Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2740: Q.8 - Chương 2740: Khởi tử hồi sinh




Cũng may nàng tùy thân còn mang theo vật Tiên Thiên.

Đúng thế, chính là Tiên Thiên Linh Bảo.

Vào lúc mấu chốt nàng cũng bất chấp nghĩ nhiều, dùng bổn mạng chân nguyên kích thích uy năng của Tiên Thiên Linh Bảo.

Loại bảo vật tiên gia này tự nhiên vô cùng huyền diệu, nó đã triệt tiêu bảy tám phần uy lực bổn nguyên Chân Linh tự bạo, nhưng Bách Hoa tiên tử vẫn không sống khá giả, bởi vì bản thân nàng ở quá gần.

Linh quang hộ thể của nàng cũng không có công dụng, tất cả kinh mạch lớn nhỏ toàn thân đều bị phá hư, kinh mạch tổn hại, không, không phải đều tổn hại là hóa thành bột mịn.

Vốn chỉ như vậy, cho dù không có gì thì với thực lực của Độ Kiếp kỳ sớm không bị thân thể trói buộc, cho dù không có bằng vào Nguyên Anh cũng có thể thần du thái hư, thể hiện ra thần thông quảng đại.

Nhưng lực sát thương bổn nguyên Chân Linh không chỉ cực hạn như thế, ngay cả Nguyên Anh, cũng trọng thương, nói không khách khí là bị đánh tan.

Đáng sợ hơn là ba hồn bảy vía của nàng đều bị lực lượng bổn nguyên gây thương thích và chấn động.

Thương thế nàng như vậy nàng cũng không cách nào nói rõ, ghê tởm nhất là uy lực nổ tung như vậy, nếu bị ném vào trong không gian tiểu Linh giới và tiểu Ma giới còn tốt.

Vận khí của mình hôm nay quả nhiên vô cùng không may, nếu như bị đưa vào tiểu Linh giới cũng khỏe một ít, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thấy linh khí, cũng không có ma khí, cho nên thổ nạp cũng biến thành hi vọng xa vời, đối với tổn thương của nàng chẳng khác gì đã rét vì gió lại lạnh vì sương.

Mà tu sĩ Phân Thần kỳ trước mắt cũng thập phần khả nghi, bắt đầu hắn còn muốn trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, có lẽ là thấy mình còn có lực bảo vệ cho nên tạm thời cải biến chủ ý.

Đối với những chuyện này Bách Hoa tiên tử hiểu rõ, nhưng đây không phải trọng yếu, ít nhất hắn không hề muốn gây bất lợi với mình, hắn còn muốn cứu giúp mình.

Đây là tin tức tốt duy nhất, nhưng một tu tiên giả Phân Thần kỳ có thể lấy ra thứ gì chữa trị thương thế giúp mình cơ chứ?

Tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải là cách.

Nhưng tu vi của nàng sẽ rớt một cảnh giới, đây còn là tin tức tốt nhất.

Mà đây cũng không phải chuyện đáng sợ nhất.

Lực lượng bổn nguyên Chân Linh đã ảnh hưởng tới hồn phách của mình, nếu không trị cho hết, sau khi chữa khỏi thương thế vẫn còn lưu lại tai họa ngầm không nhỏ.

Đáng giận, sớm biết như thế lúc trước không nên một mình truy kích con cóc xấu xí kia, hoặc là tùy thân mang thêm mấy bảo vật có thể nghịch chuyển càn khôn, làm vậy cũng không vô kế khả thi như bây giờ.

Đáng tiếc Tu Tiên Giới không bán thuốc hối hận.

Nàng lúc này chỉ có thể ảo não không dứt mà thôi.

Về phần Lâm Hiên có khả năng cung cấp trợ giúp nàng cũng không ôm hi vọng gì.

Một tu sĩ Phân Thần kỳ muốn giúp mình nhưng có tâm mà không có lực.

Cũng không phải nàng xem thường Lâm Hiên.

Mà là Bách Hoa tiên tử xem ra đây là cục diện tàn khốc như thế.

Sự thật như thế, phủ nhận không có ý nghĩa, ôm hi vọng không thực tế cũng chỉ làm bản thân mình khổ sở mà thôi.

Đương nhiên, Bách Hoa tiên tử sẽ không buông tha, mà bây giờ nên làm cái gì thì nàng không rõ nữa, mặc cho số phận thì nàng không cam lòng.

Nàng vô cùng mâu thuẫn, với thực lực của nàng dù gặp tán tiên yêu vương gì đó cũng luận giao ngang hàng, lúc nào gặp phải trắc trở như vậy, nói muốn sống không thể, muốn chết không được còn không đủ.

Lâm Hiên không có nghĩ nhiều như Bách Hoa tiên tử.

