Trong huyết hoa đầy trời, một Nguyên Anh xuất hiện trước mặt. Trên mặt nó tràn đầy vẻ hoảng sợ, hai tay hắn nắm chặt như muốn thi triển thuấn di đào thoát.
Đáng tiếc Lâm Hiên đã xuất thủ thì nào chút lưu tình. Cũng không thấy hắn có động tác gì mà không gian chung quanh Nguyên Anh như ngưng kết lại. Thuấn di tức khắc bị phá. Lâm Hiên bấm tay bắn ra một tia ánh sáng vào mi tâm Nguyên anh.
"Không…"
Thanh âm Nguyên Anh tràn ngập kinh sợ, cảm giác toàn thân không chút pháp lực.
"Ngươi... rốt cuộc ngươi muốn …muốn làm gì?"
Bị sanh cầm khiến Nguyên Anh hoảng loạn nhưng Lâm Hiên nào có tâm tình dông dài. Lấy ra một cái hộp ngọc đem nó nhét vào sau đó dán lên mấy đạo cấm chế phù.
Nguyên Anh của tu sĩ hậu kỳ đại bổ đối với Thú Hồn Phiên, Lâm Hiên sẽ không lãng phí.
Quá trình diệt sát địch nhân nói thì dài nhưng chỉ trong nháy mắt. Lâm Hiên chậm rãi bay qua chỗ mấy người Thông Vũ đang tụ lại.
"Đa tạ tiền bối tương trợ, ân tình này vãn bối nhất định khắc trong tâm khảm." Lão phụ cùng lão tăng gấp gáp khom mình hành lễ.
Tuy rằng đã cứu hai người nhưng các lão quái vật tính cách vô cùng cổ quái, có trời mới biết bọn họ có mục đích gì.
Giơ tay nhấc chân diệt sát tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, nếu muốn bất lợi với bọn họ thì chẳng phải giống như thái rau hay sao.
Thấy đồng bạn hành lễ, Thông Vũ chân nhân không khỏi do dự.
Thiếu niên tiền bối trước mắt, bất luận ngũ quan tướng mạo hay là cử chỉ động tác giống Lâm Hiên như đúc.
Nhưng chênh lệch cảnh giới khiến lão không khỏi suy nghĩ. Với kiến quang uyên bác Thông Vũ mà còn chưa từng nghe nói, có tu tiên giả nghịch thiên đến độ trong ba trăm năm từ Ngưng đan kỳ tu đến Ly hợp kỳ.
Càng nghĩ vẻ mặt Thông Vũ chân nhân trên càng trở nên phức tạp.
Lâm Hiên sao không cảm nhận được đối phương đang nghĩ cái gì. Hắn khẽ thở ra, mặc kệ như thế nào Thông Vũ chân nhân vẫn là sư tôn của hắn.
"Sư tôn."
Lâm Hiên mở miệng khiến Thông Vũ chân nhân kinh ngạc ra mặt. Lão vốn đang chuẩn bị dùng lễ với bậc tiền bối.
Nghe vậy hai tu tiên giả bên cạnh càng trợn mắt há mồm.
Đối phương kêu Thông Vũ chân nhân là gì...
Sư tôn?
Vân Châu tuy Thánh địa tu luyện, tu sĩ Nguyên Anh số lượng cũng không ít.
Còn tồn tại Ly hợp kỳ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu không phải hơn trăm năm trước Vạn Phật Tông xung đột cùng Thiên Nhai Hải Các thì trong mắt đại đa số tu sĩ, lão quái vật Ly hợp kỳ chỉ là truyền thuyết.
Thông Vũ chân nhân tư chất là không kém, nhưng có lão quái vật Ly hợp kỳ bái lão làm sư tôn nghe thì đúng là người si nói mộng.
Thông Vũ chân nhân nghẹn họng trân trối, tuy rằng nắm chắc nhưng vẫn chưa dám tùy tiện mở miệng.
Khi xưa Lâm Hiên đầu nhập Linh Dược Sơn chỉ là một tiểu tán tu, hôm nay lại trở thành cao thủ Ly hợp kỳ.
Cho dù là câu sỹ biệt tam nhật cũng không thể miêu tả cho sự thay đổi khủng khiếp đến dường này.
Lâm Hiên lắc đầu, thanh âm ôn hòa mở miệng:
"Sư tôn, chính là ta. Từ biệt ở U Châu đã có ba trăm năm, người vẫn khỏe chứ? Từ sư bá thế nào rồi?"
"Ngươi... Ngươi thật sự là Lâm Hiên?"
Thông Vũ chân nhân cố nén sự kinh ngạc. Tuy nói thiên hạ to lớn việc gì cũng có nhưng lúc này lão không thể hiểu nổi, tỉnh tỉnh mê mê giống như là nằm mộng.
