một lần nhưng hồn nhiên không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.