Trong lúc nhất thời, chúng Ma tộc tụ tập ở đây, bất luận tu vị cao thấp, nguyên một đám đều lộ vẻ kính sợ vô cùng.
Phân Thần kỳ, đây chính là tồn tại đại năng trong truyền thuyết. Tuy nói mỗi một lần Linh Nguyên Cốc dị biến đều có cấp bậc Phân Thần nhúng tay, nhưng dù sao cũng chỉ là đồn đại mà thôi. Tuyệt đại đa số Tu tiên giả, cho dù là cấp bậc Động Huyền đi chăng nữa, cả đời cũng rất khó có cơ hội trông thấy đại năng Phân Thần kỳ. Lúc này, biểu lộ của chúng cổ ma cực kỳ phức tạp, kinh ngạc, hâm mộ cũng có, mờ mịt cũng có, nhưng rõ ràng sùng kính là nhiều hơn cả.
Ma giới so với Linh giới càng nhiều gió tanh mưa máu, Cổ ma lại hung tàn hiếu chiến, so với tu sĩ nhân loại thì càng sùng bái cường giả hơn. Có cấp bậc tồn tại loại này tham gia, dù cho dị bảo xuất thế cũng khẳng định không có phần của mình rồi.
Nhưng những cổ ma này lại không nỡ rời đi, gặp gỡ cường giả cũng coi như một loại cơ duyên, hai vị đại năng Phân Thần kỳ mới có thể đem bí ẩn nơi đây giải trừ được. Mọi người đều có chút hiếu kỳ, mặc dù không có phần của mình nhưng cũng muốn xem một chút, rốt cục là dị bảo gì xuất thế.
Hai đạo độn quang kia cực kỳ nhanh chóng, mới đầu còn ở chân trời mà đảo mắt một cái đã xuất hiện ngay trước mắt. Quang mang thu liễm, lộ ra một nam một nữ hai vị Ma tộc Tu tiên giả. Nam mặc trường bào màu đen, tướng mạo có chút nho nhã, ước chừng niên kỷ khoảng ba mươi, về cách ăn mặc của nàng kia thì yêu dị vô cùng, hơn nữa còn có vài phần tư sắc, một bộ tràn ngập mị hoặc.
Công bằng mà nói, ngũ quan tướng mạo hai người này không có gì nổi bật, nhưng linh áp lại hàng thật giá thật là Phân Thần kỳ. Nhất là nam tử kia, so với nữ tu bên cạnh càng mạnh hơn, chính là tồn tại đáng sợ Phân Thần trung kỳ.
Chúng ma tu câm như hến!
"Thiên Lam song ma!"
Một đại hán thân mang lục bào nhìn rõ đôi nam nữ tu sĩ liền kinh hô lên, trên mặt gã tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng sau đó lại lộ vẻ hối hận vô cùng. Gã vội lấy tay che miệng, kinh hãi tới mức toàn thân phát run.
"Cái gì, đúng là Thiên Lam song ma sao!"
"Không có khả năng, chẳng lẽ thật sự là hai lão quái vật trong truyền thuyết làm người khác nói tới là xanh mặt ư."
Tu sĩ Ma tộc tụ tập tại phụ cận có số lượng hơn trăm người, trong đó đương nhiên không thiếu kẻ có kiến thức uyên bác, huống chi Thiên Lam song ma có thể nói là hai gia hỏa đại danh đỉnh đỉnh. Cho nên ở đây, tuy nhiều người chưa từng thấy qua mặt mũi hai cổ ma này ra sao nhưng tên gọi của bọn hắn đều đã nghe nói.
Hai ma thành danh đã từ năm sáu vạn năm trước, tuy cùng với các đại năng Phân Thần kỳ khác ưa thích thâm cư cạn xuất (Ở nơi thâm sâu, hạn chế ra ngoài), nhưng con đường tham ngộ thiên đạo lại có chút bất đồng. Hôm nay, danh tiếng Thiên Lam song ma đủ để làm cho người khác nói tới là mặt mũi biến sắc. Cái này cùng công pháp tu luyện của bọn họ có quan hệ rất lớn, hai người tu luyện chính là Sát Lục chi đạo, danh như ý nghĩa, trên tay dính huyết tinh càng nhiều thì tu luyện lại càng nhanh chóng, cho nên oan hồn chết trong tay bọn họ có thể nói là nhiều vô số kể. Trong đó, đại lượng là Ma tộc Tu tiên giả, đồng thời cũng không thiếu một ít không có linh căn, vô pháp đi trên con đường tiên đạo Ma Nhân.
Nghe nói vợ chồng song ma này, trong một tháng đã từng huyết tẩy mấy chục môn phái nhỏ. Cổ ma tuy hung tàn hiếu chiến, nhưng đạt tới trình độ hai người bọn họ, số lượng cũng không nhiều lắm. Hai vợ chồng bọn họ đều là cổ ma cấp bậc Phân Thần, diệt sát cũng chỉ là một ít môn phái quy mô nhỏ, cho nên cũng không có ai dám tới gây khó dễ. Chỉ thấy các tiểu thế lực trong khu vực song ma hay qua lại câm như hến, thậm chí có tông môn gia tộc còn chủ động dời phái.
