Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2754: Q.8 - Chương 2754: Giết gà dọa khỉ




Tiếng oanh minh này ở một tòa nhà cách đó vài chục dặm, nếu như không có nhìn lầm thì đó là nơi thiết trí Truyền Tống Trận của thành Văn Thiên.

- Không tốt, đã có người nhanh chân đến trước.

Một khi có người truyền tống đi, như vậy lão quái vật kia sẽ chú ý, phương pháp này đã mất hiệu quả, trong lúc nhất thời đại hán râu quai nón vừa tức vừa hận, hối hận xanh ruột, chính mình ngốc núc ních giải thích don dài với hai tên đồng bạn làm gì, nếu như lúc trước đi trước một bước thì mình có khả năng thoát đi rồi.

Đều là nói nhiều gây tai hoạ, mà bây giờ hối hận đã muộn.

Thời điểm sắc mặt đại hán tái nhợt, trên chín tầng trời Thiên Nguyên Hầu cũng phát hiện không ổn, dù sao tu sĩ Động Huyền Kỳ có thể phát hiện điềm báo trước khi truyền tống, thân là đại năng Độ Kiếp kỳ làm sao có thể ngây thơ vô tri được chứ?

- Muốn chết!

Trên mặt hắn xuất hiện nụ cười lạnh, cũng không thấy hắn làm động tác dư thừa gì, hắn chỉ phất tay áo bắn ra một đạo kim quang mà thôi.

Sau khi kim quang rời khỏi người hắn liền tăng tốc cực nhanh, nó nhanh chóng biến ảo thành một con kim long dài mười trượng lao về phía Truyền Tống Trận.

Ngang!

Ngẩng đầu lên trời con kim long kia gào thét dữ tợn.

Sau đó cái đuôi bãi xuống rồi biến mất không thấy đâu nữa.

- Phong Độn Thuật!

Lâm Hiên hít khí lạnh, hiện tại hắn đang thi triển Thiên Ma Hóa Anh, pháp lực toàn thân quy về hư vô, ngay cả Nguyên Anh cũng biến thành vật vô hình, nhưng nhãn lực vẫn còn, chỉ liếc mắt đã nhận ra con kim long dùng pháp thuật gì.

Trong nội tâm hoảng sợ không thôi.

Vốn chính là Phong Độn Thuật, đối với lão quái Độ Kiếp kỳ không có gì đáng nói, nếu như do Thiên Nguyên Hầu thi triển ra thì Lâm Hiên cũng không có ngạc nhiên.

Nhưng kim long kia lại là pháp lực không có thực thể, nhưng mà không ngờ kim long lại có thể thi triển Phong Độn Thuật, điểm này làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lão quái vật Độ Kiếp Kỳ đều là đám người có tu vi thực lực sâu không lường được.

Lâm Hiên tự phụ trăm năm qua tu vi cũng gia tăng rất nhiều, nhưng trông thấy cảnh này, cho dù là bản thể ở đây cũng không thể làm ra loại thủ pháp như đối thủ.

Lúc này hắn không có cơ hội thoát thân.

Nếu hôm nay bản thể ở đây, có được khôi lỗi Chân Linh và đủ tiên thạch chèo chống, như vậy tỉ lệ thắng bại là năm năm.

Mặc dù Lâm Hiên đạt được một ít tiên thạch, nhưng số lượng không nhiều lắm, mà tiêu hao của khôi lỗi Chân Linh không phải đùa, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, Lâm Hiên sẽ không vận dụng thứ này.

Đây chính là thứ dùng bảo vệ tính mạng vào thời khắc mấu chốt.

Huống chi cho dù Lâm Hiên có tâm tư này thì cũng không kịp, bản thể của hắn đang bế quan trong động phủ, khoảng cách nơi đây đâu chỉ vạn dặm. Tục ngữ nói nước xa không cứu được lửa gần, muốn thoát thân chỉ cần dựa vào sự cố gắng của hóa thân mà thôi.

Lâm Hiên suy nghĩ tạm thời không đề cập tới, chỉ thấy kim long lập lòe xuất hiện cách đó mấy chục dặm, nó không chỉ có thể sử dụng Phong Độn Thuật mà còn am hiểu chiến đấu.

Ngang!

Tiếng long ngâm vang vọng bên tai, kim long lập tức nhảy vào trong kiến trúc có đặt Truyền Tống Trận.

Âm thanh vù vù thật lớn vang lên, nhưng so với lúc trước thì nó đã nhỏ hơn trước, đồng thời cả đại điện bị hào quang màu vàng bao phủ. Đáng tiếc Lâm Hiên thi triển Thiên Ma Hóa Anh Thuật, nếu không hắn sẽ cảm nhận được trong hào quang màu vàng kia ẩn chứa lực lượng pháp tắc.

Không nhiều lắm, chỉ có một tia mà thôi.

