Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2736: Q.8 - Chương 2736: Hóa thân tấn cấp.




Bành!

Bành bành bành, vừa bay vào trong không gian hỗn độn không bao lâu, âm thanh nổ tinh như rang đậu vang lên liên tục, đám Huyết Hỏa Nghĩ dò đường không con nào thoát khỏi, toàn bộ bọn chúng bị lực lượng thần bí tiêu diệt.

Hiển nhiên trong không gian hỗn độn ẩn chứa nguy hiểm không biết.

Sắc mặt Lâm Hiên biến thành âm hàn.

Nhưng phân tích một chút, Huyết Hỏa Nghĩ thông qua liên hệ tâm thần với chủ nhân truyền tin tức trở về, sắc mặt lo lắng của Lâm Hiên biến thành trong sáng.

Chuyện này cũng không có hỏng bét như suy nghĩ của mình.

Không tệ, trong không gian hỗn độn này có rất nhiều năng lượng cổ quái dao động, có thể làm cho sinh vật đi vào trong bạo thể mà chết, tuy căn cứ vào tin tức Huyết Hỏa Nghĩ truyền trở về, đám năng lượng này chỉ có tác dụng với tồn tại dưới Nguyên Anh kỳ mà thôi.

Nói một cách khác, bản thân mình là tu tiên giả cấp Phân Thần, những năng lượng rời rạc kia làm sao làm gì được hắn chứ.

Tuy vậy cũng không có ý nghĩa trong không gian hỗn độn sẽ không có nguy hiểm nào khác.

Hơn nữa Huyết Hỏa Nghĩ còn chưa bay đi được xa, theo Lâm Hiên phỏng đoán, càng đi tới khu vực nổ tung thì uy lực của nàng lượng rời rạc kia càng mạnh.

Tuy nhưng những chuyện này sẽ không thể ngăn cản bước chân Lâm Hiên, thần thông của mình thế nào thì hắn rõ nhất, chỉ là một ít năng lượng thần bí dù thế nào cũng không có khả năng giết hắn đươc.

Chút nắm chắc này hắn vẫn có.

Cho nên Lâm Hiên không chần chờ nữa, cẩn thận bay vào bên trong.

Vốn chỉ cần thăm dò một ít sẽ an toàn hơn, chẳng qua hiện nay thời gian không chờ người, mặc dù diện tích Nãi Long Giới rộng lớn, nhưng mà những đại năng Độ Kiếp cũng có tốc độ nhanh chóng tới không hợp lẽ thường, Lâm Hiên sợ trì hoãn quá lâu sẽ có người tới đây, như vậy cơ duyên lớn sẽ không tới phiên mình hưởng dụng.

Gây chuyện không tốt còn dẫn tới họa sát thân, trong Tu Tiên Giới một lời không hợp dẫn tới đánh nhau sinh tử nhiều vô số, huống chi trọng bảo trước mắt, đối phương ra tay ác diệt trừ mình cũng chẳng có chút gì là quái lạ.

Cho nên thời gian còn lại cho mình cũng không nhiều lắm, không có thời gian nhàn nhã thăm dò không gian hỗn độn.

Hơn nữa cho dù đi vào, năng lượng kỳ dị kia hơi đáng sợ một chút nhưng hẳn vẫn có thể tiến hành tăng cường năng lượng của mình một cách từ từ, không có khả năng trong nháy mắt tăng phúc lên vài chục lần, cho nên chỉ cần cẩn thận một chút thì nguy hiểm không lớn.

Ánh mắt Lâm Hiên vừa nhìn đã hiểu ra đạo lý trong đó, quả nhiên sau khi tiến vào không gian hỗn độn không có quá nhiều phiền toái, những năng lượng đang phiêu đãng kia khi tiếp xúc với mình cũng có thể dùng thần thông bài xích chúng ra ngoài.

Tuy không gian hư vô này vô cùng huyền diệu. Trên đỉnh đầu không có trời, dưới chân không có đất, thiên địa vạn đều ở trong trạng thái hỗn độn.

Đây là bởi vì pháp tắc thiên địa đã bị phá hư hoàn toàn, nhìn chung quanh cũng không nhìn thấy linh khí thiên địa.

Không có động vật, không có thực vật, tất cả mọi thứ đều ở trạng thái hư vô hỗn độn.

Trạng thái này cực kỳ tương tự thời kỳ hỗn độn sơ khai, vào lúc này pháp tắc thiên địa đang trong quá trình thai nghén, vẫn chưa có hoàn toàn thành hình.

Vì vậy Lâm Hiên cũng nhìn thấy các vật chất bổn nguyên.

Nhưng mà cụ thể là cái gì lại nói không rõ ràng, dùng cảnh giới của hắn thì những thứ này quá cao sâu, rõ ràng có một điểm đốn ngộ, nhưng khi hắn hơi suy diễn thì sâu trong hồn phách của hắn cảm thấy vô cùng đau đớn..