Nhưng một vạn năm trước, Thiên Lam song ma đột nhiên biến mất tại tu tiên giới. Có người nói, bọn hắn thay đổi hoàn toàn, không ra ngoài giết chóc nữa, cũng có người nói, hai vợ chồng bọn họ sát nghiệt quá nhiều, cuối cùng bị một đại năng ra tay hàng phục…
Đủ loại phỏng đoán được đưa ra. Nhưng mặc kệ loại suy đoán nào là chính xác, tóm lại song ma làm cho người ta biến sắc không còn xuất hiện nữa. Rất nhiều ma tu thở phào một hơi, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới bọn chúng hôm nay lại xuất hiện ở chỗ này.
Tu tiên không tuế nguyệt(không biết năm tháng), tuy hơn vạn năm đã trôi qua nhưng cũng không đủ để mọi người quên đi song ma đáng sợ kia. Lúc này, trong nội tâm đại bộ phận ma tu đều đang bồn chồn, hối hận vô cùng. Sớm biết như vậy, mình ở lại chỗ này xem náo nhiệt làm cái gì, nhanh chóng rời đi mới là chính xác nhất.
Nhưng mà hối hận cũng đã muộn rồi. Vừa rồi không chạy đi thì hiện tại rời khỏi đây, chẳng phải là tự tìm cho mình phiền phức hay sao, ngược lại sẽ khiến đối phương chú ý, mất nhiều hơn được. Cân nhắc thiệt hơn, chỉ có lựa chọn yên phận mới là khôn ngoan nhất, chỉ mong trải qua hơn vạn năm ma luyện, Thiên Lam song ma có thể thu liễm, không như trước kia, giết người không chớp mắt.
Biểu lộ của chúng ma tu chung quanh đương nhiên lọt vào mắt song ma, nhưng bọn họ lại không thèm để ý chút nào, cứ nhìn chăm chú lên sơn cốc bị sương mù bao phủ, quay đầu nói chuyện với nhau.
"Đại ca, ngươi không có tính sai chứ, Long Viêm Thảo thực ở chỗ này sao?" Thanh âm nàng kia truyền vào tai, phảng phất mang theo vài phần mê người mị hoặc.
"Mười thành nắm chắc đương nhiên không dám nói, bất quá tám thành khả năng vẫn phải có." Nam tử kia mở miệng, trong mắt mơ hồ có quang mang khác thường hiện lên: "Phù muội, chắc ngươi hiểu được, vi phu ngoại trừ tu luyện thần thông còn sở trường về thuật bói toán, từ quẻ tượng vừa rồi, nơi này hẳn là địa điểm Long Viêm thảo thường xuất hiện."
"Lời huynh nói không sai, bất quá dị tượng trước mắt chỉ là một tên đang bế quan ở chỗ này đột phá bình cảnh mà thôi, nào có Long Viêm Thảo đâu?" Ma nữ diêm dúa lẳng lơ hiếu kỳ nói.
Thiên Lam song ma không hổ là lão quái vật cấp bậc Phân Thần, nhiều cổ ma như vậy đều tin tưởng có dị bảo xuất thế, nhưng hai người bọn họ chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra chân tướng.
"Hắc hắc. Phù muội, cái này chưa hẳn đã đúng, linh mạch nơi đây quả thực không tệ, mà bình thường khi linh mạch xuất thế, cũng có các loại thiên tài địa bảo xuất hiện theo. Có lẽ Long Viêm Thảo đã xuất hiện qua nơi này, chỉ có điều bị gia hỏa đang bế quan hái đi." Nam tử cười lạnh một cái. Khoan hãy nói, lần này phân tích của hắn xem ra thật đúng là có tình có lí.
"Còn chần chờ gì nữa, mau bắt lấy kẻ này, hoàn thành nhiệm vụ Thánh Tổ đại nhân giao cho, sau đó chúng ta có thể trở về báo cáo kết quả công tác rồi đi lĩnh thưởng thôi..." Ma nữ liếm liếm môi, trên mặt thị tràn đầy vẻ hưng phấn.
"Phù muội, không cần gấp gáp như thế, vịt đã nấu chín, chẳng lẽ còn có thể nhảy đi đâu, mặc dù người này to gan lớn mật, dám ở chỗ này tu luyện, bất quá hắn bố trí mấy trận pháp tựa hồ cũng không tệ lắm."
"Như thế nào, chỉ là mấy tòa pháp trận bình thường, há có thể ngăn được ta và ngươi?" Ma nữ xinh đẹp không cho là đúng mở miệng.
"Phù muội, ngươi đừng quá nóng lòng, tòa trận pháp này chắc chắn không thể ngăn trở chúng ta được, tuy nhiên có khả năng dùng ít sức thì cần gì chúng ta phải mạo hiểm đâu?" Nam tử kia mỉm cười nói, nhưng nhìn thế nào cũng đều cảm thấy nụ cười kia âm trầm đến cực điểm.
"Đại ca nói là…"
Nàng kia nhướng mày, sau đó tựa hồ cũng đã minh bạch điều gì, dù sao bọn họ làm vợ chồng, tuy không thể nói tâm hữu linh tê(1), nhưng làm sao có thể không có điểm ăn ý đây?
"Đúng vậy, bọn người trước mắt kia, vừa đúng lúc cho làm pháo hôi, thử thăm dò thật hư xem sao." Nam tử kia mỉm cười, phảng phất đang nói một chuyện nhỏ.
(1) - hiểu được lòng nhau mà không cần phải nói ra