"Không sai, là ta." Thanh âm Lâm Hiên vẫn ôn hòa truyền vào tai.
Thông Vũ chân nhân nuốt một ngụm nước miếng, vẻ kinh ngạc dần biến mất mà thay bằng nụ cười khổ:
"Hơn mười năm Từ sư huynh đã tọa hóa, Hiên nhi... Không, Lâm tiền bối, tuy rằng ngươi từng bái ta làm thầy, nhưng bình tâm mà nói thì ta chưa có dạy ngươi cái gì hữu dụng. Hôm nay thế sự đổi dời. Ngươi đã tiến giai Ly Hợp Kỳ, duyên phận sư đồ chúng ta cũng chỉ đến đây mà thôi, sau này không nên xưng hô vậy nữa."
Thông Vũ chân nhân không hổ là lão hồ ly.
Muốn khoái hoạt tại Tu Tiên giới phải hiểu được đạo lý tiến thoái. Năm đó tuy hai người có duyên sư đồ nhưng tình nghĩa cũng không sâu. Hiện Lâm Hiên đã là tu sĩ Ly hợp kỳ, lão vẫn dùng danh nghĩa trưởng bối thì sẽ khiến hắn không được thoải mái.
Quy củ thực dụng nhất của Tu Tiên giới trăm vạn năm qua là xem trọng thực lực, một khi tu vị đồ đệ vượt qua sư phụ thì quan hệ tự nhiên giải trừ. Chỉ có điều chuyện này rất ít phát sinh.
"Được rồi." Lâm Hiên gật đầu, trên mặt không lộ buồn vui:
"Đạo hữu nói như vậy Lâm mỗ cũng không miễn cưỡng, ngươi cũng đừng gọi ta là tiền bối. Hai ta cũng từng có duyên sư đồ, hôm nay có thể ngang hàng đàm đạo."
"Đạo hữu đã có ý như vậy, tại hạ đương nhiên nghe theo." Thông Vũ vuốt vuốt chòm râu, trên mặt vẫn hàm chứa vẻ cung kính.
Còn hai tu tiên giả kia đương nhiên cung kính im lặng đứng một bên, không dám lộ ra cái gì bất mãn.
Hai người vô cùng kinh hãi. Họn họ cùng Thông Vũ tương giao hơn trăm năm nhưng nằm mơ cũng không thể tưởng được lão lại có ái đồ thần thông quảng đại như vậy.
Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua từng người bọn họ, cuối cùng dừng lại trên vị sư tôn danh nghĩa ngày xưa, thần sắc âm trầm khẽ nhíu mày.
"Lâm huynh, có chuyện gì sao? " Thông Vũ chân nhân ngạc nhiên, trên mặt không khỏi hiện lên vài phần khó hiểu.
"Trên người đạo hữu đang ẩn chứa kỳ độc. Chẳng lẽ chính ngươi cũng không biết mình trúng độc hay sao? " Thanh âm Lâm Hiên thản nhiên truyền vào nhưng ba người Thông Vũ quá sợ hãi, sau đó lại lộ ra vẻ mặt vui sướng tột cùng.
"Tuệ nhãn của tiền bối quả nhiên như sáng sao, không chỉ là Thông Vũ chân nhân mà lão tăng cùng Long nữ đạo hữu này trên thân đều có kỳ độc, nếu không thì sao phải vào Tu La Môn này" Thanh âm có chút trầm thấp truyền vào tai, lão tăng bên cạnh không nhịn được mở miệng. Lão cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Hiên. Hai con mắt khép hờ ẩn chứa sắc thái hi vọng.
Ồ! Nghe lão đạo nói Lâm Hiên giương tay lên vuốt cằm khẽ nói: "Rốt cuộc sự tình như thế nào. Còn thỉnh giáo đạo hữu"
"Tiền bối quá khách khí. Thỉnh giáo không dám nhận, đây chỉ là ba người chúng ta trải qua một đoạn mạo hiểm. Nếu người cảm thấy hứng thú thì chúng ta tìm nơi khác, chỗ này không phải nơi đàm luận"
Lâm Hiên gật đầu, lão tăng nói không sai. Bọn họ hiện ở giữa đường lên núi. Nói không chừng sẽ có tu sĩ khác đến đây bất kỳ lúc nào. Lâm Hiên tuy là Ly hợp kỳ nhưng trong Tu La Môn này cao thủ rất nhiều. Hắn cũng không muốn có thêm phiền toái.
"Một khi đã như vậy chúng ta tìm nơi khác. Quả thật Lâm mỗ cảm thấy có phần hứng thú đối với sự tình xảy ra trên người các ngươi "
Lâm Hiên nói xong, cả người nổi lên thanh quang hướng về phía một khu rừng rậm bên trái bay vào.
Ba người nhìn nhau rồi vội vàng bay theo.
