Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2737: Q.8 - Chương 2737: Tiểu Linh giới và tiểu Ma giới.




Kỳ thật kết quả như vậy cũng không phải không có khả năng, dù sao uy lực vụ nổ vừa rồi thật sự quá lớn chút ít, hài cốt cả hai không còn cũng có thể hiểu được.

Nhưng túi trữ vật của Bách Hoa tiên tử đâu?

Chẳng lẽ đã đã bị nổ bay ra xa?

Nghĩ tới đây Lâm Hiên vô cùng uể oải.

Tuy lần này hắn đã có thu hoạch nhưng hoàn toàn không như mong muốn của hắn, Lâm Hiên cảm thấy còn chưa đủ, tấn cấp tính toán cái gì, bảo vật của hai đại năng mới thật sự là chí bảo.

Tài liệu Chân Linh không tìm thấy còn chưa tính, ngay cả túi trữ vật của Bách Hoa tiên tử cũng mất đi thì hắn không thể nào tiếp nhận được.

Lâm Hiên không cam lòng, hắn tiếp tục thả thần thức cẩn thận tìm kiếm chung quanh, không buông tha một góc nào trong không gian này.

Nhưng mà hắn vẫn không có thu hoạch.

Thời gian một chén trà qua đi, Lâm Hiên đã tìm kiếm chung quanh một lần nhưng không có chút thu hoạch nào, ngay thời điểm hắn tuyệt vọng quay đầu đã phát hiện ra một chuyện ngoài ý muốn.

Cách hắn gần trăm trượng có một chấm đen nhỏ.

Bởi vì áp chế thần thức nên đối với hắn đây là khoảng cách xa, mà điểm đen kia lại quá nhỏ bé, nó chỉ lớn chừng ngón tay cái mà thôi, cho nên ngay từ đầu Lâm Hiên cũng không có phát hiện ra.

May mắn hắn không cam lòng không thu hoạch được gì cho nên không ngừng dùng tâần thức tìm tòi mới có thể bào thời khắc mấu chốt phát hiện ra nó không ổn.

Điểm đen này tới từ đâu?

Lâm Hiên bay đi tìm kiếm các nơi nhưng không có tìm thấy cái gì tỏng không gian hỗn độn này, hiện tại mới có phát hiện nho nhỏ.

Trên mặt hắn đầy vẻ vui mừng, Lâm Hiên cẩn thận bay qua bên này.

Tuy hắn tận lực bay chậm lại, nhưng khoảng cách trăm trượng cần bay bao lâu chứ, chỉ qua một lúc là hắn đã đi tới chỗ điểm đen.

Sau đó ánh mắt Lâm Hiên lại nhìn qua đóm đen nhỏ kia.

Hắn đã dùng thần thức cẩn thận điều tra qua nhưng cũng không có kết quả, bởi vì một khi tiếp xúc với thần thức thì bị lỗ đen này hấp thu vào.

Lâm Hiên sợ tới mức vội vàng như thạch sùng đứt đuôi, hắn nhanh chóng xóa thần thức này đi, nếu không hậu quả thật sự không nói nổi.

Nhưng hiển nhiên lỗ đen trước mặt hắn cũng không phải là thứ lương thiện gì.

Thậm chí Lâm Hiên ẩn ẩn cảm nhận được một ít pháp tắc không gian.

Pháp tắc không gian?

Trong khu vực này có lực lượng không gian không phải cũng đã bị Kim Nguyệt Chân Thiềm tự bạo phá hủy rồi hay sao, toàn bộ thiên địa vạn vật đều tiến vào trạng thái hỗn độn, vậy pháp tắc không gian là thế nào?

Đây không phải là chuyện kỳ quái hay sao?

Lâm Hiên nhíu mày nhìn lại.

Trong lòng của hắn ẩn ẩn có một chút phỏng đoán, nhưng mà hắn còn không dám khẳng định là cái gì.

Chẳng qua hiện nay không còn manh mối, cứ xem như ngựa chết chữa thành ngựa sống, Lâm Hiên khẳng định phải thử, nếu không thử thì hắn không cam tâm, ý niệm trong đầu như vậy, Lâm Hiên không chần chờ, dù sao thân thể Chân Linh và túi trữ vật Bách Hoa tiên tử đều là bảo vật không tầm thường, mình mạo hiểm lưu lại nơi này nhưng không chiếm được gì, hắn cam tâm sao?

Hắn phất tay một cái, một cây giáo phong cách cổ xưa xuấ hiện trong tay.

Đây là bảo vật của Tuyết Hồ Vương

Lúc trước hắn biết nó là bảo vật khó lường.

Nhưng khi thực lực không ngừng tăng lên, Lâm Hiên cũng chưa biết được lai lịch của vật này.

Cho dù là lai lịch của nó thì Lâm Hiên hiện giờ cũng không rõ ràng, nhưng luận uy năng thì nó không dưới Hậu Thiên Linh Bảo đỉnh phong, không... Mặc dù là Huyền Thiên Linh Bảo cũng không sánh bằng cây thương này.

