Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2739: Q.8 - Chương 2739: Huyền bí sống sót sau tai nạn




Cân nhắc lợi hại, lợi dụng lúc người ta gặp nguy cơ cũng không phải là đối sách hay, không chỉ không tìm được bảo vật gì, ngược lại có khả năng góp cả cái mạng nhỏ của mình vào.

Chuyện mua bán lỗ vốn Lâm Hiên không bao giờ làm.

Vậy làm sao bây giờ?

Hiện tại rời đi sao?

Nàng có thương thế nặng như vậy, chỉ cần mình không trêu chọc nàng, chắc chắn nàng cũng không gây tổn thương cho mình, bởi vì đây là chuyện hại người hại mình, Bách Hoa tiên tử sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Nhưng lựa chọn này Lâm Hiên vẫn không muốn.

Hắn đã không quản vất vả và bốc lên rất nhiều nguy hiểm tới đây mà không thu hoạch đượcc gì, tùy tiện đổi thành người khác cũng không cam lòng.

Rõ ràng nhìn thấy nhiều bảo vật như thế nhưng không thể đạt được cái gì, tư vị khó chịu như vậy không khác gì đi vào núi vàng nhưng lại về tay không.

Đáng giận!

Nội tâm Lâm Hiên không cam lòng.

Nhưng hiện tại mình có thể làm cái gì bây giờ?

Ý niệm xuất hiện trong đầu Lâm Hiên, mà hắn là người nhanh trí và biết tùy cơ ứng biến.

Hơi suy nghĩ một chút đã đứng ở góc độ khác suy nghĩ vấn đề.

Đã không thể lợi dụng người ta gặp khó khăn mà đoạt bảo, như vậy đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì sao?

Tình hình của Bách Hoa tiên tử hiện tại không xong tới cực điểm, hoàn toàn không thể động đậy, thương thế nặng như vậy cần cái gì?

Trong tình huống này chỉ cần mình hơi ra tay giúp đỡ, trong nội tâm của nàng có cảm kích hay không?

Đáp án không cần đi suy nghĩ cũng biết là có.

Kể từ đó chính mình có thể giao hảo với cường giả Độ Kiếp hậu kỳ.

Mà dưới tình huống bình thường, loại tồn tại đẳng cấp này mình muốn gặp cũng khó khăn, chớ đừng nói là có giao tình và hảo cảm.

Với tồn tại như nàng rất ít khi có giao tình với người khác, nhưng có thể kết giao thì lợi ích. vô cùng.

Hơn nữa đối phương cảm kích vô cùng có khả năng sẽ nhận được vô số chỗ tốt.

Tuy Bách Hoa tiên tử này chưa từng nói qua câu nào với Lâm Hiên, nhưng nàng thờ ơ lạnh nhạt và xử lý ân oán với Kim Nguyệt Chân Thiềm têế nào, Lâm Hiên cũng có chút nắm chắc với tính cách của nàng.

Hiển nhiên nàng là nhân vật cực kỳ kiêu ngạo.

Mà Tu tiên giả có tính cách này bởi vì tự cho rằng mình rất cao đều không muốn thiếu nợ nhân tình của ai, như vậy bảo vật cảm tạ mình cũng không phải chuyện đùa.

Tuy so sánh với giá trị túi trữ vật của nàng thì không đáng nhắc tới, nhưng đây là cách giúp Lâm Hiên có thể đạt được giá trị lớn nhất.

Người phải thấy đủ.

Ngoài ra Lâm Hiên đã không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.

Mà hôm nay thời gian cấp bách, hắn cần phải mau chóng đưa ra quyết định, vì vậy Lâm Hiên không hề do dự.

Hắn hóa thành hào quang màu xanh bay về phía Bách Hoa tiên tử đang chữa thương.

Cũng chỉ cách nàng trăm trượng mà thôi, dùng tốc độ của Lâm Hiên chỉ qua nháy mắt là tới.

Tuy nhiên hắn không dám mạo muội tiến tới gần, vào lúc hắn còn cách nàng mười trượng thì dừng lại.

Bỏ đá xuống giếng có nguy hiểm quá lớn, Lâm Hiên đã quyết định đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Tuy bản thân mình làm như vậy là đúng, đối phương lại không cho rằng là như thế, Lâm Hiên cũng không phải tu tiên giả có tính cách liều lĩnh, tự hỏi nếu tình cảnh của mình giống như Bách Hoa tiên tử, cho dù là người nào tiếp cận cũng phi thường cảnh giác.

Cho nên không thể lập tức bay tới gần, nếu không sẽ làm đối phương hiểu lầm thì biến khéo thành vụng.

Chuyện ngu như thế Lâm Hiên sẽ không làm.

Cho nên nhiệm vụ thiết yếu là phải cho đối phương nhìn thấy thành ý của bản thân, nếu mình có chút ác ý nào thì nàng sẽ không nhận trợ giúp của mình.

