Tuy đã lấy được tín nhiệm sơ bộ của nàng, Lâm Hiên vẫn giữ ý rất nhiều, không có ý đồ tới gần làm cho Bách Hoa tiên tử có ấn tượng tốt với hắn rất nhiều.
Rất nhanh, Phiêu Miểu Cửu Tiên Đan bay tới bên cạnh nàng, mùi thuốc nồng đậm làm cho nàng cảm thấy thoải mái, quả thực không như vật hạ giới, nàng mừng rỡ há miệng ra nuốt đan dược vào bụng.
Vào miệng liền hóa thành nước, sau đó dược lực nồng đậm chảy vào đan điền sau đó chạy khắp toàn thân.
Kinh mạch bị tổn thương lại đạt được chữa trị và chăm sóc.
Nhưng đây không phải trọng yếu nhất.
Làm cho nàng mừng rỡ chính là, vốn Nguyên Anh sắp tán loạn biến mất lại đạt được chăm sóc, lúc này đã khôi phục vài phần.
Tuy trọng thương vẫn chưa lành, cũng bộ dáng lung lay sắp đổ nhưng cũng tốt hơn lúc trơớc rất nhiều.
Dược lực này còn huyền diệu hơn những gì nàng suy nghĩ.
Nàng thở phào, chậm rãi nhắm mắt lại luyện hóa dược lực.
Thật vất vả tuyệt xử phùng sanh, thần đan diệu dược chữa trị thương thế, nàng không dám lãng phí chút thời gian nào cả.
Thấy Bách Hoa tiên tử không để ý tới mình, trong lòng Lâm Hiên vẫn sinh ra một ít giãy dụa.
Có nên ra tay hay không.
Bộ dáng của nàng đang là lúc phòng bị yếu nhất.
Nếu có thể xuất kỳ bất ý chém giết Bách Hoa tiên tử, túi trữ vật của nàng chính là của mình.
Tuy đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cứu hộ nàng, cũng có thể được cảm kích của nàng, nhưng hồi báo còn không đáng nhắc tới so với giá trị túi trữ vật.
Có nên bốc lên nguy hiểm này hay không?
Buông tay đánh cược một lần có lẽ được hồi báo còn gấp trăm ngàn lần.
Lâm Hiên giãy dụa do dự, kỳ thật chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi, mặt ngoài nhìn không ra chút không ổn thỏa nào, nhưng hắn sau đó cũng không mạo hiểm như vậy, mà là thở dài, thần sắc bình tĩnh lui ra sau mấy trăm trượng, tùy ý tìm nơi ngồi xuống giống như hộ pháp cho Bách Hoa tiên tử chữa thương.
Thấy Lâm Hiên hiểu biết như thế, Bách Hoa tiên tử vụng trộm thở ra một hơi, năm ngón tay trong ống tay áo bên trái buông ra, trong bàn tay của nàng còn mang theo kiếm khí tú hoa châm thật nhỏ cũng biến mất.
Mặc dù kiếm khí này vô cùng nhỏ nhưng hiện tại nàng đã có thể triệu chút nguyên khí bổn nguyên tạo thành, uy lực vô cùng, cho dù là tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ cũng không thể tránh thoát, càng đừng nói là chém giết một tu sĩ Phân Thần kỳ.
Ý muốn hại người không nên có, tâm phòng bị người nhất định phải có.
Đường đường Bách Hoa tiên tử lại rơi vào hiểm cảnh như thế này cũng bởi vì nhất thời chủ quan, thấy Kim Nguyệt Chân Thiềm giao bổn mạng chân nguyên ra thì cho rằng có thể nắm giữ tất cả, nhưng nàng không ngờ vào thời khắc mấu chốt lại lật thuyền trong mương.
Tục ngữ nói: ngu một lần sẽ học khôn ra.
Nội tâm Bách Hoa tiên tử vô cùng hối hận, làm sao có thể phạm sai lầm trong thời gian ngắn như vậy chứ.
Tuy nói tiểu gia hỏa này xuất ra linh đan diệu dược cho mình chữa thương, nhưng hành tung của hắn vẫn khả nghi như trước, cái gọi là lòng người khó dò, có trời mới biết hắn đang đánh chủ ý gì.
Có phải hắn đang làm cho mình buông lỏng cảnh giác hay không.
Bách Hoa tiên tử rút kinh nghiệm xương máu, nàng hiện tại vô cùng cẩn thận, không hề có chủ quan chút nào, biểu hiện thì nàng đang chuyên tâm luyện hóa dược lực, kỳ thật đại bộ phận tâm thần đang tập trung vào người Lâm Hiên.
Xem ra hắn không muốn thừa cơ mình chữa thương ám toán mình.
Cũng may tất cả lo lắng là dư thừa, đối phương cũng không ác ý.
Bách Hoa tiên tử thở ra một hơi, trong nội tâm lại sinh ra vài phần ái náy.