Dù sao Thiên Nguyên Hầu không phải là Bách Hoa tiên tử. Chỉ dựa vào tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, tuy tu sĩ tầng cấp này có thể vận dụng lực lượng pháp tắc, nhưng khoảng cách khống chế còn một đoạn đường rất xa. Một kích này ẩn chứa lực lượng pháp tắc không nhiều.

Nhưng đã đầy đủ!

Một tia pháp tắc thiên địa đủ cách không tất chết tên tu sĩ đang truyền tống.

Oanh!

Tiếng nổ mạnh bao phủ thiên địa, cả đại điện hóa thành một đống gạch vụn.

Sau đó trong đống đổ nát này lại bay ra một quả cầu màu vàng đường kính mấy trượng, trong quang cầu có giam bảy tám tên tu sĩ, sắc mặt bọn chúng như màu đất, vô cùng sợ hãi.

Dường như bản thân bị trọng thương, nhưng may mắn không có người nào chết.

Kết quả như vậy đương nhiên là do Thiên Nguyên Hầu nhân từ nương tay, mà hắn còn chưa dò xét mấy tên này, chưa điều tra một phen đã vội vã chạy trốn, trong đó có tên gia hỏa cầm máu Chân Linh bỏ chạy không?

Thiên Nguyên Hầu chờ mong.

Nếu như có thể dễ dàng đạt được thu hoạch, như vậy tự nhiên tốt nhất.

Nhưng khi hắn dùng thần thức đảo qua đám ngươi này thì thất vọng.

Không có thu hoạch, căn bản không quan hệ với tên gia hỏa cầm linh huyết.

Đáng giận!

Trên mặt hắn xuất hiện một tai bạo ngược, nắm tay hắn xiết lại.

Bành, bảy tám tên tu sĩ kia lập tức nổ tung thành bột phấn, ngay cả Nguyên Anh cũng không có cơ hội chạy ra, hồn phi phách tán.

Mà hắn sở dĩ làm như vậy tự nhiên có ý giết gà dọa khỉ.

Sau đó Thiên Nguyên Hầu mở miệng, giọng nói không lớn nhưng lại vang vọng khắp thành truyền vào trong tai mỗi người.

- Các ngươi nghe kỹ, bản hầu tới đây là vì một tên tiểu tặc trộm cắp bảo vật của bản hầu, hôm nay hắn đang ẩn thân trong thành Văn Thiên, trước khi bản hầu tìm ra hắn, các ngươi ai cũng không được rời đi, các ngươi tốt nhất đừng làm mờ ám gì đó, nếu không kết cục của mấy gia hỏa vừa rồi là kết cục của các ngươi đấy.

Nghe đối phương nói những lời uy hiếp, đám tu sĩ trong thành nổ tung.

- Tiểu tặc?

- Trộm cắp bảo vật của đại năng Độ Kiếp kỳ ?

- Hắn ở nơi nào?

...

Đại bộ phận tu sĩ trong thành không tin vào cái lí do thoái thác của đối phương, tuy cho dù đối phương nói lời này nửa thật nửa giả nhưng cũng mang theo không ít tin tức.

Ít nhất đối phương tới nơi này truy tìm tung tích một người, điểm này đã xác định không hề nghi ngờ.

Nghĩ tới đây nội tâm đám tu tiên giả nơi này vô cùng phiền muộn, chửi ầm con sâu làm rầu nồi canh, ngươi có lá gan trêu chọc lão quái vật Độ Kiếp Kỳ, bản thân ngươi chạy tới nơi hoang vu đi, tới gây hại chúng ta làm gì.

Đáng tiếc bọn họ cũng không hiểu được, Thiên Nguyên Hầu muốn tìm cái gì, nếu không căn bản không cần hắn động thủ, bọn họ sẽ là những kẻ đi tìm gia hỏa có máu Chân Linh kia, sau đó đưa tới trước mặt đại năng Độ Kiếp kỳ sau đó mình được thả đi.

Sắc mặt Lâm Hiên biến hóa âm trầm bất định, từ đủ loại dấu hiệu phân tích, đối phương muốn tìm người chắc chắn là mình.

Thật là vô sỉ, mình chưa từng gặp qua hắn lần nào, từ đâu mà noi là trộm đồ của hắn?

Lão quái vật này hơn phân nửa ở trong không gian hỗn độn phát hiện ra khí tức Chân Linh, xem chừng thấy chỗ tốt bị mình cầm đi muốn một lần nữa đoạt trở về.

Lâm Hiên sẽ không để cho hắn được như ý.

Máu Chân Linh vô cùng trọng yếu với bản thân hắn.

Huống chi danh tiếng lão quái vật Độ Kiếp Kỳ chỉ có thể dọa những tu sĩ khác mà thôi, nhưng Lâm Hiên là nhân vật cỡ nào, tu vi của hắn không thể dùng cảnh giới phỏng đoán, thêm vào Thiên Ma Hóa Anh cho nên Lâm Hiên tin tưởng mười phần, đối phương tuyệt đối không thể khám phá ra bản thân, trong thành này có rất nhiều tu tiên giả cho nên có thể biến nguy thành an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.