Bách Luyện Thành Tiên

Chương 487: Q.5 - Chương 487: Thời gian chi độc




Lâm Hiên đang kinh ngạc mà trên mặt ba Nguyên Anh kỳ tu tiên giả tràn đầy sợ hãi. Thông Vũ chân nhân gật đầu, thân thể lại khẽ run rẩy.

Một lần trải qua như là ác mộng mười năm.

"Thạch quan vừa mở thì đàn ma trùng liền vù vù bay ra. Từ sư huynh ở bên cạnh thạch mộ muốn tránh cũng không được, bị ma phong to nửa tấc công kích, thân trong kịch độc.. ".

" Mấy người chúng ta vội đem pháp bảo tế ra, diệt trừ hết những Ngọc La phong cỡ nắm tay. Chỉ có con ma phong to nửa tấc kia thì đúng là đao thương bất nhập. Bất luận bảo vật hay là ngũ hành pháp thuật công kích đều không chút tác dụng."

Lâm Hiên nghe đến đó trong đôi mắt ẩn hiện vẻ vui mừng, trong Ngự Linh Tâm Đắc chưa từng đề cập qua điểm này.

"Sau này như thế nào?" Chân mày hắn vừa động mở miệng.

"Ba người chúng ta liên thủ nhưng vẫn bị độc châm xâm nhập. May là không vào bộ vị yếu hại nếu không đã ngã xuống. Chúng ta đành mang theo Từ sư huynh, hao hết sức chín trâu hai hổ, mới chạy thoát ra từ thượng cổ lăng mộ"

"Thì ra là thế." Lâm Hiên gật đầu, ánh mắt đảo qua trên mặt Thông Vũ: "Nếu Lâm mỗ không nhớ lầm thì thọ nguyên Từ sư bá còn hơn trăm năm, ngã xuống là do độc thương không thể chữa trị sao?"

"Có thể nói như vậy nhưng tình cảnh có chút khác với đạo hữu tưởng tượng, kia là. . ."

"Độc làm sao vậy?" Trong lòng Lâm Hiên càng lộ vẻ hứng thú về Ngọc La Phong.

"A Di Đà Phật, độc của ma phong tuy không trí mạng nhưng không ngờ lại khiến thọ nguyên rút ngắn xuống. Ba người chúng ta trơ mắt nhìn Từ sư huynh ôm hận mà tọa hóa." Thanh âm khàn khàn truyền vào tai, Lão hòa thượng không nhịn được mở miệng.

"Thọ nguyên hao tổn, đại sư nói. . ." Lâm Hiên nghe mà không khỏi biến sắc.

"Không sai, độc này khiến thân thể tu sĩ nhanh chóng bị lão hóa. Từ đạo hữu trở về không lâu, ngắn ngủi mấy ngày thì như đã trải qua hàng trăm năm, thọ nguyên hao tận cuối cùng tọa hóa."

Lâm Hiên nghe xong im lặng không nói. Độc này có thể trong thời gian ngắn khiến người già đi thì đáng sợ vô cùng. Trên mặt hắn lại lộ vẻ khó hiểu: " Không phải đạo hữu nói, mấy người các ngươi cũng thân trong kịch độc, vì sao..."

"Mấy người vãn bối là bởi vì may mắn. Ngọc La Phong kia khi công kích Từ đạo hữu đã phun ra tuyệt đại bộ phận độc tố, mấy người chúng ta chẳng qua chỉ trúng dư độc." Lão phụ thì thào nói.

"Thì ra là thế."

Lâm Hiên kinh ngạc nhưng không khỏi vui mừng, không ngờ Ngọc La Phong trưởng thành có thể lợi hại đến như thế.

Thời gian chi độc! Có thể khiến thọ nguyên tu sĩ nhanh chóng giảm đi, độc tố thật khiến bất cứ ai cũng phải kinh hãi.

"Các vị đạo hữu vào Tu La Môn là vì..." Ánh mắt Lâm Hiên lóe ra, trầm ngâm mở miệng.