Cảm giác đau đớn này khó mà miêu tả thành lời, Lâm Hiên dừng suy diễn, hắn không suy nghĩ tiếp, bởi vì hắn sợ mình sẽ tẩu hỏa nhập ma.

Cũng giống như một tu tiên giả Linh Động kỳ cấp thấp lại bảo hắn quan sát công pháp Nguyên Anh kỳ, thần thức và hồn phách của hắn nhất định không thừa nhận nổi.

Đạo lý hiện tại cũng tương tự.

Tuy Lâm Hiên không dám suy diễn, nhưng tất cả mọi thứ ở nơi này lại khắc sâu vào linh hồn của hắn. Một khi tiến giai Độ Kiếp, hắn thể ngộ cảm giác này chắc chắn sẽ thu hoạch rất lớn.

Căn bản không cần chờ hắn đột phá tới Độ Kiếp. Hiện tại hắn chỉ cần quan sát những vật chất bổn nguyên này cũng có trợ giúp không nhỏ với hắn rồi.

Dù sao Chân Linh tự bạo thân thể bổn nguyên mới tạo ra không gian này, hóa thành trạng thái hỗn độn sơ khai nguyên thủy. Do đó có thể nhận thức các ảo diệu của hỗn độn, Tu tiên giả nào có được cơ duyên như thế chứ?

Đau đớn qua đi, Lâm Hiên phát hiện sâu trong thức hãi có một vũng linh tuyền chảy xuôi trong nội tâm của mình, sau đó phúc chí tâm linh, tu vi của hắn tăng vọt, khi linh tuyền chảy xuôi, khí tức càng ngày càng mạnh, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi nó đã bạo tăng gấp ba lần, vốn đệ nhị Nguyên Anh của Lâm Hiên chỉ là Phân Thần sơ kỳ, vào lúc này hắn lại tấn cấp một cách khó hiểu, đạt tới trung kỳ, cũng ngang bằng với chủ Nguyên Anh.

Cảm giác mỹ diệu này khó tả nên lời.

Thu hoạch như vậy trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ tới.

Chỉ là có một chút đốn ngộ hiểu ra ảo diệu của vũ trụ hồng hoang, chỉ nhìn một chút đã giúp hắn tấn cấp, chỗ tốt như vậy nói ra có ai tin tưởng chứ?

Đương nhiên chuyện này cũng phải nhờ sự giúp đỡ chủ Nguyên Anh của Lâm Hiên sớm tấn cấp Phân Thần trung kỳ, cho nên đệ nhị Nguyên Anh tấn cấp không gặp bình cảnh gì đáng nói.

Nếu không mặc dù có duyên nghịch thiên ngay trước mắt, nhưng có căn cơ nước chảy thành sông thì không có khả năng hoàn thành.

Nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần hiện tại tấn cấp đã không uổng công hắn bốc lên nguy hiểm.

Nội tâm Lâm Hiên vui mừng nhưng không có làm chuyện liên tục đốn ngộ, thứ nhất thời gian không kịp, thứ hai mọi thứ có lợi thì có hại, thể ngộ này không thể quá nhiều, nếu không cảnh giới của mình theo không kịp, ngược lại chỉ có hại mà không có lợi.

Thấy tốt thì lấy mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Nếu như đổi thành Tu tiên giả khác chưa hẳn đã làm như hắn, nhưng mà tâm trí Lâm Hiên vô cùng cứng cỏi, một khi phát hiện tiếp tục cảm ngộ sẽ có hại với bản thân mình thì không suy nghĩ thêm nữa, hắn chuyên tâm bay về phía trước.

Trong hoàn cảnh hỗn độn sơ khai này, thần thức cũng bị áp chế sâu sắc, tuy không phải hoàn toàn không chỗ hữu dụng, lấy tâần thức cực mạnh của Lâm Hiên tối đa chỉ dò xét được phạm vi trăm trượng.

Xa hơn nữa thì cảnh sắc mơ hồ.

Mà thị lực cũng như thế.

Hơn nữa đúng như hắn phỏng đoán, càng đi về phía trước thì năng lượng rời rạc thần bí có uy lực càng mạnh, mặc dù không có đạt tới mức uy hiếp Lâm Hiên nhưng muốn bài xích chúng cũng phải phí một phen tai chân trắc trở.

Mấy trăm dặm ngắn ngủi, nếu như là lúc bình thường Lâm Hiên chỉ cần thả thần thức ra là có thể nhìn rõ chi tiết, cũng có thể thấy rõ ràng.

Nhưng vào lúc này hắn tốn tới nửa canh giờ, trừ đốn ngộ tấn cấp thì hắn còn chưa có thu hoạch nào khác.

Cũng không có phát hiện Kim Nguyệt Chân Thiềm, càng không nhìn thấy tung tích Bách Hoa tiên tử, chẳng lẽ cả hai vừa rồi đã đồng quy vu âận trong vụ nổ, hóa thành khói bụi không còn lưu lại chút dấu vết nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.