Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2340: Q.7 - Chương 2340: Hai lựa chọn




Thanh âm của hắn mặc dù không lớn, nhưng cũng không có chút che dấu nào cả, những Ma tộc Tu tiên giả ở đây đều nghe được rõ vành vạch. Ngay lập tức, mặt mũi tất cả đều trắng bệch. Lúc này, bọn chúng mới hiểu được, ý nghĩ của mình quả thực còn quá ngây thơ, ác ma vĩnh viễn là ác ma, làm gì có chuyện lão hỗ ngưng ăn thịt dê, chuyển sang ăn cỏ.

Nhưng biết thì có thể như thế nào chứ, phản ứng của đại bộ phận cổ ma vẫn như cũ, sợ hãi không biết làm sao cả. Sự tình quá đột ngột, bọn chúng căn bản không nghĩ đến ở chỗ này lại gặp được Thiên Lam song ma trong truyền thuyết, dĩ nhiên càng không có khả năng nghĩ ra biện pháp ứng biến.

Tục ngữ nói, người là thịt cá, ta là dao thớt, nhưng giờ khắc này, những lời nói đó lại có nghĩa khác.(NB: không hiểu câu này có nghĩa gì nữa, lão HV viết thế nào dịch thế ấy ^^). Những tu sĩ ma tộc kia xôn xao một hồi, sự sợ hãi hiện rõ trong mắt bọn chúng.

Tuy nhiên đúng lúc này, tên nam tử Thiên Lam song ma kia đột nhiên mở miệng: "Các ngươi nghe cho kỹ, tâm tình bổn Ma tôn hôm nay không tệ, có thể tha cho các ngươi một con đường sống. Các ngươi hãy cùng nhau động thủ, đem trận pháp phía trước phá hủy đi. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống."

Chúng ma tu nghe xong, sắc mặt cực kỳ cổ quái, liền quay mặt nhìn nhau. Tuy thực lực bọn chúng không cao, nhưng cũng không phải là dạng ngu ngốc gì, huống chi đối phương cũng không có che dấu. Đối phương làm như vậy, căn bản là xem bọn chúng như pháo hôi mà thôi.

Nhưng tiếng xấu lão ma đồn xa, mọi người tuy rằng trong lòng khó chịu vô cùng, nhưng cũng không có ai đủ can đảm nói chữ "không". Đương nhiên, cũng không có ai lập tức động thủ, vẫn duy trì như cũ, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

"Như thế nào, các ngươi cho rằng lời lão phu nói chỉ là gió thoảng bên tai hay sao, hay là nghĩ rằng Thiên Lam song ma chúng ta nhân từ mà nương tay? Ta đếm đến ba..."

Lần này lời nói còn chưa dứt, đã có một thanh âm hừ lạnh truyền vào lỗ tai: "Chu mỗ không dám đắc tội với Thiên Lam song ma tiền bối, nhưng cũng không có hứng thú làm pháo hôi cho người khác, cáo từ."

Theo những lời này, một đạo hắc sắc lưu tinh phóng lên trời, hướng nơi xa vút bay đi. Tốc độ đạo độn quang kia không phải chuyện đùa, so với tồn tại đồng giai bình thường nhanh hơn rất nhiều. Không cần phải nói, người này nhất định tinh thông Ngũ Hành độn thuật, nếu không cũng không dám vào lúc này làm chim đầu đàn.

Ngu xuẩn!

Trong mắt Thiên Lam song ma hiện ra một tia tàn khốc, chỉ thấy nam tử kia quay đầu, sâu thẳm trong mắt hung quang đại tố, sau đó trên trán của hắn phát ra một đạo hắc sắc, tựa như sóng âm vậy.

"A!"

Đạo độn quang chạy trốn lập tức dừng lại, hiện ra một cổ ma thân đuôi bò cạp, cả người đầy cơ bắp, cường tráng đến cực điểm. Nhưng giờ khắc này, hai tay hắn lại đang ôm lấy đầu, trên mặt tràn đầy thống khổ.

"Bành!"

Chỉ vỏn vẹn mấy hơi công phu, thân thể cổ ma này như tây qua (quả gì chăng?), từ chính giữa nổ tung ra. Huyết vũ đầy trời! Cổ ma xung quanh câm như hến, đây chính là cổ ma Ly Hợp hậu kỳ, thực lực không hề yếu, nhưng nam tử kia ngay cả đầu ngón tay cũng không động, cứ thế diệt sát cổ ma kia.

Quả thực quá bưu hãn!

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có nói gì đi nữa thì bọn chúng cũng tuyệt không thể tin được. Người có tên, cây có bóng, tiếng ác của Thiên Lam song ma rõ ràng không phải là tin đồn nhảm.

Bình tâm mà nói, ai lại nguyện ý đi làm pháo hôi cho người khác. Vốn dĩ những tu ma giả có tu vi cao thâm đã rục rịch chuẩn bị, nhưng mà trải qua một màn này, tất cả cổ ma đều bị hù dọa, thủ đoạn của đối phương thực sự quá mức đáng sợ. Bọn chúng không chút nghi ngờ, giả sử tất cả cổ ma mạnh ai người nấy chạy, mỗi người một hướng đi nữa thì hai lão quái vật này cuối cùng vẫn có thể chặn đánh, giết đến mảnh vụn cũng không còn. Đương nhiên làm pháo hôi tuy rằng cực kỳ không hay, nhưng giờ này bọn chúng đã không còn dũng khí để chạy trốn nữa.