"Tuy chúng ta may mắn hơn Từ sư huynh nhưng chút dư độc cũng khiến thọ nguyên trôi nhanh gấp hai lần bình thường."

"Gấp hai?" Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, như vậy chẳng phải khiến người trúng độc như đứng trên đống lửa, ngồi đống than sao!

"Ba người chúng ta thọ nguyên còn không nhiều, tiếp tục như vậy sẽ tọa hóa ngã xuống. May là lão phu có chút am hiểu đan đạo thuật. Mười năm tìm đọc không biết bao nhiêu điển tịch. Rốt cục nghiên cứu ra một loại đan dược có thể giải độc này. Có điều những nguyên liệu khác đều đã đủ, mà một chủ dược vị thì không thể tìm thấy..."

"A, là dược vị gì?" Lâm Hiên bất động thanh sắc mở miệng.

"Tử Giác Thảo mười vạn năm." Thông Vũ chân nhân cười khổ nói: "Chắc Lâm huynh cũng rõ. Tử Giác Thảo không có bao nhiêu giá trị nhưng đã ngoài vạn năm thì ở Nhân giới đã tuyệt tích...

Ngoại trừ vật này, chúng ta thực tìm không ra đan phương khác để giải trừ kịch độc. Vừa lúc Tu La Môn mở ra, chúng ta chỉ có thể mạo hiểm vào đây thử thời vận"

Thông Vũ chân nhân nói tới đây thì thở dài. Lão sao không biết trong Tu La Môn nguy hiểm tới cỡ nào. Nhưng so với ngồi chờ chết thì vào đây vẫn còn chút hy vọng.

"Thì ra là thế, chẳng qua đạo hữu không cần lo lắng, vật khác thì không nói. Riêng Tử Giác Thảo thì tại hạ xảo hợp thu được một gốc."

Lời hắn còn chưa dứt thì ba người mắt sáng lên liếc nhau, xác định không nghe nhầm thì trên mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên.

"Lâm huynh, thật sự ngươi có Tử Giác Thảo ngoài mười vạn năm sao!" Thông Vũ chân nhân nuốt một ngụm nước miếng, mở miệng một cách khó khăn.

Thân là Linh Dược Sơn chi chủ, tự nhiên hiểu tường tận đối với các loại linh vật. Linh thảo mười vạn năm tuyệt đối là vật nghịch thiên. Dù là lão quái vật Ly Hợp Kỳ cũng không thể nói có là có.

Nghe đối phương nghi ngờ nhưng Lâm Hiên không tức giận. Hắn duỗi tay vỗ tại bên hông, một cây linh thảo hình dáng kỳ lạ bay ra trước mặt ba người.

Nó dài khoảng hơn tấc, tản ra hương khí nồng đặc. Không chỉ lá hoa mà cả rễ cũng biến thành màu tím đậm, hiển nhiên là thể trưởng thành tốt nhất.

"Linh thảo này … ít nhất là cũng ngoài hai mươi vạn năm?"

Thông Vũ chân nhân vô cùng hoảng sợ, cơ hồ nghĩ là mình đã nhìn lầm. Tử Giác Thảo mười vạn năm đã tuyệt tích tại Nhân giới. Linh vật hai mươi vạn năm sao có thể đến tay Lâm Hiên?

Song với tâm cơ thâm trầm, Thông Vũ rất nhanh tỉnh ngộ.

Quản nhiều như vậy làm gì? Truy tìm căn nguyên chẳng chút lợi ích, mấu chốt là linh thảo tha thiết mơ ước đã xuất hiện trước mặt.

Bọn họ tiến vào Tu La Môn chẳng qua trông chờ vào vận khí, hiện có cơ hội thiên lão ban cho lý nào lại bỏ qua.

Mặc dù với lòng dạ của Thông Vũ chân nhân, thời khắc này trên mặt tràn đầy vẻ không yên. Dù sao vật này để giải độc, lão sao không lo lắng cho được.