Thời gian chừng một tuần trà, bọn họ đã tìm được thạch động nằm ở nơi khuất nẻo.
Lâm Hiên dẫn đầu bay vào, ba người lần lượt vào theo. Tại cửa hang hắn bày ra một tầng huyễn thuật đơn giản. Chỉ cần tu sĩ không cố ý phát ra thần thức tìm kiếm thì khó có thể phát hiện được.
"Được rồi ba vị. Những chuyện các ngươi trải qua, có thể từ từ mà nói."
Lâm Hiên vốn không phải kẻ nhiều chuyện nhưng sự tình này có chút huyền bí khiến trong lòng hiếu kỳ. Biết đâu lại có thông tin hữu ích mà hắn đang cần chăng?
"A Di Đà Phật, Thông Vũ đạo hữu. Việc này để đạo hữu bắt đầu nói vậy." Hòa thượng cùng lão phụ nhìn nhau, do dự một chút cũng mở miệng.
"Được."
Thông Vũ không từ chối, ba người vẫn chưa thương lượng nhưng vô hình trung đã phối hợp ăn ý.
"Lâm đạo hữu, chuyện là thế này." Thông Vũ chân nhân thở dài. Trên mặt hiện vẻ phần đau thương:
"Chắc ngươi cũng rõ Linh Dược Sơn đã trải qua một loạt biến cố khó khăn, hôm nay cũng có chút danh tiếng. Ở Vân Châu này Nguyên Anh tu sĩ rất nhiều nên lão phu cũng quen biết vài vị tri giao.
Trong đó tình nghĩa sâu nhất là nhị vị đạo hữu cùng đồng hành với ta. Chính là Minh Chung đại sư cùng Long đạo hữu này"
Lâm Hiên gật đầu, không ngắt lời mà chờ Thông vũ nói tiếp:
"Chừng hơn mười năm trước, Long đạo hữu đột nhiên đến Linh Dược Sơn bái phỏng, nói rằng trong tay có một tấm Tàng bảo đồ."
"Tàng bảo đồ?" Lâm Hiên khẽ nhướng mày, mơ hồ đoán được vài phần.
"Ai. Đều là lỗi của lão thân, nếu không phải ta cầm cái gọi là Tàng bảo đồ đến gặp Từ đạo hữu thì hắn cũng sẽ không trúng kịch độc mà tọa hóa. Càng làm hại các vị đạo hữu tổn thất mất nhiều năm thọ nguyên."
"Cái gì?" Lời không đầu không đuôi của lão phụ chen vào khiến Lâm Hiên nhất thời rúng động. Cái gì mà trúng độc? Cái gì mà mất nhiều năm thọ nguyên? Chẳng lẽ hắn đoán sai, bọn họ không phải trúng loại độc mà hắn đang nghĩ?
Mặc dù lòng đầy nghi hoặc nhưng Lâm Hiên không mở miệng.
Giống như băng trên Tuyết Sơn tuyệt đỉnh sẽ không bao giờ tan. Khí độ này sao có thể mất được?
"Long phu nhân cũng không cần tự trách, việc này cũng không phải lỗi tại đạo hữu."
Thông Vũ thở dài sau đó tiếp tục nói: "Tàng bảo đồ kia là nơi khó rất tìm thấy. Dường như là Lăng mộ của một cổ tu sĩ"
"Lăng mộ?"
Lâm Hiên cảm thấy có chút kỳ quái. Tu tiên giả có thể đằng vân giá vũ, sớm siêu thoát thế tục, đối diện với tử vong thì không như phàm nhân. Thường là khi tọa hóa thì ở luôn trong động phủ, căn bản không nhàm chán đi tu kiến phần mộ cho mình, việc đó đối với bọn họ là vô cùng ngu xuẩn.
Người chết chỉ như đèn cạn dầu. Cát bụi trở về cát bụi. Có chỗ táng thân hay không đâu có gì trọng yếu?
Xem ra vị thượng cổ tu tiên giả kia thật đúng là một kẻ đặc biệt. Không biết bên trong lăng mộ của hắn có gì khiến người vui mừng hay kinh ngạc đây?
Lâm Hiên lại nghe đối phương nói tiếp.
"Lúc ấy lão phu vô cùng kinh ngạc nhưng theo tàng bảo đồ này. Bên trong chưa không ít bảo vật khiến người động tâm. Chúng ta gồm bốn người. Ta, Từ sư huynh, Long phu nhân và Minh Chung đại sư cùng đi tầm bảo. Tuy trong cổ mộ đầy rẫy cơ quan cấm chế nhưng do chuẩn bị kỹ lưỡng nên dọc đường không có gặp khó khăn gì lớn. Qua mấy ngày rốt cục chúng ta đã tới trung tâm lăng mộ." Nói đến đây thanh âm Thông Vũ chân nhân trở nên trầm thấp, mang theo vài phần sợ hãi. Lần tầm bảo mười năm trước khiến lão ghi tận trong xương cốt.