Mặc dù thương thế của đối phương nặng như thế nào thì hắn cũng không cách nào phỏng đoán.

Nhưng mà đối với linh vật trong tay của mình, hoặc nhiều hoặc ít hắn vẫn có chút tin tưởng.

Không hi vọng chữa khỏi cho nàng, nhưng chỉ có trợ giúp một ít cho nàng thì mục đích của mình đã đạt rồi.

Còn tốt là mình có chuẩn bị đầy đủ, trước khi đi có mang một ít Phiêu Miểu Cửu Tiên Đan trên người.

Đây chính là đan dược trấn cung của Phiêu Miểu Tiên Cung, hơn nữa cũng không phải do tu sĩ luyện chế, nó là đồ vật do thiên địa sinh ra.

Cụ thể có huyền diệu thế nào thì Lâm Hiên cũng khó nói rõ ràng, nhưng hắn tự tin có trợ giúp không nhỏ với nàng.

Đương nhiên, dùng xong có chút không bỏ, tuy nhiên so với hồi báo thì không tính là gì.

Cam lòng hay không cam lòng, nếu không có trả giá thì làm sao có hồi báo?

- Tật!

Một ngón tay Lâm Hiên điểm về phía trước, động tác của hắn như vậy làm phù lục trên hộp ngọc tự cháy.

Sau đó điểm thêm một chỉ nắp hộp ngọc, hộp ngọc mở ra, một viên đan dược màu tím xinh xắn tỏa ra mùi thuốc gay mũi bay ra.

Phiêu Miểu Cửu Tiên Đan chính là đan dược do thiên địa sinh ra, mặc dù tên của nó xưng là đan, kỳ thật công hiệu của nó không giống đan dược.

Màu tím chính là thánh vật chữa thương trong truyền thuyết, tuy không thể làm người chết sống lại, xương trắng mọc thịt, nhưng cho dù trọng thương như thế nào chỉ cần một viên là có thể bảo trụ tính mạng.

Đương nhiên do nàng trọng thương, cho dù Bách Hoa tiên tử không trọng thương cũng rất cần loại đan dược như thế này.

Nàng tự nhiên là biết hàng, thân thể vốn không nhúc nhích lại run run thật nhỏ, cố hết sức nói ra những lời đứt quãng:

- Tiểu... Tiểu Hoàn Đan, không đúng, có chút khác biệt, chẳng lẽ là Thái Hư Cửu Nguyên Tán, cũng không đúng rồi, đạo hữu này... Đan dược... Này cho ta phục dụng, ta sẽ có hồi báo.

- Tiên tử nói quá lời, cứu khốn phò nguy chính là bản sắc của ta.

Lâm Hiên nói nghiêm trang giống như mình chưa từng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tuy hiện tại Bách Hoa tiên tử không có so đo hắn hư tình giả ý như thế nào.

Với tầm mắt của nàng, nàng cũng biết đan dược này quý giá thế nào, tuy không thể giúp nàng hoàn hảo như ban đầu, nhưng chỉ cần có thể tạm thời giảm bớt thương thế và khôi phục một ít thần thông quay về động phủ của mình là tốt rồi.

Chỗ ấy có không ít linh đan diệu dược, còn có hảo hữu chí giao trợ giúp, tuy cũng trải qua một phen khốn khổ nhưng khẳng định có thể vượt qua một kiếp này.

Vốn đã bất lực, hôm nay lại cơ duyên xảo hợp trông thấy một ít hi vọng, nàng này làm sao có thể bỏ qua.

Giống như kẻ rơi xuống nước, cho dù là cọng rơm cũng phải nắm lấy.

Có lẽ ví dụ này không thỏa đáng, nhưng đạo lý không khác như vậy bao nhiêu.

Chuyện liên quan tới sinh tử, cho dù kiêu ngạo như Bách Hoa tiên tử cũng chẳng quan tâm rụt rè.

Cũng may Lâm Hiên là người cực kỳ thông minh, cố tình kết giao nàng, tự nhiên sẽ không mặc cả cái gì, lập tức đưa qua.

Thời điểm này hắn trợ giúp còn chiếu cố mặt mũi của nàng, trong nội tâm Bách Hoa tiên tử sẽ cảm kích, đến lúc đó hồi báo cũng vô cùng phong phú.

Từ khi Lâm Hiên bước vào con đường tu luyện đến bây giờ, hắn trải qua vô số gió tanh mưa máu, một ít đạo lý đối nhân xử thế hắn vẫn rõ ràng.

Quả nhiên nhìn thấy phản ứng của Lâm Hiên, Bách Hoa tiên tử vô cùng hài lòng, còn mang theo cảm kích.

Mà Lâm Hiên điểm nhẹ một chỉ về phía trước, theo động tác của hắn Phiêu Miểu Cửu Tiên Đan biến thành hào quang chậm rãi bay qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.