"Lâm huynh, ta biết ngươi đã tiến giai Ly Hợp, tài vật trên người ba chúng ta mười phần là không hợp pháp nhãn của ngươi, chẳng qua …"

Thông Vũ chân nhân ngập ngừng mở miệng, nhưng lời còn chưa dứt thì Lâm Hiên cắt ngang:

"Đạo hữu không cần nói lời này. Thập niên tu đắc thuyền độ, bách niên tu đắc cộng chẩm niên (1). Hai ta coi như có một đoạn tiền duyên, hôm nay từ biệt nào biết còn cơ hội gặp lại. Sư tôn, để Lâm mỗ gọi người một lần cuối. Tử Giác thảo này xem như một chút tâm ý của đồ nhi, đa tạ khi xưa người đã chiếu cố tới Hiên nhi tại U Châu…"

Ngữ khí Lâm Hiên hết sức thành khẩn khiến Thông Vũ cùng hai tu tiên giả kinh ngạc, đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau.

Thật lâu sau Thông Vũ mới nuốt một ngụm nước miếng: "Ý của đạo hữu là đem Tử Giác Thảo này tặng cho ta? "

Tử Giác Thảo hai mươi vạn năm là vật cực kỳ trân quý đối với tu tiên giả Ly Hợp Kỳ.

Không ngờ Lâm Hiên tặng cho lão. Năm đó lão thu Lâm Hiên vào môn phái là nhìn trúng Khổ Linh Căn của hắn. Mặc dù không có ác ý nhưng quả thật cũng có chút tâm tư.

Với sự thông minh của Lâm Hiên tất nhiên là hiểu rõ, nói trắng ra tình sư đồ năm đó bất quá là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Không ngờ hiện tại hắn vẫn kêu lão một tiếng sư phụ, hơn nữa còn tặng bảo vật cỡ như Tử Giác Thảo.

Thông vũ chân nhân từng trải qua nhiều phong vũ, có thể nói là một lão hồ ly nhưng lúc này không khỏi cảm động, lòng người cũng không phải là gỗ đá.

"Đa … Đa tạ …"

Lão chỉ thốt ra vài từ đơn giản, lại khiến người cảm thấy chân thật.

"Không cần phải nói những lời như thế. Vừa rồi ta đã nói qua, cái này là chút tâm ý của đồ nhi. Mặt khác, ta còn muốn khuyên sư tôn một câu …"

"Đạo hữu, mời nói …"

"Linh thảo đã đến tay, ba vị không nên lưu lại Tu La Môn nữa. Tu vị Nguyên Anh tuy không thấp nhưng chỗ này vô cùng hiểm nguy, vì bảo vật mà bỏ mạng nhỏ của mình thật không đáng…”

"Đạ tạ lời của đạo hữu, kỳ thật dù ngươi không nói lão hủ cũng chuẩn bị tìm chỗ bí ẩn, lặng lặng đợi Tu La Môn chấm dứt sau đó tự truyền tống ra ngoài …"

Thanh âm Thông Vũ chân nhân đầy vẻ thành khẩn, lời này không phải hoa ngôn mà là ý định thật sự. Ba người liên thủ còn đánh không lại một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, nếu gặp phải tu sĩ cao cấp hoặc cấm chế thì chẳng phải chỉ thúc thủ chịu chết sao.

"Có ai lại không tham vọng xa vời linh dược pháp bảo, bất quá phải có mạng mới hưởng được"

"Ừm, sư tôn nghĩ được như vậy thì ta đã an tâm, đồ nhi còn một yêu cầu quá đáng"

"Lâm huynh cứ việc nói, chỉ cần tại hạ có thể làm được tuyệt không chối từ … "Thông Vũ chân nhân hào khí vạn trượng nói.