Lâm Hiên cẩn thận như vậy là không sai, bởi vì cho dù hắn cách Bách Hoa tiên tử còn mười trượng đã dừng lại, nhưng trong mắt của nàng vẫn mang theo cảnh giác rất đậm.

Cho dù nàng không thể động đậy nhưng trên ngón tay có hào quang lóe lên.

Rất cố hết sức nhưng lại ẩn chứa uy năng vô cùng.

Nếu hóa thành kiếm khí thì mình có thể tiếp được hay không cũng chẳng có nửa phần nắm chắc.

Nội tâm Lâm Hiên may mắn không thôi, may mắn bản thân mình vừa rồi không có mạo hiểm đánh bạc, cũng không có ngu xuẩn đi làm chuyện ném đá xuống giếng, nếu không giờ phút này hắn đã biến thành thi thể.

Đại năng Độ Kiếp kỳ quả nhiên không phải chuyện đùa, trong tình huống như thế này vẫn có được năng lực bảo vệ chính mình.

- Tiên tử không nên hiểu lầm, tại hạ không có ác ý, ta tới trợ giúp ngươi.

Khẩu khí Lâm Hiên vô cùng nhu hòa, loại tình huống này phải bỏ băn khoăn của đối phương.

Nhưng mà nàng vẫn không nhúc nhích nằm nguyên tại chỗ, cũng không có ý trả lời câu nào.

Rốt cuộc là không thể nói hay là phát ra lời nói cũng cố gắng hết sức thì Lâm Hiên không biết được, không thể trừ bỏ cảnh giác của đối phương thì hắn cũng chẳng có quả ngon để ăn.

Chuyện này cũng không kỳ lạ, đội lại là mình trong loại tình huống này đột nhiên có kẻ tới gần, bởi vì một câu nói của đối phương mà tin tưởng thì quá ngu xuẩn rồi.

Muốn nàng tin tưởng chính mình thì mình phải xuất ra thành ý thực chất.

Lâm Hiên hiểu rõ tình huống này.

Cho nên trên mặt hắn không có bất kỳ cảm giác ngoài ý muốn, trên mặt vẫn tươi cười ầm áp.

- Tiên tử không cần khẩn trương, cũng không nên gấp gáp, vãn bối thật sự không có ác ý, tại hạ bội phục tiên tử không thôi, ở đây có một viên linh dược, có trợ giúp với tình huống tiên tử hôm nay.

Lâm Hiên vừa nói xong thì cẩn thận vươn tay ra, cố ý thả chậm động tác của mình, như vậy đối phương có thể nhìn thấy rõ ràng, tránh cho nàng hiểu lầm là mình muốn lấy pháp bảo ra.

Ánh mắt Bách Hoa tiên nhìn lên nguời Lâm Hiên, nàng vẫn không có tỏ vẻ gì nhưng hào quang trên tay cũng chỉ ngưng mà không tiêu tán, không có làm ra hành động kế tiếp.

Cục diện duy trì như vậy làm Lâm Hiên thỏa mãn.

Chỉ thấy hắn vươn tay ra vỗ bên hông, linh mang lóe lên và một hộp ngọc xuất hiện.

Nó chỉ lớn bằng nửa bàn tay nhưng vô cùng tinh xảo xinh đẹp.

Mặt ngoài còn dám một tấm phù lục cấm chế, hiển nhiên là ngăn cản linh khí tiết ra ngoài.

Nàng vẫn lặng lẽ quan sát, nhưng mà trong ánh mắt vẫn mang theo một tia hi vọng.

Tuy một tia hi vọng này biến mất nhanh chóng nhưng trong nội tâm Bách Hoa tiên tử cười khổ không thôi.

Thương thế của nàng thế nào thì nàng rõ ràng nhất, không phải linh đan diệu dược có thể trị hết.

Cho dù thiếu niên trước mắt không có ác ý, thật sự chỉ muốn trợ giúp mình, nhưng mà hắn chỉ là tu tiên giả Phân Thần kỳ mà thôi, có thể xuất ra bảo vật gì đáng giá?

Mình bị tổn thương là do bổn nguyên Kim Nguyệt Chân Thiềm nổ tung tạo thành.

Đáng giận đều là mình quá sơ ý.

Không nghĩ tới con cóc chết tiệt kia lại hung ác như vậy.

Ngay cả thân thể bổn nguyên cũng dám nổ.

Vào lúc đó Bách Hoa tiên tử cho rằng mình sẽ vẫn lạc.

Trong loại tình huống này cho dù là có lĩnh vực cũng không dùng được, bổn nguyên Chân Linh là thứ còn đáng sợ hơn cả pháp tắc thiên địa, một khi đối phương trả giá bất cứ giá nào thì lĩnh vực cũng không có tác dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.