Thời điểm ở Nhân giới, Lâm Hiên dựa vào nó thi triển ra không ít bí thuật không gian.

Hôm nay tu vi đã tiến giai đến Phân Thần kỳ, uy lực của cây thương này càng không gì so sánh nổi, nói không khách khí thì vật này Lâm Hiên có thể làm được như những đại năng Độ Kiếp, hắn có thể vận dụng được một ít pháp tắc không gian.

Khá tốt lúc trước hắn mang bảo vật này đưa cho hóa thân. Nếu không lúc này đối mặt với điểm đen trước mặt, Lâm Hiên thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, nói vô kế khả thi cũng không phải là quá lời.

Nhìn cây thương lơ lửng trước mặt, Lâm Hiên duỗi tay nắm chặt, hắn hít khí lạnh và rót ma khí tinh thuần vào trong cây thương này.

Đệ nhị Nguyên Anh của Lâm Hiên tu luyện công pháp Tuyết Hoa Thánh Tổ lưu lại, uy lực tự không cần phải bàn. Tuy còn chưa thể thao túng chân ma khí nhưng ngự sử ma khí tinh thuần hùng hậu cũng không dưới Cổ Ma Phân Thần kỳ, thậm chí có khi còn hơn hẳn.

Lúc này cây thương hấp thu rất nhiều ma khí tinh thuần, tiếng gió vù vù vang lên bên tai, mặt ngoài có hoa văn pha tạp giống như có đồ vật gì đó bị kích hoạt, vô số phù văn phong cách cổ xưa hiện ra.

Khác với những bảo vật sử dụng lúc trước, những phù văn này càng tối nghĩa, hơn nữa nó có sự khác biệt rất lớn với đồ vật Linh giới. Hết lần này tới lần khác Lâm Hiên lại nhìn nó rất quen thuộc.

Ma vân!

Hơn nữa còn là cực kỳ thâm ảo.

Chỉ có cấp bậc Thánh Tổ mới có thể sử dụng Huyền Thiên chi vật.

Huyền Thiên ma vân bị kích hoạt, cây thương cũng biến thành màu đen.

Lâm Hiên vô cùng ngạc nhiên, nhưng vào lúc này lại không có thời gian cho hắn suy nghĩ nhiều, Lâm Hiên hét lớn một tiếng, tay phải vung mạnh về phia trước.

Xoẹt xẹt...

Tiếng xé gió truyền vào lỗ tai, khi hắn hành động thì sinh ra dị tượng không tưởng tượng nổi.

Bốn ánh trăng lưỡi liềm xuất hiện.

Đúng vậy, là bốn!

Toàn bộ cây thương có màu đen, chúng xếp đặt tổ hợp với tốc độ cực nhanh đâm thẳng về phía trước.

Vượt qua khoảng cách trăm trượng rất dễ dàng, những ánh trăng kia nhanh chóng đâm thẳng vào điểm đen, sau đó là bảo vật có hình dáng nguyệt nha nhận đánh tới.

Trong hào quang tỏa ra đủ các màu sắc, chúng như biến thành thực chất đánh thẳng về phía trước.

Oanh!

Trong không gian hỗn độn chấn động, lỗ đen cũng chấn động, sau đó có âm thanh như xé rách vải vóc vang lên, uy năng của nó đi qua nơi nào, quang điểm màu đen nhỏ như ngón cái cũng lớn hơn.

Sau khi nguyệt nha nhận biến lớn một trượng không biết liên thông tới nơi nào, nhưng Lâm Hiên ẩn ẩn nưửi được một tia khí tức máu Chân Linh, rất nhạt giống như chỉ là ảo giác.

Hoặc là nói hắn không có cảm ứng sai, tuy phí nhiều công sức như vậy, tự nhiên Lâm Hiên không buông tha chút manh mối nào cả.

Bởi vậy hắn chỉ hơi do dự một lát liềm vận dụng Vạn Hồn Phiên bao phủ thân thể, sau đó hóa thành một đám mây bay vào bên trong.

Nhưng sau khi đi qua hắn không cảm thấy có chút không ổn nào, rất nhanh Lâm Hiên đã đi vào không gian hoàn toàn mới.

Hắn đi vào trong và dùng thần thức đánh nơi lạ lẫm này.

Màu xám, bầu trời là màu xám, mặt đất dưới chân là màu xám, những gì trong tầm mắt hắn thấy đều là màu xám.

Xa xa còn có thể nhìn thấy một ít đồi núi thấp bé, phía trên có một ít thực vật như cỏ bụi, linh khí thập phần mỏng manh.

Nếu là tu tiên giả bình thường bị truyền tống tới nơi đây nhất định sẽ giật mình, nhưng mà Lâm Hiên chỉ hơi nhíu mày một chút, dùng kiến thức uyên bác của hắn cũng từng nghe nói qua về không gian trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.