"Kỳ thật cũng không có gì, hy vọng sư tôn đem đan phương giải độc của Ngọc La Phong phục chế lại cho ta, tại hạ vô cùng cảm kích …"

"Đây chỉ là việc nhỏ, hoàn toàn không vấn đề …"

Còn tưởng Lâm Hiên đưa ra nan đề gì, Thông Vũ chân nhân nhẹ nhàng thở ra. Lão duỗi tay vỗ bên hông, một cái ngọc đồng giản xanh biếc xuất hiện trước mặt.

Thông Vũ chân nhân đem thần thức chìm vào bên trong. Một lát sau ngẩng đầu thì cung kính đưa qua.

Lâm Hiên duỗi tay tiếp nhận rồi đem thu vào lòng.

"Đa tạ sư tôn, bảo trọng cho tốt, tại hạ cáo từ …"

Lời còn chưa dứt thì toàn thân hắn đã lóe lên thanh quang bay vút về xa xa, chỉ còn lại ba người đứng đó.

Thật lâu sau hòa thượng cùng lão phụ đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Tuy rằng Lâm Hiên đã đem toàn bộ linh áp thu liễm nhưng tiếp xúc gần với Ly Hợp Kỳ tu tiên giả như vậy, bọn họ ít nhiều hít thở không thông.

Hai người không dám thở mạnh giống như là ếch bị độc xà nhìn thẳng vậy. Đây vốn là phả xạ tự nhiên của tu sĩ cấp thấp khi đối mặt với tu sĩ cấp cao.

"Thông Vũ đạo hữu, vị Lâm … Lâm tiền bối này ngày xưa thật là đồ đệ của ngươi… ?"

Hai người chính mắt trong thấy một màn vừa rồi nhưng lão phụ cảm giác khó tin, không nhịn được mở miệng.

"Không sai, vừa rồi Long phu nhân cũng đã thấy, chỉ có điều Lâm Hiên hiện đã tiến giai đến Ly Hợp, ta làm gì còn tư cách làm sư phụ của hắn. "

Thông Vũ chân nhân tự giễu, giờ khắc này tâm tình của lão khá phức tạp. Lâm Hiên xuất thủ tương trợ khiến lão vô cùng cảm kích, nhưng đồ nhi ngày xưa lại trở thành tiền bối thì khó tránh khỏi có chút hâm mộ cùng ghen tị.

Đây không xét lòng dạ rộng lượng hay không mà chỉ là nhân tính bình thường.

"Lâm Hiên, Lâm Hiên …" Lão tăng khẽ cau mày thì thào.

"Minh Chung đại sư, ngươi sao vậy, hay là phát hiện có gì không ổn?"Thông Vũ chân nhân sửng sốt, có điểm ngoài ý muốn mở miệng.

Mà vị áo trắng lão phụ kia cũng có bộ dáng không khác biệt.

"Hai vị có cảm thấy cái tên Lâm Hiên rất quen thuộc hay không?" Hòa thượng nói ra một câu ngoài dự đoán của hai người.

"Quen?"

Thông Vũ chân nhân tâm cơ linh hoạt nhưng nhất thời cũng mơ hồ, ngược lại trên mặt lão phụ lộ vẻ suy nghĩ.

"Long phu nhân, ngươi muốn nói… ?"

"Thông Vũ đạo hữu, ngươi thông minh một đời mà hồ đồ nhất thời. Đạo hữu đã quên hơn trăm năm trước Lâm tiền bối này bị Vạn Phật Tông phát lệnh tập nã sao. Thủ tọa La Hán Đường đại môn phái này, nếu tại hạ không hoa mắt thì chính là chết trong tay tiền bối"

"Không sai, mấy chục năm trước, Thiên Nhai Hải Các tuyên bố có hai tu tiên giả Ly Hợp kỳ gia nhập, không phải cũng tên là Lâm Hiên sao?" Lão tăng lộ vẻ kinh hãi mở miệng.