Tuy không có sao, cùng lắm lát nữa mình bồi thường cho hắn tốt một chút là được rồi.
Nàng suy đoán trong lòng nên Lâm Hiên không biết, nhưng bất kể như thế nào hắn mạo hiểm lần này đã chứng minh đây là lựa chọn sáng suốt.
Có thể nói Lâm Hiên vừa mới xông qua quỷ môn quan một lần.
Nếu như hắn thật tài cao gan lớn đánh cược một lần, vậy bây giờ hắn đã mất cái mạng nhỏ và hồn phi phách tán.
Cũng may Lâm Hiên không có làm như vậy.
Cho nên hắn vẫn sống rất tốt.
Cho nên đó có thể thấy trên con đường tu tiên thật sự từng bước khó đi, đi nhầm một bước có thể vạn kiếp bất phục.
Hiểm ác trong đó tạm thời không nói tới, nửa giờ sau Bách Hoa tiên tử mở mắt ra.
Sau đó trên mặt của nàng sinh ra một chút đau đớn. Ngay sau đó nàng cẩn thận đứng lên.
- Tiền bối, ngài khỏe?
Trên mặt Lâm Hiên mang theo sắc mặt vui mừng, mặc kệ trong lòng của hắn có thật nghĩ như vậy hay không, ít nhất trước mắt vẻ mặt của hắn phải làm như vậy.
Hắn lập tức bay qua.
- Tốt, còn sớm, chưa chết được!
Giọng nói đạm mạc của Bách Hoa tiên tử truyền vào tai, thương tổn hiện tại không tầm thường, tuy tiểu tử kia cho mình nuốt linh đan vô cùng huyền diệu nhưng chỉ tạm thời áp chế thương thế mà thôi, khoảng cách khỏi hẳn còn xa lắm.
Nhưng không có vấn đề gì, rơi vào cục diện như hôm nay, ngay cả nàng cũng không ngờ tới.
Người quý khi biết đủ, thương thế đã được khống chế thì nên quay về động phủ.
Đến lúc đó thì dễ làm, trong động có không ít vật chưa thương huyền diệu. Còn có thể mời một ít hảo hữu chí giao tương trợ, lại vất vả một phen bế quan một hai vạn năm, như vậy thương thế sẽ khôi phục.
Nghĩ tới đây ánh mắt nàng nhìn Lâm Hiên ẩn ẩn mang theo cảm kích, tiểu tử này đi rồi quay lại tạm thời không nói tới. Nhưng lần này không có hắn tương trợ, chính mình sẽ vạn kiếp bất phục, đó là khẳng định.
Bách Hoa tiên tử chính là người cực kỳ cao ngạo, ân oán rõ ràng, đối phương có ân với mình, cũng không thể nói một câu rồi bỏ qua như thế.
- Ngươi muốn cái gì?
Nàng nói chuyện rất bình thản, nhưng lời nàng nói lại kinh thế hãi tục, hỏi mình muốn cái gì, đây chẳng phải là nói mình tùy tiện muốn bảo bối gì cũng có thể tới tay sao?
Lâm Hiên nuốt một ngụm nước bọt.
Lời này thật không hợp thói thường.
Nhưng mà cũng không thể nói bậy nói bạ, cẩn thận nghĩ lại muốn đòi hỏi cái gì phải có tư cách mới được.
Nàng là ai?
Bách Hoa tiên tử!
Nàng là cường giả tuyệt thế sống từ thời thượng cổ tới bây giờ.
Độ Kiếp hậu kỳ, có được lĩnh vực, ngay cả ái nữ của tán tiên cũng bái nàng làm sư phụ.
Có thể nghĩ nàng cường đại tới mức nào.
Mặc dù nhìn khắp tam giới thì nàng cũng là siêu cấp cường giả đỉnh cấp, tuy không tới trình độ Chân Tiên nhưng nói không khách khí cũng chẳng kém bao nhiêu cả.
Cường giả như vậy nói chuyện đương nhiên rất có lực lượng rồi.
Chỉ cần là bảo vật trong tam giới có, cái gì mà nàng không lấy được, Lâm Hiên xem chừng mình mở miệng cầu Tiên Thiên Linh Bảo, với tính cách cao ngạo và lời nói của nàng lúc trước, chỉ sợ nàng cũng cầm ra cho mình.
Nhưng Lâm Hiên tự nhiên sẽ không làm như vậy.
Muốn Tiên Thiên Linh Bảo?
Đây không phải là cụ ông thắt cổ vì ngại sống lâu?
Có mạng mới có thể cầm được, một tu tiên giả Phân Thần kỳ mà xứng có được Tiên Thiên Linh Bảo hay sao?
Nội tâm đối phương cảm kích nói rõ nguyện ý tạ ơn chính mình, đưa ra yêu cầu như vậy là mình không biết tiến thoái, nếu không là phúc là họa khó nói trước.