"Vô sâu trung tâm lăng mộ, sau một hồi tìm kiếm chúng ta phát hiện có rất nhiều bảo vật. Thu hoạch vô cùng phong phú khiến lão phu rất mừng rỡ. Đáng tiếc lòng tham không đáy" Nói tới đây trên mặt Thông Vũ chân nhân lộ vẻ cười khổ. Vẻ mặt lão tăng cùng lão phụ cũng không mấy khác biệt, vì chuyện này mà bọn họ đã hối hận vô cùng.
"Chắc hẳn các người mở nắp quan tài trong lăng mộ kia phải không?" Lâm Hiên khẽ nhướng mày hỏi.
"Tiền bối nói không sai." Trên mặt lão phụ tràn đầy tự trách: "Là ta đề nghị trước, chư vị đạo hữu đều đồng ý. Cuối cùng Từ đạo hữu động thủ mở nắp quan tài, có điều bên trong lại không có di hài mà là một đám ma trùng"
"Ma trùng?"
"Không sai. Hình dáng nó vô cùng kỳ lạ, kích thước cỡ chừng nắm tay, tương tự như Mật Phong. Toàn thân sặc sỡ hoa văn màu tím hồng ..."
Nghe đến đây Nguyệt Nhi ở trong Thiên cơ phủ không nhịn được kinh hô: "Thiếu gia. Đó không phải là Ngọc La Phong sao? "
"Ừm. Ta cũng nghĩ thế. Nguyệt Nhi, tiếp tục nghe bọn họ nói đã"
"Vâng" Nguyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
"Ma trùng này ta từng gặp qua, tên là Ngọc La Phong. Chính là một loại man hoang kỳ trùng hàm chứa kịch độc. Nhưng kích cỡ bằng nắm tay hài nhi chẳng qua là ấu trùng thôi. Cũng không khó đối phó." Lâm Hiên điềm nhiên nói, lời này nửa thật nửa giả.
"Tiền bối biết ma trùng này sao?" Trên mặt lão phụ lộ ra vẻ vui mừng nhưng rất nhanh lại tỏ ra lo lắng: "Tiền bối thần thông quảng đại không sợ ma trùng nho nhỏ này, nhưng chúng ta thì không có khả năng ứng phó"
"Không hẳn, đương nhiên Nguyên Anh kỳ tu tiên giả có thể đối phó ấu trùng Ngọc La Phong" Trên mặt Lâm Hiên lộ không đồng tình. Hắn nuôi dưỡng Ngọc La Phong đã nhiều năm, hiểu rõ tập tính của chúng như lòng bàn tay.
"Lâm đạo hữu nói không sai, mặc dù có hơn ngàn con Ngọc La Phong từ cổ quan tài bay ra nhưng chúng ta dư sức ứng phó. Chỉ có điều Từ sư huynh...Trong bầy gần hơn ngàn con có một con to như đầu hài nhi."
"To như đầu hài nhi?”
Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, trong Ngự Linh Tâm Đắc không có phương pháp thúc dục Ngọc La Phong trưởng thành nhưng có nói tới một số tâm đắc.
Hình thể Ngọc La Phong cỡ chừng nửa tấc tuy chưa trưởng thành nhưng uy lực bất phàm, nghe nói độc tố đã xảy ra biến dị.
Đáng tiếc lợi hại tới độ nào, độc tố biến thành cái gì thì trong Ngự Linh Tâm Đắc không đề cập đến. Lâm Hiên nuôi ma trùng này số lượng hơn vạn con nhưng chưa có con nào lớn như thế.
Lần này coi như là mở rộng kiến thức.
"Đạo hữu nói chỉ có một con Ngọc La Phong mà các ngươi không địch lại hay sao?”
Lâm Hiên có điểm không tin nói. Hắn sớm đã bất mãn đối với uy lực của Ngọc La Phong, chưa nói đến Yêu điệp mà Nguyệt Nhi mới vừa thu được. Chỉ cần so với Thiên Ma Tàm của Bách Trùng chân nhân đã kém xa không kịp.
Khi đối đầu với cao thủ thì căn bản không chút tác dụng nhưng bỏ chúng thì thật là tiếc nuối. Lâm Hiên nuôi dưỡng lâu như vậy cũng có chút cảm tình.
Tuy giữ lại nhưng hắn cảm thấy chúng không xứng bài danh trên Nhân Giới linh trùng bảng, có thể nói chỉ là hư danh.
Đám ấu trùng Ngọc La Phong tuy cả vạn nhưng chỉ đối phó được cảnh giới Ngưng Đan Kỳ. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ căn bản không để vào mắt. Chẳng lẽ chỉ một con ma trùng cỡ đầu hài nhi lại lợi hại đến thế sao?