Nghe hai gã đồng bạn nói, Thông Vũ chân nhân nghĩ đến mà sắc mặt biến ảo không thôi. Trận chiến Doanh Châu đảo trăm năm trước, có thể nói là ảnh hưởng cực kì sâu xa đến vận mệnh của tu tiên giới Vân Châu.

Thiên Nhai Hải Các có hai Ly Hợp Kỳ tu sĩ gia nhập càng khiến tất cả tông môn gia tộc không khỏi vô cùng sợ hãi. Là người đứng đầu Linh Dược Sơn, sao lão có thể không nghe nói qua?

Nhưng có điều lão chưa bao giờ ngờ tới điều này. Ngưng Đan cùng Ly Hợp chênh lệch quá lớn, xem như là trùng tên họ với đồ đệ của lão mà thôi.

Cái tên Lâm Hiên cũng không phải đặc biệt. Thiên hạ nhiều tu sĩ như vậy, trùng tên cũng là bình thường.

Hôm nay không ngờ Lâm tiền bối danh chấn Vân Châu lại chính là ái đồ. Không biết hắn có kì ngộ gì mà ngắn ngủi ba trăm năm đã tiến giai Ly Hợp, tốc độ tu hành thật khiến người không thể tưởng tượng nỗi.

"Được rồi, Lâm tiền bối có kỳ ngộ gì vốn không quan hệ tới ba người chúng ta. Thông Vũ đạo hữu, lão tăng chỉ thắc mắc là Tử Giác Thảo trong tay ngươi thực hai mươi vạn năm sao?" Minh Chung đại sư ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ chú ý.

Vẻ mặt lão phụ cũng không khác lắm, việc này liên quan sự tình giải độc tố, đến tính mạng thì ai dám xem thường.

"Hai vị yên tâm. Dược liệu này quả thật không sai, dùng để luyện chế đan dược giải độc thì rất tốt" Thông Vũ chân nhân vuốt râu mỉm cười, vẻ vui mừng bỗng trở nên nghiêm túc: "Mục đích của chuyến này đã đạt được, chắc hẳn hai vị đã nghe dự tính của lão phu, không biết ý hai vị tính thế nào?"

"Điều này …"

Hòa thượng cùng lão phụ ngẩn ngơ, trên mặt lộ chút do dự.

Lòng tham không đáy, bọn họ đến Tu La môn tìm Tử Giác Thảo, có thể như ước nguyện đã cảm tạ thiên lão rồi.

Nhưng do Lâm Hiên ra tay tương trợ, mục đích đạt được dễ dàng khiến lòng tham bọn họ lại dâng lên.

"Số lượng Tu La ngọc bài không nhiều. lão thân cũng dùng trên trăm vạn tinh thạch đổi lấy, cứ như vậy đi ra thì có điểm…"Lão phụ tóc mồi trâm ngâm nói.

"Không sai, lão tăng vì tìm được Tu La ngọc bội, trả giá không thấp hơn Long phu nhân" Minh Chung hòa thượng cũng trầm ngâm mở miệng.

"Hai người các ngươi … "Thông Vũ chân nhân nhướng mày : "Chớ quên trong Tu La môn đầy rẫy nguy hiểm. Ba người chúng ta liên thủ cũng đánh không lại một lão quái vật Nguyên Anh hậu kì. Ở trong này tìm bảo quả thật là muốn chết, biết ít biết nhiều khó biết đủ. Nếu hai vị có ý tầm bảo thì lão phu thì không miễn cưỡng, chỉ còn cách xin cáo từ trước"

Thông Vũ chân nhân thận trọng hơn hai đồng bạn, có nhận thức sáng suốt đối với thực lực của mình.

"Chẳng lẽ hai vị đã quên sự việc mười năm trước, năm đó nếu chúng ta hiểu được đạo tiến thối, không vì lòng tham mà mở nắp quan tài thì đâu có ác mộng sau này ?"

Thông Vũ chân nhân chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn nhưng vang vọng như một hồi chuông cảnh tỉnh hai gã đồng bạn.