Trên mặt Thiên Lam song ma lộ vẻ hài lòng. Hiển nhiên, chiêu giết gà dọa khỉ có hiệu quả vô cùng tốt, những tiểu tử này đã bị hù sợ, kế tiếp thì đơn giản rồi.

"Như thế nào, dám không nghe theo phân phó của bổn Ma tôn, kết cục chỉ có một đường hồn phi phách tán mà thôi. Mà làm bia đỡ đạn tuy rằng nguy hiểm, nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, bản tôn tuyệt sẽ không nuốt lời, sẽ thả cho các ngươi rời đi. Nên làm như thế nào, các ngươi hãy tự quyết định đi."

Lão gia hỏa này nói chuyện đúng là rất thẳng thắn, không chút che dấu dụng ý của mình, thậm chí ngay cả từ “pháo hôi” cũng nói ra không chút e ngại. Bởi vì hắn căn bản không có bất cứ cái gì cần che dấu cả, ở đây còn ai có thực lực như hai vợ chồng hắn đây, những kẻ trước mặt này, căn bẳn không còn lựa chọn nào khác, cho dù biết rõ phía trước là vách núi cùng bẫy rập, cũng chỉ có thể kiên trì nhảy xuống mà thôi.

"Ta bắt đầu đếm đến ba, nếu như các ngươi còn không động thủ, vậy cũng đừng trách bổn Ma tôn đại khai sát giới."

Sau đó hắn không chút trì hoãn, chỉ là cố ý đem âm thanh kéo dài ra: "Một...."

Chúng cổ ma hai mặt nhìn nhau, nguyên một đám sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Ba..."

Rốt cuộc, thanh âm thứ ba như Ma Âm thúc hồn lọt vào tai. Lời còn chưa dứt, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên. Chỉ thấy một tên cổ ma bên trái, giống như mèo bị dẫm phải đuôi, tế ra pháp bảo, hóa thành một đạo kinh hồng vọt vào trong màn sương mù kia.

Có người dẫn đầu, những cổ ma khác cũng nhao nhao rống to, động tác y hệt, theo sát phía sau...

Bị coi là pháo hôi, bọn họ nhất định là mười phần không tình nguyện, nhưng không tình nguyện thì có thể như thế nào, đứng dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu. Nếu như không nghe theo lời đối phương phân phó, đại họa lập tức rơi xuống đầu. Xâm nhập vào bên trong pháp trận tuy có thể gặp nguy hiểm, nhưng tương đối mà nói cũng tốt hơn một chút. Bọn chúng làm như vậy thật sự vạn bất đắc dĩ, đây chính là tìm đường sống trong cõi chết.

Thiên Lam song ma cười cười, trên mặt lộ vẻ đắc ý vô cùng. Tuy bọn hắn mười phần nắm chắc có thể đánh tan pháp trận, nhưng trước hết cứ để cho pháo hôi làm tiêu hao thực lực của đối phương, không thể nghi ngờ đây là lựa chọn tốt nhất.

Việc làm vừa tiết kiệm thời gian, vừa đỡ tốn sức thì sao bọn hắn không làm. Còn việc đó hèn hạ tới mức nào, bọn hắn há sẽ quan tâm? Thiên Lam song ma chắc chắn không phải là những tên gia hỏa nhân từ, với tính cách của bọn hắn, để đoạt được mục đích thì không từ mọi thủ đoạn.

Hết thảy việc này, Lâm Hiên ở trong động phủ đều biết được rành mạch, nhưng mà hắn cũng không thể làm gì được. Hôm nay chính là thời khắc mấu chốt để trùng kích bình cảnh, thành bại tất cả đều ở phụ thuộc nhất cử nhất động lần này. Tại thời khắc quan trọng này, cho dù như thế nào, hắn cũng không thể phân tâm.

Đáng giận!

Không ngờ lại có tận hai gia hỏa Phân Thần kỳ tới nơi này.

Trong nội tâm Lâm Hiên phiền muộn vô cùng, nhưng hắn lại không dám suy tư quá nhiều. Hiện tại thật sự không thích hợp để phân tâm cho việc khác. Cũng may đối phương quá mức cẩn thận, sai khiến mấy trăm ma tiến lên dò đường. Như vậy thì mình sẽ tranh thủ được một chút thời gian.

Ý niệm trong đầu Lâm Hiên chợt lóe lên, hắn liền đem nguy hiểm bên ngoài ném ra khỏi đầu, tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Lâm Hiên tập trung tinh thần, thầm nghĩ phải đột phá bình cảnh nhanh lên một chút. Mà bên ngoài, pháp trận mà hắn đã bố trí không cần người điều khiển, một khi có người xâm nhập, lập tức khởi động.

Lúc này, bên ngoài ma phong cuồn cuộn. Bốn pháp trận Lâm Hiên tỉ mỉ bố trí xuống, mỗi một bộ đều không hề đơn giản. Mỗi bộ pháp trận này không những không triệt tiêu lẫn nhau, mà còn có tác dụng chồng chất, gia tăng uy lực cho nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.