Dù sao lần tầm bảo mười năm trước khiến bọn họ cực kì hối hận.

Chỉ có người ngu xuẩn mới giẫm lên vết xe đổ, có thể ngưng kết Nguyên Anh sao lại là kẻ ngu ngốc được?

"A Di Đà Phật, là lỗi của lão nạp. Thông Vũ đạo hữu nói không sai, sinh tồn là quan trọng nhất. Lão nạp không đi tầm bảo nữa"

Thông Vũ gật đầu xoay mặt về hướng bên trái: "Long phụ nhân, ngươi thì sao?"

"Hừ, lão thân chỉ là Nguyên Anh trung kỳ. Hai vị đạo hữu đã không đi, nếu ta đi một mình không phải là tìm chết sao, đương nhiên là quên đi" Lão phụ không cam lòng nhưng cuối cùng ba người cũng thống nhất được ý kiến.

"Kế tiếp phải làm sao đây, chúng ta ở chỗ này đợi đến lúc truyền tống ra ngoài chăng? " Nghe lão tăng băn khoăn, trên mặt Thông Vũ chân nhân lộ vẻ suy nghĩ, một lát lại lắc đầu:

"Không, địa phương này không phải nơi tốt để ẩn nấp, vạn nhất bị phát hiện …"

"Nhưng nơi ẩn nấp an toàn không phải nửa khắc là có thể tìm được. Đạo hữu sao khẳng định ở lại nơi này nguy hiểm hơn ra ngoài? " Bạch phát lão phụ thở dài sâu kín nói.

"Long đạo hữu nói cũng đúng, đây chính là nguyên nhân ta còn do dự" Thông Vũ chân nhân sờ sờ chòm râu, trên mặt đầy vẻ băn khoăn.

"Kỳ thật lão nạp đã có một cách giải quyết " Minh Chung hòa thượng trầm mặt nửa ngày đột nhiên mở miệng.

"A, đạo hữu mời nói"

" Kỳ thật cũng không gì cao minh. Lão nạp thấy dù nơi này hơi thiếu bí ẩn nhưng không phải là không thể chấp nhận. Lâm tiền bối đã bày ra huyễn thuật, chỉ có điều thời gian quá vội nên có chút đơn sơ. Chúng ta tiếp tục bố trí thêm mấy bộ trận pháp là tương đối an toàn, chờ đợi đến lúc Tu La môn chấm dứt "

"Ừm, lời của đại sư là thượng sách, chỉ là lão phu không chút tinh thông đối với trận pháp"

Thông Vũ chân nhân gật đầu, có điểm khó xử mở miệng. Sức người có hạn, tu tiên bách nghệ vô cùng phong phú, mấy ai có thể tinh thông hết được?

"Ha ha, việc này không có gì. Lão nạp cũng không mấy quen thuộc trận pháp nhưng xảo hợp thu được một bộ huyễn trận uy lực rất tốt. Đem dấu đi động phủ cho chúng ta ẩn thân hẳn là không có vấn đề" Lão tăng mỉm cười mở miệng.

"Vậy làm phiền đại sư" Thông Vũ chân nhân mừng rỡ.

" Đạo hữu khách khí rồi"

Lão tăng vừa nói vừa duỗi cánh tay khô gầy như khúc củi vỗ bên hông. Một đám mây ánh vàng rực rỡ mênh mông lướt ra xoay tròn trên đỉnh đầu lão. Sau đó vài cây trận kì rơi vào trong tay. Đương nhiên có một cái trận bàn khoảng nửa tấc.

Chú thích: (1) Thập niên tu thuyền độ, bách niên tu đắc cộng chẩm niên (1)

Phật giáo phương đông dùng câu này diễn giải chữ duyên, có nghĩa là: "Phải tu mười năm mới được ngồi chung thuyền, phải tu trăm năm mới được chung chăn gối " Ở đây là tác giả mượn chữ duyên trong vế thứ nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.